Có người cảm thán nho nhỏ.
Đại đô đốc ôm một cô nương trong lòng. Ôm cô nương nhà người ta như thế, có thể coi như là tiếp xúc da thịt.
“Hắt xì.”
“Gà rơi vào nồi canh” bị mọi người nhìn, bụng thì đau quặn, gió lạnh thổi tới, nàng hắt xì một cái thật to.
Tiếng nàng vừa vang lên, khuôn mặt đen thui của Triệu Tôn lập tức càng trầm xuống. Rất nhanh, hắn thúc ngựa tới mấy bước, nhanh chóng cởi áo khoác gió trên người mình, không chờ người đi đến, áo choàng đã choàng lên người con gái trong lòng Đông Phương Thanh Huyền. Diễn biến cực nhanh, cực kỳ đột nhiên, nhưng Đông Phương Thanh Huyền hiển nhiên không cho hắn cơ hội, hắn ta chỉ cười một tiếng, nhanh chóng nghiêng người tránh đi một cái, chiếc2áo choàng kia đã rơi xuống đất.
“Điện hạ rất thương hoa tiếc ngọc, nhưng mà có vẻ như đã tìm nhầm người rồi.”
Ánh mắt Triệu Tôn đen như mực, tốc độ cũng mau lẹ như điện, không đợi áo choàng rơi xuống mặt đất, hắn đã phi thân nhảy từ trên ngựa xuống, vung cánh tay lên, thân thể liền bay nghiêng ra ngoài, kéo áo choàng lại rồi đắp lên người Hạ Sơ Thất. Mục đích hành động của hắn rất rõ ràng, đó là không muốn cảnh xuân của Hạ Sơ Thất lộ ra ngoài, cũng để cho nàng không bị lạnh. Nhưng rất rõ ràng, Đông Phương Thanh Huyền lại không thèm để ý điều này, hắn ta ôm thân thể mềm nhũn của Hạ Sơ Thất, khó khăn lắm mới tránh thoát, thân ảnh hắn ta lại một8lần nữa lướt đi, né tránh Triệu Tôn, giọng điệu mang ý chế giễu nhàn nhạt. “Mỹ nhân trong lòng, sao không để cho mọi người cùng ngắm?” Trông thấy vẻ mặt của Triệu Tôn một lần nữa lại đen như than, nụ cười xinh đẹp của Đông Phương Thanh Huyền lại càng đậm hơn. Tuy ôm một người rất không tiện, nhưng hắn ta lại biết cách lợi dụng cô gái trong lòng làm vũ khí để ức chế Triệu Tôn, mỗi một lần di chuyển là một lần hai cái đùi trắng bóc của Hạ Sơ Thất lộ ra, khiến cho đôi mắt Triệu Tôn trở nên đỏ bừng, gân xanh trên trán cũng gồ lên.
“Tất cả cút xuống!” Hắn lạnh giọng hạ lệnh.
“Vâng. Điện hạ.”
Cho dù là Cẩm Y Vệ hay là thị vệ hắn dẫn theo, tất cả6đều xoay lưng đứng ra xa, không dám nhìn cảnh tượng kiều diễm và phong tình kia nữa.
Hạ Sơ Thất không có chút sức lực nào, một mực không nhúc nhích, nhưng đôi mắt nửa nhắm nửa mở kia hơi lóe lên.
Là một người thời hiện đại, nàng hoàn toàn không có cảm giác gì đối với việc lộ bắp chân, bắp đùi. Chỉ có điều quỷ dị là, khi hai người đàn ông đánh nhau túi bụi, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề không liên quan chút nào, đó là cố sự “tranh con” --- Có hai người đàn bà đều nói đó là con của mình, cãi nhau mãi không được, liền đi lên công đường. Nhưng tên quan ngu ngốc lại nói, cả hai người các ngươi đều muốn đứa con này, không bằng đem đứa nhỏ3này chặt làm đôi, các ngươi mỗi người một nửa là được. Kết quả người mẹ ruột là người từ bỏ trước.
Câu chuyện dường như là chẳng có chút liên quan nào, nhưng lại dường như rất liên quan. Nôn ra mấy ngụm nước từ trong cổ họng, đầu óc nàng tỉnh táo hơn không ít. Nhìn đôi mắt đen của Triệu Tôn như đang bốc lửa, nàng không hiểu tại sao hắn lại tới đây. Đông Phương Thanh Huyền tránh trái tránh phải, cười càng hớn hở hơn, “Thân thủ của điện hạ vô cùng tốt, chỉ tiếc là có vẻ như đang bận tâm quá nhiều.”
Lại một lần công kích nữa nhưng không đoạt được người, Triệu Tôn nhìn thân thể ướt đẫm của Hạ Sơ Thất lộ ra bên ngoài, nhíu mày lại, cuối cùng cũng ngừng lại, không5tiếp tục chơi trò chơi “ngươi đánh ta tránh” với Đông Phương Thanh Huyền nữa. Hắn phất mạnh ống tay áo một cái, nắm chặt tay, quát khẽ: “Đông Phương đại nhân, giao người cho bản vương.”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, cúi đầu xuống nhìn Hạ Sơ Thất, một cái nhăn mày, một nụ cười như mây gió ôn nhu vùng sông nước Giang Nam khiến cho người ta say mê, lại khiến cho người ta hận không thể bóp chết hắn ta.
“Không biết điện hạ muốn Thanh Huyền giao người nào?”
Sắc mặt Triệu Tôn cực kỳ khó coi, “Nữ nhân của bản vương.” Bụng Hạ Sơ Thất đau đớn như xoắn hết cả lại, mồ hôi rịn ra dày đặc đầy trán, nghe thấy vậy thì cố gắng nở một nụ cười đầy giễu cợt, không mặn không nhạt mà quét mắt nhìn hắn một cái. Đông Phương Thanh Huyền nhận thấy ánh mắt của nàng, mị nhãn như tơ khẽ nheo lại, giống như vừa kịp nhận ra thân thể nàng không được thoải mái, bèn cúi xuống nhặt chiếc áo choàng lông mềm bằng gấm rồi choàng lên người nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.
“Điện hạ, ở đây không có nữ nhân của ngài, nữ nhân của ngài nên ở tại phủ Thành quốc công mới đúng chứ?” Nói đến đây, hắn ta cảm thấy thân thể nhỏ bé trong ngực mình dường như hơi cứng ngắc, hắn ta cười càng thêm thoải mái, “Người trong lòng Thanh Huyền, tất nhiên chính là nữ nhân của Thanh Huyền. Chẳng lẽ điện hạ định hoành đao đoạt ái hay sao? Hay là điện hạ luôn có hứng thú với nữ nhân của người khác?”
Triệu Tôn siết chặt tay lại, khóe môi nở nụ cười lạnh hơn cả gió đêm. “Đông Phương đại nhân, không nên ép bản vương.”
“Điện hạ nói đùa, Thanh Huyền là người hiền lành, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ bức bách người khác. Lời nói của Thanh Huyền, câu nào cũng là thật. Không phải ngài cũng nhìn thấy rồi sao? Vừa nãy Thanh Huyền còn đang chơi đùa dưới nước với người thương...” Nói đến đây, Đông Phương Thanh Huyền liền nở một nụ cười dịu dàng đến tận xương tủy, cúi đầu xuống, bờ môi khẽ xích lại gần lỗ tại Hạ Sơ Thất, khóe môi cong lên khiến cho khuôn mặt hắn ta càng thêm mê hoặc lòng người, “Kiều Nhi, nàng nói với người ta đi, nàng là nữ nhân của Tấn vương điện hạ sao?”
Hạ Sơ Thất cảm thấy như có côn trùng đang bò trong tại mình, cả người nàng nổi hết cả da gà. Nương theo ánh lửa chiếu sáng, nàng nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng đen thui của Triệu Tôn, sự khó chịu trong lòng nàng càng dâng lên ghê gớm hơn.
Nghĩ đến chuyện “bạn hôn”, nghĩ đến chuyện “rừng mai”, nghĩ đến “bí quyết tẩy sáp da”, từng chuyện từng chuyện đều khiến trái tim nàng đau đớn, còn đau hơn cả cơn đau quặn ở bụng, đau đến tận xương tận phổi. Thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, nàng dứt khoát nghiêng người vào trong lòng Đông Phương Thanh Huyền, nhắm mắt lại, che giấu đi cảm xúc trên mặt mình, nhàn nhạt thở dài một tiếng.
“Đại đô đốc, ta không biết hắn.” Mấy chữ rất nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại như cơn gió lạnh dày đặc thổi vào trong tại Triệu Tôn, lạnh lẽo giống như thời tiết tháng Chạp vậy, lập tức khiến cho ánh mắt hắn trở nên hoang vu. Đồng thời, Nguyên tiểu công gia đi cùng hắn cũng tức giận không nhịn nổi, phóng ngựa tới, muốn tiến lên nói chuyện một chút với Đông Phương Thanh Huyền. “Thiếu Hồng!” Triệu Tôn ngăn cản hắn ta, người không nhúc nhích chút nào.
Hắn yên tĩnh nhìn thoáng qua Hạ Sơ Thất trong lòng Đông Phương Thanh Huyền, con người u ám và lạnh lẽo.
“Đông Phương đại nhân, lại đánh cược một lần được không?”
Giống như nhớ lại chuyện cũ gì đó, ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền đong đưa dưới hoa lửa kiều diễm, cười nhẹ, giọng điệu hờ hững nói: “Lần này, đánh cược cái gì?” Triệu Tôn nhìn thoáng qua người trong ngực Đông Phương Thanh Huyền rồi nói, “Nếu ngươi thua, từ giờ không được phép trêu chọc nàng nữa. Nếu ngươi thắng, bản vương thức ngựa rời đi ngay lập tức.”
“Điện hạ, ba năm trước, ngài đã từng là bại tướng dưới tay Thanh Huyền, hôm nay ngài còn thật sự muốn cược sao?” Trong tiếng cười nhẹ, Đông Phương Thanh Huyền có ý nhắc lại. Mấy từ “ba năm trước” vừa ra khỏi miệng, Hạ Sơ Thất cảm nhận được rõ ràng cảm xúc quái lạ của hai người đàn ông này.
Ba năm trước đây giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Hay là nói, hai người đàn ông này từng đánh cược cái gì? Không chờ Triệu Tôn nói gì, Nguyễn Hữu đã biến sắc, gấp đến nỗi không chịu được. “Đông Phương Thanh Huyền, con mẹ nó, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, tư thái ưu nhã và thong dong, không để ý tới những lời trách mắng của Nguyễn Hữu, chỉ nhìn vào Triệu Tôn.
“Điện hạ, phải nghĩ cho kĩ xem có nên đánh cược hay không?”
Triệu Tôn hờ hững, mặt không đổi sắc, dường như đã suy nghĩ rồi, “Đông Phương đại nhân đã tự phụ như thế, vậy thì, nếu như bản vương may mắn thắng, ngoại trừ điều kiện vừa xong, còn có thêm một điều kiện nữa. Không biết Đông Phương đại nhân có dám hay không?”
Đàn ông đều không muốn thua trận, nhất là trước mặt phụ nữ. Sức nặng của mấy chữ “có dám hay không” này quá nặng, huống chi Đông Phương Thanh Huyền còn là một người tự phụ như thế. Hắn ta chưa từng bại bao giờ, sao có thể dễ dàng sợ hãi chứ? Khẽ nheo đôi mắt phượng lại, trên môi hắn ta nở nụ cười tươi như hoa, “Điện hạ có nhã hứng như thế, Thanh Huyền tự nhiên sẽ phụng bồi. Chỉ không biết là điều kiện thêm vào của điện hạ là gì?”
Triệu Tôn rút trường kiểm treo bên yên ngựa, “vèo” một tiếng, mũi kiểm trực chỉ vào Đông Phương Thanh Huyền.
“Ngày đại hôn của bản vương, Đông Phương đại nhân nhất định phải tự mình khiêng kiệu hoa.” Tưởng tượng đến cảnh Đại đô đốc khiêng kiệu hoa, khóe môi Hạ Sơ Thất đột nhiên nhếch lên, cảm thấy bụng không còn đau đớn như lúc trước nữa. Giống như nàng, Đông Phương Thanh Huyền cũng không ngờ rằng Triệu Tôn lại đưa ra điều kiện như thế, gương mặt tinh xảo của hắn ta nao nao nhưng vẫn cười đáp ứng, “Có thể khiêng liệu trong đại hôn của Tấn vương điện hạ, đó là vinh hạnh của Thanh Huyền, đương nhiên là không thể không tiếp nhận.”
“Thiên Lộc!” Nguyễn Hữu lo lắng xông tới, nhỏ giọng nói, “Tên này quen chơi lừa gạt, công phu thâm sâu khó dò, thúc...”
“Im miệng!” Triệu Tôn không nhìn hắn ta, cầm trường kiếm trong tay, đón gió mà đứng, “Rút kiếm!”
Võ công Đông Phương Thanh Huyền quỷ dị khó lường, cho tới bây giờ chỉ có hắn ta giết người, hoặc là người khác bị hắn ta giết, có rất ít người từng thấy hắn ta đánh nhau. Ba năm trước đây, vào đêm trước khi thái tử Triệu Chá cưới thái tử phi tiếp theo là Đông Phương A Mộc Nhĩ, Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền đã từng ở trên đỉnh núi đánh một trận, không ai biết vì sao, cũng không ai biết kết quả thế nào. Chỉ là sau trận đấu đó, hai người không qua lại với nhau nữa, cho dù có gặp nhau thì cũng chỉ như nước luồn qua khe đá, không có nửa phần cảm xúc dư thừa.
Chuyện xưa như sương khói, sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền nặng nề những nụ cười xinh đẹp vẫn y nguyên, chỉ nói nhẹ một tiếng “Được”, rồi cẩn thận đặt Hạ Sơ Thất đang được quản trong áo choàng gấm lông mềm lên một cái ụ đá trên bờ sông, cười nhẹ một tiếng. “Kiều Nhi, chờ xem bản tọa làm thế nào để thắng được nàng về nhé.”