“Có.”
Nói một chữ xong, Triệu Tốn cúi thấp xuống, vuốt mái tóc nàng rồi muốn hôn. Hô hấp của Hạ Sơ Thất dồn dập, nhưng mỗi của hắn còn chưa chạm vào môi nàng thì ánh mắt hắn lại nhìn vào vết sẹo ở thái dương, đôi lông mày liền nhíu lại.
“Chẳng phải nàng đã xóa mất vết sẹo rồi sao? Sao bây giờ lại hiện ra?” Hạ Sơ Thất sợ hãi, hốt hoảng kéo tóc xuống che đi vết sẹo. Đáng chết! Sao lại để hắn nhìn thấy một mặt xấu xí như thế chứ? Hơn nữa, sau khi nàng dùng được thì vết sẹo lúc trước nàng đập đầu vào cột giường đã nhạt đi không ít, nhưng chữ “Tiện” bị xâm hai năm trước kia có lẽ là quá sâu, nhất thời không thể nào2tan ra được, nếu như quan sát cẩn thận vết sẹo thì vẫn có thể nhìn ra đó là hình gì.
Nàng gượng gạo che lại, rồi lườm hắn một cái, “Làm gì có chuyện dễ dàng xóa vết sẹo chứ? Thánh phẩm cao Duyệt Trạch của cung đình cũng không che được nữa là. Ngày thường chàng không nhìn thấy là vì ta bôi sáp che đấy. Hôm nay ta ở trong phòng dưỡng da, cho nên đã rửa sạch sẽ rồi.” Nàng giải thích xong, đôi lông mày của Triệu Tôn càng nhíu chặt, lại muốn lật mái tóc nàng lên xem.
“Cho gia nhìn một chút.” Hạ Sơ Thất không ngừng đẩy tay của hắn ra rồi trừng mắt, “Không cho nhìn, xấu lắm.”
Khóe môi Triệu Tôn giật giật, “Nàng lúc nào thì đẹp?” Lời thì là8lời nói đùa, nhưng giọng điệu hắn rất trầm trọng. Hạ Sơ Thất kéo tay của hắn, hít một hơi rồi nói, “Chàng cứ yên tâm đi, ta hiểu được, đến mai ta nhất định sẽ bôi sáp lên da, rồi ăn mặc gọn gàng ngay ngắn, đảm bảo sẽ là một công tử phong lưu phóng khoáng, tuyệt đối không ném đi thể diện của nhà chàng...” Dứt lời, nàng định vỗ về phía bàn tay hắn, nhưng lại bị hắn nắm lấy tay.
“Nàng gọi cái này là cái gì?” “Sáp da. Hiệu quả che đậy làn da tốt nhất, diễn viên trong phim trên tivi chỗ chúng ta đều dùng nó.”
“Tivi? Phim?” Giọng nói khó hiểu của hắn khiến cho Hạ Sơ Thất đắc ý nhường nhướng mày, nhưng cũng không giải thích cho hắn về6mấy thứ “công nghệ cao” đó, chỉ cười híp mắt kéo hắn dậy, ngôi thẳng lên, đôi mắt hấp háy, “Chàng chờ nhé, cho chàng xem hiệu quả thần kỳ của nó.”
Rất nhanh sau đó, nàng đã lấy sáp da từ bàn trang điểm, sau đó cầm gương, bôi tỉ mỉ lên vết sẹo ở thái dương, sau khi đã thấm hết, lại bối ra ngoài cùng một lớp kem cùng màu da, sau đó chậm rãi quay lại, lắc lư trái phải trước mặt hắn mấy lần, “Thế nào? Nhìn không ra đúng không?”
Triệu Tôn đánh giá nàng, ánh mắt càng sâu hơn, “Cái sáp da này tắm một cái có hết không?”
Nàng cười hì hì mấy tiếng, rồi nháy mắt đầy giảo hoạt với hắn, khóe môi đắc ý cong lên, xích lại gần, rồi dùng3âm lượng chỉ đủ cho mình hắn nghe, nói: “Dĩ nhiên là không rồi, ta ngu như thế sao? Nhất định phải dùng bồ kết, đá kiềm, cảo bản, xuyên khung, ngọc trúc, bạch thuật, hạt bí đao, mạn kinh tử... nghiền thành bột, rồi nấu thành dạng keo, bôi lên trên đó rồi chườm nóng một khắc, mới có thể rửa được sáp da ta đặc chế.”
Khi ở huyện Thanh Cương, vật liệu nàng chế tác sáp da rất đơn giản, chỉ cần dùng dấm là có thể rửa được. Nhưng từ khi bị Nguyệt Dục bê nước dâm đến rửa mặt, nàng liền sinh lòng cảnh giác, cho nên mới nghịch ngợm ra sản phẩm này. Mà cái này, trừ chính nàng ra, đoán chừng là không ai có bản lĩnh này nữa.
“Vậy là được rồi.”5Triệu Tôn giống như là được thả lòng, dứt lời liền vòng tay bể nàng lên. “Này, đi đâu đấy?” Hạ Sơ Thất ôm lấy cổ hắn, không hiểu mà nhướng mày nhìn hắn.
“Cùng gia đi ăn cơm.”
Nàng trợn trắng mắt nhìn hắn, “Ta ăn từ sớm rồi.”
“Gia còn chưa ăn gì.” Hạ Sơ Thất hiểu rõ, Triệu Tôn hồi phủ sớm cũng chưa chắc là việc tốt.
Tên này hôm nay tựa như biển thành một tên yêu tinh thích giày vò người khác, cho nên giày vò nàng ròng rã mấy canh giờ liền. Dắt nàng đi ăn cơm, cùng hắn đánh cờ, cùng hắn tản bộ, cùng hắn đi cho Tiểu Mã đen thui kia ăn, cùng hắn làm mọi chuyện trong phủ, hầu như hắn không cho nàng rời đi nửa bước. Vừa bá đạo vừa dính như sam, khác biệt hoàn toàn so với vẻ lạnh lùng khó gần thường ngày.
Nàng bất đắc dĩ. Vị gia này, hôm nay điên rồi. Mãi cho đến tối muộn, sau khi ăn xong cơm tối ở viện Thừa Đức rồi tản bộ một lát trong bóng đêm lãng mạn, hắn mới phân phó Trịnh Nhị Bảo đi chuẩn bị nước tắm, sau đó dắt tay nàng, một đoàn người cầm đèn lồng, đi tới “suối nước nóng” ở giữa hồ.
Âm thanh “kít kít” khi mở ra cửa đá vang lên.
Hai người nắm tay nhau bước vào, người hầu đều ở lại bên ngoài.
Hôm nay ánh sáng bên trong suối nước nóng hình như càng thêm ấm áp dịu dàng. Hạ Sơ Thất thấy kỳ quái, vòng qua bức tường cẩm thạch, vừa nhìn thấy đã sợ ngây người. Hóa ra lúc trước nàng cảm thấy ánh sáng trong này kỳ quái không phải vì ánh nến, mà là bởi vì ở dưới ao suối nước nóng nóng hổi kia có thả bảy bông hoa sen được khảm từ ngọc thạch, ở trên bảy đóa hoa sen lớn nhỏ khác nhau này lại có bảy viên dạ minh châu màu sắc khác nhau.
Xanh nhạt, trắng bạc, lam nhạt, cam hồng... Những tia sáng màu sắc khác nhau phản chiếu từng tia sáng ấm áp, cũng khiến cho nước trong ao lấp lánh đủ mọi sắc màu, phong tình kiều diễm, như là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương mặc một bộ hoa phục, toàn bộ căn phòng, toàn bộ ao bạch ngọc, không chỗ nào là không xa xỉ và lộng lẫy. Sửng sốt thật lâu, Hạ Sơ Thất mới thở ra được một hơi.
“Mẹ của ta ơi! Những hạt châu này đáng giá bao nhiêu tiền thế?” Nàng biết rằng, khi Từ Hi Thái Hậu được đem đi mai táng, trong miệng ngậm một viên dạ minh châu, thời Dân quốc năm 1908 bị Tôn Điện Anh trộm mộ đào lên, lúc đấy được định giá là một nghìn không trăm tám mươi vạn lượng bạc trắng, tương đương với hiện nay là tám triệu một trăm nghìn nhân dân tệ. Vậy mà hiện nay Triệu Tổn bày ở đây bảy viên dạ minh châu, mặc dù nàng không có cách nào so sánh với Từ Hi Thái Hậu, nhưng nghĩ đến số bạc trắng bóng kia, nàng tự nhiên cảm thấy trong miệng sinh ra rất nhiều nước bọt.
“Thích không?” Đôi bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, cô nương Hạ Sơ Thất coi tiền như mạng hiển nhiên không dám tin.