Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



“Còn nữa, chứng đau đầu của chàng khó chữa tận gốc nhất. Trên bàn trà trong phòng bên của ta có cái nghiện mục thủy tinh mà chàng tặng, ta có để sẵn một vài phương thuốc dưới nghiên mực. Đó là những phương thuốc ta đã tốn công nghiên cứu ra được trong vài ngày qua, bởi vì chưa thí nghiệm nên không dám cho chàng dùng. Nếu ta không còn nữa, chàng phải tìm người thử thuốc trước, cảm thấy phương thuốc nào ổn mới dùng, biết chưa? Chàng phải kiên trì uống, thuốc ta kế có rất ít tác dụng phụ, cho dù không có ta rồi, chàng vẫn phải uống, cho dù không trị được tận gốc, cũng có2thể giữ được mạng, không đến nỗi sẽ ra đi ở tuổi trung niên, thể nào cũng sống được đến già.” Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lúc sáng lúc tôi, nhưng không nói gì. Hạ Sơ Thất cười với hắn, nàng nói tiếp, “Nhưng có điều, đợi đến khi chàng vừa già vừa xấu tóc bạc đầu, chứng đau đầu này vẫn có khả năng sẽ tái phát. Đến lúc đó, nếu như chàng đau lắm thì cứ đến Hoàng Tuyền tìm ta đi. Ta vẫn ở đó đợi chàng, ít nhiều gì cũng có thể trị cho chàng!”

Khẽ hừ một tiếng, Triệu Tôn vuốt ve khuôn mặt nàng, “Thế chẳng phải nàng sẽ chặt chém một mớ tiền hay8sao? Gia xuống dưới tìm nàng, trên người gia không có bạc đâu.”

Hạ Sơ Thất nở một nụ cười gượng gạo, “Thế thì không cần, nhưng mà...” Hắn vẫn luôn yên lặng, thấy nàng dừng nói, hắn nhướng mày, “Nhưng mà cái gì?”

Khóe môi của nàng khẽ cong lên, nàng đứng dậy ngồi lên đùi hắn, vùi mặt vào cổ hắn, “Nhưng chàng không được dẫn theo nữ nhân của chàng. Chàng biết đấy, ta không phải là một người lương thiện. Ta cũng không thể nhìn bên cạnh chàng có nữ nhân nào khác. Nếu một mình chàng đến, ta sẽ trị miễn phí cho chàng. Nếu chàng dẫn theo nữ nhân đến, ta không những không trị cho chàng, mà còn6đâm chàng một châm đẩy chàng xuống tận mười tám tầng địa ngục, hoặc khiến cho chàng đời đời kiếp kiếp làm nam nhân nhưng không thể làm chuyện của nam nhân.”

“Cái này... tàn nhẫn thật.” Triệu Tôn nhìn đôi mắt ướt long lanh của nàng, hắn ôm chặt lấy nàng. “Triệu Tôn...” Nàng gọi tên hắn. Đối với nàng mà nói, tên của hắn chính là tiêu chí của sự bình đẳng.

“Sao?” Hắn hỏi.


“Triệu Tôn...” Nàng lại gọi.

“Gia đây, nói mau, thời gian không còn nhiều nữa.”

Một câu thời gian không còn nhiều, đổi lấy hành động cắn môi không lên tiếng của nàng. “Nàng đó, là một kẻ biết ăn vạ.” Triệu Tôn thở dài, nhấc eo nàng lên, ôm cả3người nàng vào lòng, vỗ lưng nàng đầy nhịp nhàng.

“Triệu Tôn...” Hạ Sơ Thất ôm hắn càng chặt hơn, chặt đến mức khít khe, đến mức hơi ngạt thở, nàng mới bật cười khanh khách, “Thật ra ta chẳng có gì muốn nói hết, chỉ cảm thấy người chàng thơm quá, muốn ngửi nhiều hơn một chút.” Một câu thơm quá, lập tức đổi lấy được vẻ mặt đen thui của Triệu Thập Cửu.

Nam nhân chắc không ai thích người ta khen mình thơm, nhưng Hạ Sơ Thất cảm thấy như vậy thật. Đó không phải mùi của huân hương, nó thanh mát như cỏ xanh, chỉ cần đến gần hắn, chỉ cần sà vào lòng hắn, nàng đã có thể cảm nhận5được hương thơm thoang thoảng ấm áp, nóng bỏng, như có như không, đó là một mùi hương độc nhất thuộc về Triệu Thập Cửu.

Trước đây nàng không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ sắp lên “sòng bài” cược mạng rồi... Nàng mới phát hiện, hóa ra nàng vẫn luôn luyến tiếc như thế.


“Bệ hạ đang đợi người ở đình Yêu Nguyệt!” Một tiểu thái giám đang đợi ngoài cửa. Triệu Tôn gật đầu, “Ừ.” Hai người đi song song, dẫn theo năm sáu nha đầu thị vệ, hướng về phía đình Yêu Nguyệt.

Sân vườn của phủ Tần Vương quả thật rất lớn, vòng ra khỏi viện Thanh Đường, lại đi qua hai viện tử, xuyên qua mấy cái hành lang, mất thời gian nửa chung trà mới đến được đình Yêu Nguyệt trong hoa viên hậu viện. Tên Yêu Nguyệt là vì mái đình này có địa thế cao, đi lên men theo từng bậc thang đá xanh, nơi ấy là một vùng rộng rãi, xung quanh ngôi đình được bao quanh bởi hàng rào gỗ, lúc này màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn lửa, đình Yêu Nguyệt trông vô cùng hoa lệ nhưng không kém phần tự nhiên.

(*) Yêu Nguyệt: mời trăng. Đám nha hoàn thái giám cùng thị vệ đều ở dưới đình Yêu Nguyệt.

Phía bên trong đình, đèn đuốc sáng trưng nhưng lại yên ắng, không hề có chút âm thanh nào. Hoàng đế ngồi cạnh một bàn cờ đá, bên cạnh ông ta chỉ có mỗi mình Thôi Anh Đạt hầu hạ. Thôi Anh Đạt vẫn luôn bưng chiếc khay chứa rượu độc trong tay, đứng yên bất động, thần sắc đoan chính. Hạ Sơ Thất liếc nhìn hai người, trong lòng nặng nề, nàng quỳ xuống hành lễ đầu tiên. “Thần Sở Thất, tham kiến bệ hạ.”

Hồng Thái Để đặt tách trà trong tay xuống, ông ta ngước mắt lên, không bảo nàng đứng dậy, chỉ từ từ liếc nhìn Triệu Tôn, lên tiếng, “Lão Thập Cửu, lâu rồi trẫm chưa chơi cờ với con, không biết kỹ thuật chơi cờ của con giờ đây thế nào rồi?” Triệu Tồn quỳ một chân, chấp tay hành lễ, “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần học nghệ không thông, không dám so sánh với kỹ thuật đánh cờ xuất thần nhập hóa của người.” “Con đó, lúc nào cũng cẩn thận.” Hồng Thái Đế mỉm cười, “Nếu con không dám đánh với trẫm, vì sao lại dám cử đồ đệ của con ra đánh với trẫm? Hử?”

Sức chất vấn rất lớn, Hạ Sơ Thất nghe mà dựng tóc gáy. Nhưng Triệu Tôn vẫn bình tĩnh, “Nhi thần chỉ liều một phen thôi.”


“A?” Hồng Thái Để nhướng mày, nhìn hắn một lúc, hỏi một câu khiển Hạ Sơ Thất khiếp đảm, “Hóa ra trên thế gian này, cũng có người đáng cho lão Thập Cửu của trẫm liều một phen ư?”

“Mong phụ hoàng thành toàn” Ánh mắt Triệu Tôn rất bình tĩnh, những ánh mắt của Hồng Thái Đế lại rất sâu, thần sắc lãnh đạm.

“Thành toàn và không thành toàn đều nằm ở ván cờ này. Vậy thì phải xem ý trời rồi!”

Đánh cờ còn ý trời hả? Hạ Sơ Thấy cảm thán. Bây giờ nàng không hề có cảm giác gì với cờ trắng đen, nhưng lại không thể không quyết đấu với người khác, vả lại người đầu tiên quyết đầu lại là đương kim Hoàng đế, một người mà chỉ cần hà hơi thôi cũng đã có thể khiến nàng chết tươi. Nàng không thể không thừa nhận, tổ chất tâm lý của bản thân không hề tốt như trong tưởng tượng, quả tim như lên dây cót, nhảy nhót không ngừng, thậm chí còn nảy sinh ra ảo giác: bề ngoài hai cha con đang bàn về cờ, nhưng rõ ràng nó không chỉ đơn giản là “bàn về cờ”.

Nàng yên lặng quỳ ở đó lắng nghe, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, đến khi đầu gối sắp tê dại rồi thì “cuộc trò chuyện” của lão Hoàng đế mới kết thúc, ông ta lại nhìn nàng, giơ tay lên, cảm xúc không rõ ràng lắm. “Đứng dậy đi...”

Thầm thở phào một hơi, nàng vái chào rồi ngồi nghiêm chỉnh ở phía đối diện của ông ta.

“Bệ hạ, xin chỉ giáo.”

Hồng Thái Để không có phản ứng, ông ta cầm quân trắng đánh trước, khuôn mặt sáng suốt ấy, phối với nhất cử nhất động của ông ta, nói ra cũng có vài nét thần thái giống Triệu Tổng Quan sát ông ta ở khoảng cách gần, Hạ Sơ Thất bác bỏ suy đoán Triệu Tôn không phải là con ruột của lão Hoàng đế, càng ngày càng cảm thấy tâm tự đế vương sâu xa khó dò. Đều là con của ông ta, vì sao ông ta lại đối xử tàn nhẫn với Triệu Tôn như thế?


Trong lòng cuộn sóng dâng trào, nàng hồi thần lại, tập trung toàn bộ tinh thần lên bàn cờ. Lão hoàng đế cầm quân trắng, đi một nước rất đẹp. Hạ Sơ Thất cầm quân đen, quan sát biểu cảm của Triệu Tôn, đi một bước, tiến lui có lực giằng co ngang ngửa với ông ta. Nói một cách nghiêm túc, nàng không hề có phong cách lối chơi cờ gì cả, chẳng qua những ngày qua nhìn Triệu Tôn chơi cờ nên cũng có một chút cảm giác. Vì thế cho dù đây là lần đầu nàng lên trận thì tư thái và động tác vẫn khá hợp lý, lúc hạ cơ dứt khoát, thần thái tự nhiên.

Chưa đi được vài nước, Hồng Thái Để đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng. “Quả nhiên danh sư xuất cao đồ.” “Bệ hạ quá khen, toàn do bệ hạ thương tình nhường nhịn.” Nói là nhường chứ thật ra Hồng Thái Để không hề nhường một bước nào, đi bước nào ép bước ấy, chiều nào chiêu ấy giết tới, còn quân đen của Hạ Sơ Thất lại nhường từ đầu đến cuối, nhanh chóng bị ép vào thế không còn đường lui. Tuy Hạ Sơ Thất không hiểu lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bước đi khó khăn gian nan trong bàn cờ. Lão Hoàng đế quả nhiên lợi hại, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.

Đi thêm vài nước, quân trắng hệt như nhập ma, càng ngày càng ép dữ dội. Lưng nàng chảy đầy mồ hôi, con tim treo lơ lửng từ từ rơi về chỗ.

Cuộc đánh cược này, cho dù thua rồi, lát nữa sẽ bị “ban” rượu độc, nhưng cũng xứng đáng. Nói thế nào ông ta cũng là thiên tử, không phải ai cũng có thể cược một ván với ông ta. Nàng an ủi bản thân, bình tĩnh trở lại, chỉ chú ý đến thế cờ, không còn nhìn Thái Hồng Để nữa, chỉ có điều lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang Triệu Tôn.

Triệu Tôn ngồi ở một bên khác của bàn cờ, không quan tâm nhiều lắm đến nước cờ, biểu cảm cũng không quá phong phú, ngôn ngữ môi cũng không phải cái kiểu há miệng khép miệng như người bình thường, trên cơ bản đều giữ trạng thái yên lặng. Chỉ là một cái cau mày, một biểu cảm, một cái dấu tay như có như không đều đủ để nàng hiểu ý nghĩa bên trong nó. Nói thật, nàng thích sự ăn ý như thế này, cũng hưởng thụ được ăn ý như vậy với hắn. Nhưng vì sao hắn cứ kêu nàng lùi? Lùi liên tục?

Thường nói ván cờ như chính trị, như chiến trường, như cuộc chém giết của hai người, một khi mất đi tiên cơ, lùi một bước tại một bước.

Nàng hiểu đạo lý này, chẳng lẽ hắn không hiểu? Nàng không hiểu, nên chỉ phối hợp. Yên lặng một lúc lâu, Hồng Thái Để đột nhiên lên tiếng, “Lão Thập Cửu, đồ đệ này của con, rất có phong thái của con.” Thế này gọi là có phong thái của hắn ư? Hạ Sơ Thất không hiểu, nhưng lại nghe Triệu Tôn trả lời từ tốn, “Kỹ thuật chơi cờ của phụ vương đã đạt đến đỉnh cao, vài nước cờ của nhi thần, không đáng để nhắc đến.” Ánh mắt của Hồng Thái Đề âm trầm, ông ta thở dài, sắc mặt không thể phân biệt rõ là vui hay giận, “Trẫm nghe nói hai hôm nay tướng lĩnh tam đại quân danh kinh sư được điều động thường xuyên, có người mất tẩu với trẫm, nói đến ngày hôm nay con vẫn chần chừ không giao Hổ Phù cho Bộ Binh, chắc là có mưu đồ khác, cầu trẫm hỏi tội theo luật. Còn lão Tam nữa, cũng là một đứa không chịu yên phận, suốt ngày qua lại lén lút, mua quan bán chức với các quan lớn ở các bộ trong kinh sư và biên cương, không ra thể thống gì...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui