Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Để tiện hầu hạ Triệu Tôn, Dịch Thừa Thự đã chuẩn bị một tiểu viện cho tôi tớ ở phía Đông Ngọc Hoàng các. Hạ Sơ Thất và Mai Tử đi ngang qua nhà bếp, nhà chứa củi, nhà kho, rồi vòng qua một cái giếng

nước, phía trước chính là phòng chung phía Tây. Còn chưa đi vào bên trong, họ đã gặp được một tên cao to ở cửa viện. Hắn cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong, vẻ mặt uất ức và mất mát, vẫn chưa phát hiện được hai nàng đang đi đến.

“Lan Đần!”

Hạ Sơ Thất gọi nhỏ một tiếng. Lan Đần chợt quay đầu, trừng nàng bằng đôi mắt đỏ như mắt thỏ, rồi xông tới chỗ nàng như một cơn gió, suýt nữa vấp ngã sấp xuống, rồi mới ôm chặt lấy nàng.

“Thảo Nhi, tìm được muội rồi, ta tìm được muội rồi...”

Vẻ sung sướng và điệu bộ nhảy nhót vui mừng của hắn không phải là giả. Người đàn ông hoặc phải nói là một đứa trẻ chưa mở trí lực quen nàng chưa được bao lâu mà mỗi lần nhìn thấy nàng đều bày ra dáng vẻ này. Có lẽ là bảo vệ, dựa dẫm, có lẽ là ngây ngốc đần độn, nhưng lại thật lòng đối xử tốt với nàng.

Mũi Hạ Sơ Thất thất cay cay, nàng vỗ nhẹ lên lưng hắn, an ủi cười hì hì.

“Không sao, không sao nữa rồi, ngoan nào.”

Lan Đần sụt sịt mũi, rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ nên vội buông nàng ra, mò tay vào trong lồng ngực lấy một túi giấy dầu, nịnh nọt đưa nàng.


“Thảo Nhi, cho muội...” “Gì vậy?” Hạ Sơ Thất cầm túi giấy dầu.

“Bánh bao, bánh bột mì, nhân thịt đấy, ngon lắm!” Hạ Sơ Thất ngẩn người không nói gì, Mai Tử mím môi cười rộ lên, “Sở Thất, Lan Đần ca ca nhà tỷ được bánh bao nhân thịt nhưng không chịu ăn, ngày nào cũng bỏ vào trong ngực, nói tỷ thích ăn thịt lắm.”

Không ngờ hắn còn nhớ. Cổ họng nghẹn lại, Hạ Sơ Thất mở túi giấy dầu ra, nhìn bánh bao thịt đã thiu, bị ép không còn hình dạng ban đầu thì vừa muốn khóc vừa muốn cười, giận mà không chỗ trút giận, bèn véo mạnh lên cánh tay Lan Đần.

“Huynh đúng là đồ ngốc mà, cho huynh mà huynh không ăn, bây giờ bị hỏng hết rồi, sau này không được như vậy nữa, nghe chưa?” Bị nàng véo tay mà Lan Đần lại không thấy đau, chỉ cười toe toét:

“Thảo Nhi, Vương gia là người tốt, Vương gia cho Lan Đần ăn bánh bao.”

“Người tốt?” Hạ Sơ Thất cắn răng, đấm mạnh vào ngực hắn, “Thật đúng là ngốc mà!” Nếu Triệu Đê Tiện là người tốt thì cả thế giới này sẽ không có người xấu. Nhưng nhìn tiểu nha đầu Mai Tử luôn trung thành với Triệu Tôn đang đứng cạnh, nàng không tiện nói thẳng cho Lan Đần biết “người tốt” trong miệng hắn, thật ra là một tên khốn nạn chân chính. Nghĩ tới đây, nàng chợt hiểu ra, nàng phải vạch rõ giới hạn với Lan Đần thì hắn mới không trở thành nhược điểm khiến Triệu Tôn uy hiếp nàng. Vậy sau này nàng muốn đi đâu còn không phải do nàng quyết định sao? “Lan Đần, huynh trở lại thôn trước có được không?” Lan Đần sửng sốt nhìn nàng một lúc, nghiêng đầu hình như cảm thấy khó hiểu. “Thảo Nhi, muội không trở về sao?”

Hạ Sơ Thất do dự, không thể thốt nên lời: “Muội...à...” Vỗ đầu một cái, hình như Lan Đầu hiểu ra, hắn xoay người ngồi xổm trước mặt nàng, rồi vỗ vào bờ vai to lớn của mình, “Thảo Nhi, nhất định là muội đã mệt rồi. Muội lên đi, ta cũng muội về nhà...”

Nhà...

Nàng làm gì có nhà chứ?


Một mình đi tới thế giới này, cây cỏ đều có gốc rễ, riêng nàng thì không. Đợi lâu mà không thấy nàng leo lên, Lan Đần quay đầu nhìn nàng, rồi đột nhiên quay lại cõng nàng lên, không nói lời nào đã xông ra ngoài. “Về nhà của chúng ta, về nhà... Chúng ta không ở đây nữa, có thịt ăn cũng không ở..” Lan Đần là tên đần, đâu hiểu được nguyên cớ trong đó? Làm sao hiểu được chỗ này không phải muốn đi là đi được? Mặc kệ Hạ Sơ Thất nói gì thì hắn vẫn không buông tay, cũng chẳng để ý đến Mai Tử đang nóng nảy đuổi theo, càng lúc càng sải bước rộng, xông thẳng đến cổng thành phía Tây.

Còn chưa tới cửa thành, bọn họ đã nhìn thấy một đoàn người từ viện Dịch Quán Viện đi tới.

Ngoại trừ Triệu Tôn mặc áo giáp đen, tay nắm roi ngựa đen thì bên cạnh hắn còn có Trịnh Nhị Bảo và khoảng mười cận vệ.

Thấy họ, Triệu Tôn ghìm chặt ngựa, ánh mắt lạnh lùng quét tới.

Trịnh Nhị Bảo là một tên tinh ranh, thấy sắc mặt khó coi của chủ tử thì quát lên: “Này, tên đần, sao còn chưa thả người xuống? Ngươi xem đây là nhà của mình à? Không có chút quy củ nào vậy!” Lan Đần rụt rè nhìn Triệu Tôn, nhưng vẫn gân cổ lên cãi, “Chúng ta muốn về nhà, chúng ta không ở đây nữa!”

Triệu Tôn mím môi không nói gì, còn Trịnh Nhị Bảo lại cảm thấy nhức đầu.

Gia nhà cậu ta tính cách quái gở khó hiểu, đến cậu ta còn không biết trong đầu gia đang suy nghĩ cái gì. Còn Lan Đần thì là một tên không thể nói lý lẽ. Làm sao bây giờ? Cậu ta cúi đầu nháy mắt với hai tên cận vệ, hai tên kia liền rút đao xông tới chỗ Lan Đần.

“Đứng lại! Làm gì vậy?” Triệu Tôn đột nhiên lạnh giọng quát.

Hai gã cận vệ dừng bước, quay đầu nhìn hắn.


“Lui ra đi!” Triệu Tôn lại quát, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao, áo giáp vàng đen bên trong áo khoác thêu viền vàng phản chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt. Sự lạnh lẽo đó khiến người ta cảm thấy xương khớp bị đông lạnh tới đau nhói.

“Trịnh Nhị Bảo!” “Vâng, gia...” Trịnh Nhị Bảo dè dặt bước lên phía trước. Triệu Tôn nhíu mày nhìn Hạ Sơ Thất, lạnh lùng nói: “Cho người dạy nàng ta quy củ.” Nói rồi, hắn phất áo choàng, dẫn theo một đám thần binh giục ngựa bỏ đi, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh cực kỳ đáng sợ vọng lại trong sân. Nếu lúc đầu không trộm con hổ vàng kia thì nàng đã chẳng đắc tội Triệu Đê Tiện, cũng sẽ không xui xẻo như bây giờ.

Rốt cuộc thì con hổ vàng đó đâu rồi?

Bây giờ Lan Đần ra sao? Triệu Đê Tiện có trừng trị hắn không? Ngồi trong một căn phòng đất ở viện chung, nghe Nguyệt Dục giảng giải nữ hành phụ đức của phụ nữ Đại Yến, mà trong đầu Hạ Sơ Thất chỉ toàn là những câu hỏi này. Nếu ông trời cho nàng một cơ hội để lựa chọn nữa, nàng nhất định sẽ nói... con hổ vàng nên trộm vẫn phải trộm, ai bảo nàng sinh ra tình yêu cuồng nhiệt với tiền tài chứ?

“ở trong phủ, gia chính là trời. Từ hôm nay trở đi, cô đã là nô tài trong phủ Tấn Vương rồi. Là nô tài thì ngồi có dáng của ngồi, đứng có dáng của đứng, nói phải đàng hoàng, mỗi một bước đi cũng phải theo quy củ. Nếu gia đã giao hậu viện cho ta quản lý thì ta không thể không dạy dỗ cô cho tốt. Sơ Thất, lần trước cô nói tục, gia đã nhân từ tha cho cô. Bây giờ đang ở bên ngoài hành quân, nếu sau này quay về kinh thành, cô lại nói cái gì đó nữa, vậy không chết cũng phải bị lóc một lớp da.” Nguyệt Dục ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, vẫn luôn giữ đúng tư thế đó, nói câu nào câu đó cũng là đạo lý “Ngủ cũng phải có tư thế của ngủ, nghiêng người sang bên, hai chân cong lại.”

“Không được khóc sướt mướt trước mặt người khác, không chỉ làm mất thể diện, mà còn gây ảnh hưởng tới phúc khí trong phủ.”



“Lúc hầu hạ gia, cơ thể phải sạch sẽ, tóc tai phải gọn gàng, không được để cơ thể bẩn chạm vào gia”

“Không được phép ăn no, tối đa là ăn no bảy phần, uống ít nước, miễn đi vệ sinh làm trễ chuyện của gia.”

“Mỗi một lời một hành động không được thô lỗ, đi không quay đầu, cười không lộ răng. Khuôn mặt sạch sẽ là được rồi, không được phép vẽ mi tô má, không được mặc đồ quá rực rỡ.”


“Nghe nói cô biết chữ, nhưng tổ tiên đã nói phụ nữ biết chữ thường phóng túng, cô nên quên hết những chữ đó đi.”

“Rầm!”

Tiếng đầu và vào bàn cắt ngang lời giảng giải về quy củ của Nguyệt Dục. Nàng ta nghiêng đầu, chỉ thấy Hạ Sơ Thất đang ngủ vô cùng hăng hái. “Sở Thất!” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt xinh đẹp đoan trang của Nguyệt Dục thì ngáp một cái, ngoáy tai, cười hi hi nói, “Ta đang nghe mà. Nguyệt Dục đại tỷ à, ta cảm thấy tỷ không phải nói người, mà đang nói súc sinh. Không nói, không đi, không cười, không khóc, còn không biết chữ nữa.” Nguyệt Dục gật đầu, “Đúng vậy, nô tỳ chúng ta là súc sinh của chủ tử.” Hạ Sơ Thất lại ngoáy tai, tiếp tục cười, “Tỷ cam tâm tình nguyện làm súc sinh là chuyện của tỷ, sao lại kéo theo ta làm đệm lưng?”

Nguyệt Dục là đại nha hoàn thông phòng* của Triệu Tôn, hầu hạ hắn từ năm mười mấy tuổi, nàng ta lớn hơn hắn ba tuổi, tuy còn chưa được thị tẩm, nhưng người ở phủ Tấn Vương đều kính trọng nàng ta vài phần. Nàng ta đã bao giờ gặp phải một kẻ dở hơi như Hạ Sơ Thất đầu, dù có làm gì thì nàng cũng chỉ biểu thị ra ba chữ: không nghe hiểu.

(*) Nha hoàn thông phòng: ý chỉ nha hoàn có thể làm chuyện chăn gối với chủ tử. Nâng chén trà lên uống một ngụm, Nguyệt Dục mỉm cười, “Đã là nô tài trong phủ thì phải học quy củ.” Hạ Sơ Thất không ngờ cô gái này không chỉ đẹp mà còn có giáo dưỡng đến thế, vô thức cong lên khóe môi. Nhìn khuôn mặt Nguyệt Dục trắng nõn như ngọc, vòng eo lả lướt yêu kiều, ngón tay mảnh khảnh thon dài kia đi, ngay cả Hạ Sơ Thất nhìn mà cũng muốn nổi lòng háo sắc.

Nàng nở nụ cười xấu xa, “Nguyệt đại tỷ, ta thấy dáng vẻ này của tỷ cũng đã phạm vào mấy điều rồi. Vẽ lông mày, thoa son, mặc đồ rực rỡ... Ta nói này, có phải tỷ rất muốn câu dẫn chủ tử chúng ta không?”

Nguyệt Dục liếc nàng, cũng không tức giận, mà chỉ cười nhạt. “Kẻ miệng tiện như cô, nếu không nói những lời hèn hạ thế này thì đâu cần phải chịu khổ như bây giờ?!” “Khụ khụ, Nguyệt đại tỷ, chúng ta đừng nói những lời thừa thãi nữa, chắc tỷ cũng biết Sở Thất ta là thần y rồi. Tỷ có biết vì sao gọi là thần y không? Vì ta chỉ cần nhìn mặt là biết người đó có bệnh gì. Ta thấy lưỡi tỷ

màu trắng nhạt, đó là do không đủ dương khí; giữa hai mắt và mũi chuyển màu đen, đó là do rối loạn nội tiết, sẽ làm ngực khó chịu. Ta nói đúng không? Thật ra bệnh này là do thiếu đàn ông. Ta chợt nghĩ đến tỷ phải chịu cô đơn vào những đêm vắng lặng trong khuê phòng, mong muốn gia vào giấc mộng của tỷ. Nhiều đêm không ngủ lặp đi lặp lại, nên tỷ mắc tâm bệnh đúng không?” Những lời nói không đầu không đuôi này mang tính ám chỉ mạnh mẽ, còn cay nghiệt và chua ngoa, vậy mà Nguyệt Dục cứ như chẳng hề để bụng, khuôn mặt không có chút tức giận nào.

Hạ Sơ Thất yên lặng thả like cho nàng ta.

rn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui