Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Nhìn vào cái sân rộng yên tĩnh trước mặt, Hạ Sơ Thất khoanh tay, ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi: “Nam nhân phủ Ứng Thiên thích nuôi phụ nữ ở một ngôi nhà bên ngoài, quả nhiên là thế. Gia à, phu nhân của ngài trong ngôi nhà này đâu? Sao lại không nhìn thấy ra ngoài đón tiếp thế này?”

Coi như không nghe thấy sự khiêu khích của nàng, Triệu Tổn thoáng nhíu mày. “Đây nhà của Trịnh Nhị Bảo.”

Hạ Sơ Thất hơi ngẩn ra, nhướng mày. Không ngờ Nhị Bảo công công là một thái giám giàu có thể này, lại có thể có một tòa nhà lớn như thể ở kinh sư. Chỉ tiếc là tòa nhà của Nhị Bảo công công này đừng nói là nữ2nhân, mà ngay cả một đứa a hoàn sai vặt cũng không có, thoạt nhìn như là đã để không rất lâu rồi. Suy nghĩ một chút, nàng càng cảm thấy quỷ dị hơn, “Sao lại dẫn ta tới chỗ này?” Triệu Tôn lạnh nhạt liếc nàng một cái, “Phủ Tấn vương nhiều người phức tạp, không tiện.”

Không tiện? Ừ, đúng thật là không tiện. Nhưng đã không tiện như thế, sao hắn cứ nhất định phải đưa nàng trở về chứ? Chẳng lẽ hiện tại nàng ngay cả tư cách làm thị thiếp của hắn cũng không có sao? Hắn đưa nàng đến một tòa nhà chuẩn bị sẵn, định nuôi ở bên ngoài, cả đời này để nàng làm một nữ nhân không thể lộ ra ánh sáng của hắn8sao?

Hừ lạnh một tiếng, trong lòng Hạ Sơ Thất càng thêm không thoải mái, “Ta nói này, ngài tiện hay không là chuyện của ngài, có thể đừng ép buộc ta nữa được không? Ta là người ở đâu cũng tiện cả. Nhất là bây giờ theo Thanh Huyền kia lại càng thuận tiện. Nhìn một chút đi, đây là cái gì?”

Nàng móc ra một tấm lệnh bài gián điệp của Cẩm Y Vệ, đắc ý quơ một cái trước mặt hắn.


“Đã nhìn ra chưa? Ta cũng không lừa ngài. Tình cảm của ta và Thanh Huyền vô cùng tốt.”

Triệu Tôn nhíu mày lại, đáy mắt có thêm tia bực bội. Nhưng hắn không đáp lại nàng mà chỉ nói một câu không liên quan gì cả, “Hôm nay muộn rồi, nàng6tạm thời ở lại, ngày mai đưa nàng tới phủ Thành quốc công.” Phủ Thành quốc công? Hạ Sơ Thất giật mình, choáng váng, “Ta tới phủ Thành quốc công làm gì?” Triệu Tôn ngây người, sứt đầu mẻ trán cả buổi tối, dường như lúc này hắn mới nhận ra được vấn đề ở chỗ nào. Khó trách được lại có câu “Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời”. Trước mặt kẻ thù, Tấn vương gia không sợ đối mặt với thiên quân vạn mã. Trong triều đình sóng gió, Tấn vương gia cũng có thể úp tay làm mây, lật tay làm mưa, nhưng hết lần này đến lần khác khi đối phó với một tiểu nữ tử tay không tấc sắt thì hắn lại bó tay bó chân.

“Hóa3ra A Thất đang tức giận, tức giận gia muốn cưới Cảnh Nghi quận chúa?” Tức cái cọng lông! Nhưng nếu nói không tức thì càng không đúng.

Hạ Sơ Thất thấy câu trả lời của hắn không giống với suy đoán, khóe môi liền vểnh lên châm chọc, “Liên quan cái rắm gì tới ta! Chàng nhớ cho kĩ, đừng mong giở trò quỷ quái gì, ta là ta, chàng là chàng, chúng ta phân rõ giới hạn, không liên quan đến nhau, chàng đừng có rỗi việc mà quản lý chuyện của ta. Hôm nay ta mượn tạm nhà của Nhị Bảo công cộng tắm rửa, mai ta sẽ đi. Đến ngày mai, đường chàng chàng đi, đường ta ta đi, ít tới tìm ta...”

Nghe nàng nói một hồi, đôi lông5mày đang nhíu chặt của Triệu Tôn giãn ra không ít.

“Chờ nàng tắm rửa sạch sẽ, gia sẽ nói chuyện với nàng.”. Đại khái là để tiện cho nàng và Triệu Tốn làm “việc mờ ám” không ai biết nên các hạ nhân trong tòa nhà lớn này đã sớm bị sai đi. Không chỉ như thế, ngay cả mấy người luôn đi theo Triệu Tôn như Trịnh Nhị Bảo và thị vệ Trần Cảnh cũng không thấy tung tích. Nhưng những đồ vật nên có trong nhà thì không thiếu thứ gì, thậm chí còn có rất nhiều trang phục nàng mặc vừa vặn, tất cả đều là mới.

Cả người Hạ Sơ Thất ướt đẫm, dính sền sệt rất khó chịu, nàng không cân nhắc nhiều đến những chuyện kia nữa, chỉ biết là nước nàng tắm do Triệu Tổn đổ, quần áo cũng do hắn lấy ra. Nàng thư thái hưởng thụ đãi ngộ siêu cấp “bảy sao”, tâm tình ấm ức bị đè nén cả một đêm của nàng tốt hơn nhiều.


Mặc kệ, hôm nay có nước hôm nay tắm, hôm nay buồn ngủ hôm nay ngủ! Sau khi nàng tắm rửa xong đi ra thì thấy Triệu Tôn đang lười biếng ngồi tựa trên giường bằng gỗ hoa lê, tay cầm một quyển sách từ từ lật. Dường như hắn cũng đã tắm qua, tóc dài đen nhánh trên đầu đang xõa ra, áo bào được buộc lỏng lẻo, lộ ra cái áo màu xanh nhạt bên trong, bộ dạng trầm ổn cao quý, dưới ánh nến, bóng dáng của hắn còn đẹp hơn cả cái giường tinh xảo bằng gỗ hoa lê.

Chỉ tiếc là Hạ Sơ Thất không có tâm trạng để thưởng thức. Liếc hắn một cái, nàng nhắc nhở, “Tấn vương điện hạ, đã rất muộn rồi.” Triệu Tôn day trán, giống như là nghe mà không hiểu, “Đúng, trời đã gần sáng rồi.” “Vậy ngài không trở về sao?” “Qua một canh giờ nữa phải lên triều, không trở về cũng được.” Ngẫm lại thì đây là nhà của Nhị Bảo công công, nàng không có quyền đuổi người, nàng quét mắt nhìn hắn, “Được rồi, thể ta tìm một chỗ bên ngoài ngủ một đêm vậy, ngủ ngon.” “A Thất!”

Nàng nghe thấy hắn gọi, nhưng không đáp lại, bước chân càng nhanh hơn.

Nhưng tên này đêm nay như là động kinh, tiếp tục giở ra thủ đoạn bá đạo một lần nữa. Đi chưa được mấy bước, nàng cảm thấy eo bị siết chặt, bị hắn kéo trở về.

“Đêm hôm khuya khoắt, còn làm cái gì nữa? Chàng buông tay ra!” Nàng thật sự tức giận.

Triệu Tôn thở dài một hơi, bể nàng ngồi lên trên đùi, ôm chặt không cho nàng động đậy, rồi mới nói chuyện chuẩn bị “thay xà đổi cột” cho nàng trở thành con gái Thành quốc công Nguyên Hồng Trù, rồi “giấu trời qua biển” mà gả vào phủ Tấn vương như thế nào. Hắn kể hết những điều trọng điểm ra, Hạ Sơ Thất nghe thấy thể thì sửng sốt, đáy lòng có cảm giác giống như là đang ngồi trên cáp treo, lúc thì ngọt ngào, lúc thì đờ đẫn, lúc thì đẹp đẽ, lúc thì chua chát. Một hôi cảm thấy giống thật, một hồi lại cảm thấy không giống.

Trong ánh mắt của nàng toàn là sự khó hiểu, “Sao chàng không nói cho ta?” Trong mắt Triệu Tôn như ánh lên suy nghĩ, “Nếu như nói cho nàng, nàng sẽ đồng ý à?” Nàng sẽ ư? Lúc đó hẳn là sẽ đồng ý.


Nhưng lúc này, nàng lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Trong lòng nàng có quá nhiều khúc mắc, không phải nói một hai câu là triệt tiêu được. “Được. Ta tin tưởng những lời này của chàng.” Ở trong lồng ngực ấm áp của hắn, Hạ Sơ Thất duỗi thẳng lưng, bình tĩnh nhìn hắn, sau đó nói ra từng chữ, “Ta muốn biết rất nhiều điều, chàng sẽ nói tất cả cho ta chứ?” “Nếu có thể nói, tất nhiên gia sẽ nói.” Hạ Sơ Thất nhíu mày lại, giọng điệu trầm xuống, “Chuyện thái tử gia chết, có liên quan đến chàng hay không?”

“Không.”

“Trước đó chàng có biết gì không?”

Lưỡng lự một chút, Triệu Tôn giống như là đang đè nén một loại cảm xúc nào đó, cuối cùng thì gật đầu, “Có biết.”

Nghĩ tới khuôn mặt với nụ cười ấm áp của Triệu Chá, trong lòng Hạ Sơ Thất cảm thấy chua xót, giọng điệu bén nhọn hơn mấy phần, “Ha, vậy sao chàng không ngăn cản? Hay là chàng cũng muốn y chết? Y chết thì chàng mới dễ dàng cưới quả phụ của y phải không?”

Triệu Tôn nhíu mày, ánh mắt thật lạnh, “Ta có ngăn cản. Nhưng... không thành công.” Ánh mắt Hạ Sơ Thất sáng rực, nhìn thẳng vào hắn.

“Người trong rừng mai... là Đông Phương A Mộc Nhĩ sao?” Nàng hỏi rất nhanh, sợ là nếu như chậm một chút thì mình sẽ không còn dũng khí nữa. Bả vai Triệu Tôn cứng lại, ánh mắt u ám sâu xa, gật đầu.


“Là nàng ta muốn giết thái tử gia? Vì chàng? Hay là vì chính nàng ta?” Hạ Sơ Thất cười lạnh, “Những năm nay vườn không nhà trống, hẳn là nàng ta chịu không nổi nữa rồi đúng không? Nghĩ lại cũng thảm thật, mang danh thái tử phi, chỉ sợ là cả đời này cũng không dám tìm nam nhân nhỉ? Trừ phi, nàng ta có thể tìm được một nam nhân có quyền lực lớn như thế, có thể khiến cho thể nhân im miệng, có thể sửa lại lịch sử vì nàng ta, có thể cho nàng ta làm mẫu nghi thiên hạ. Nếu không, đời này của nàng ta sẽ phải khắc trên thân mình tên của thái tử Triệu Chá, vĩnh viễn làm một quả phụ, nghĩ lại cũng đúng là tốt đến say lòng người. Tấn vương điện hạ, có phải chàng cũng cảm thấy nàng ta rất đáng thương đúng không?”

“Không.” “Không sao? Vậy sao chàng không bắt người giết thái tử đi?” “A Thất...” Hắn khẽ vuốt sau lưng nàng, “Những chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ đâu.”

“Vậy chàng nói cho ta những chuyện phức tạp đó được không?” “Có thể không hỏi tới không?” “Vì sao không thể hỏi?” Lông mày Hạ Sơ Thất chau lại. “Nàng chỉ cần chờ làm Tấn vương phi là được. Những chuyện khác, để gia lo.” Hạ Sơ Thất trừng mắt đầy hung ác.

Mặc dù nàng là một người chanh chua, độc miệng, nhưng cũng không phải là một người con gái không thông tình đạt lý. Nếu như yêu một người đàn ông thì nên cho hắn giữ lại một chút không gian và bí mật riêng tư. Có lẽ, Đông Phương A Mộc Nhĩ kia chính là bí mật hắn muốn giữ lại thì sao? Dù sao thì chuyện bị người ta “hoành đao đoạt vợ” năm xưa cũng không quá vinh quang, đại khái có lẽ Tấn vương điện hạ cũng cảm thấy mất mặt chăng? Có lẽ chuyện này còn dính dáng để tranh chấp hoặc âm mưu trong triều đình? Nàng suy đoán linh ta linh tinh một hồi rồi đổi chủ đề.

“Vậy chàng thích nàng ta không?” Triệu Tổn thở dài một hơi, lắc đầu, “A Thất, không phải như nàng nghĩ đâu.”

Dù là thế nào cũng được, chỉ cần hắn tự mình lắc đầu, nội tâm nàng liền thoải mái.

“Được, vậy ta hỏi chàng tiếp, sao chàng lại nói cho nàng ta phương pháp rửa sạch sáp trên da của ta?”

“Hả?” Triệu Tôn khẽ nheo mắt lại, nhìn kĩ vết sẹo còn chưa được che đi của nàng, vươn ngón tay cái ra vuốt nhẹ một chút, giọng điệu thản nhiên, “Chuyện giữa nàng và gia, sao gia có thể nói cho người khác biết chứ? A Thất cũng quá xem nhẹ tiết tháo của gia rồi đấy.” “Hả?” Sắc mặt nghiêm túc của Hạ Sơ Thất suýt nữa thì sụp đổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui