Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Nàng đuổi theo mấy bước, hỏi hắn: “Ý chàng là gì?” Tay áo của Triệu Tôn tung bay, sải bước về phía trước, nghiêm mặt không trả lời. Trong lòng nàng lóe lên một dự cảm xấu, vội vàng chạy chậm theo phía sau hắn, nhắm mắt theo đuổi chạy đến bên cạnh xe ngựa. Những bước chân của hắn dài, còn bước chân của nàng ngắn, chuỗi hạt nam hồng treo bên hông nàng vang lên tiếng sột soạt: “Này, rốt cuộc là chàng có ý gì?” “Đòi tiền là một kỹ thuật sống.” Triệu Tôn tại chiếm dụng lời thoại của nàng, thản nhiên liếc nhìn nàng: “Nhưng, tiền là do gia đòi về, liên quan gì đến nàng?” Khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu, sắc mặt của Hạ Sơ Thất còn khó coi hơn cả bánh nướng cháy. “Gia, chúng ta không thể làm chuyện thất2đức được, sinh con không có hậu môn đó.” “Dù sao cũng là nàng sinh, không phải gia sinh. Nàng y đức vô song...”

Không cẩn thận nói đến chỗ này, hắn ngẩn người, tên ngốc với đôi mắt ham vàng đang tóe lửa cũng ngây ra. Hai người người nhìn ta, ta nhìn người, lỗ tại của Hạ Sơ Thất đột nhiên nóng lên, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ cười “hì hì”: “Nói xa quá, nói xa quá... tiếp tục nói về tiền đi.”

Rất rõ ràng là da mặt của Triệu Tôn dày hơn của nàng. Hắn nhướng mày, giống như chưa từng nói lời khó xử đó, trên mặt ngay cả biểu cảm dư thừa cũng không có, bình tĩnh đưa tay kéo nàng, đỡ nàng lên xe ngựa, lời nói ra khỏi miệng cũng rất chậm rãi.

“Thấy biểu hiện của nàng tốt, gia lại thưởng cho8nàng một chút.” Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn, hắn nói tiếp: “Tổng cộng chỉ thiếu gia tám trăm lượng vàng thì thế nào, khoan dung chứ hả?”

Mẹ kiếp, vốn dĩ bên trong có một trăm lượng là của nàng.

Không đúng không đúng, vốn dĩ toàn bộ một nghìn lượng đều là của nàng.

Nếu là ngày thường, Hạ Sơ Thất nhất định sẽ tức giận đến nỗi nhảy dựng lên cãi nhau với hắn. Nhưng lúc này nàng lại không hề lên tiếng, chỉ im lặng leo lên xe ngựa, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.


“Câm rồi sao?” Thấy nàng không nói lời nào, Triệu Tôn có chút bất ngờ.

Nàng mím môi, không nhìn hắn, cũng không nói chuyện, đợi ngồi vững trên xe ngựa, nàng mới quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, vành mắt đỏ rực lên, dáng vẻ muốn nói6lại thôi, mặc cả với hắn: “Năm trăm nhé?”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Triệu Tôn lại trả lời: “Được.”

“Yeah! Ta thành công rồi!” Nàng mới vừa rồi còn im lặng đau lòng liền cười hô hổ, ra sức xoa chân của mình, hất hàm lên nói với Triệu Tôn: “Ôi chao má của con, hôm nay cái chân này của con thật sự phải chịu tội rồi, lúc trước để giả bộ yếu đuối lừa gạt Triệu Miền Trạch mà phải véo một cái, giờ đây để lừa ngài lại phải véo một cái nữa, đúng là đáng thương mà. Này, chàng không được đổi ý đấy nhé!”

“Nàng nói cái gì?” Lạnh giọng hỏi một câu, sắc mặt của Triệu Tổn đột nhiên trở nên khó coi. Liếc nhìn hắn, Hạ Sơ Thất chớp mắt, cười hì hì nói: “Nói cái gì là nói cái gì? Hả,3lẽ nào chàng vẫn chưa nhìn ra là bị ta lừa sao? Ha ha, thoáng cái đã kiếm được năm trăm lượng vàng, chiêu này quả nhiên hữu dụng. Nữ nhân ấy mà, phải mềm, mềm, mềm, ta sẽ tiếp tục mềm.”

Nàng ở đầu này mềm, đầu kia vẻ mặt của Triệu Tôn ngày càng cứng.

Cứng, cứng, cứng, cứng đến nỗi sắp biến thành sắt đen rồi. Hắn liếc nhìn nàng: “Tên của Trưởng tốn điện hạ, nàng có thể nói được sao?”


Chẳng biết tại sao lại bị trách mắng, Hạ Sơ Thất không hiểu gì cả. Thường ngày nàng gọi hắn là Triệu Tôn hắn cũng không tức giận như vậy mà nhỉ? Hơn nữa, ở đây lại không có người khác, nói Triệu Miên Trạch một chút thì có làm sao? Đúng là kỳ lạ!

Nàng trợn tròn mắt, không thanh minh, chỉ nhìn hắn.

Hắn cũng không có5động tĩnh gì, sau đó quay đầu cưỡi ngựa đi. Xếp vàng xong, thị vệ lên ngựa, đoàn người xuất phát. Hạ Sơ Thất ở trong xe ngựa suy nghĩ kĩ một hồi, vén rèm thò đầu ra.

Chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, dáng người thẳng tắp, không nhúc nhích tí nào, cũng không quay đầu lại nhìn nàng, hình như đã thật sự tức giận rồi. Nàng nghĩ mãi không ra, hắn tự nhiên có được nhiều vàng như vậy, tại sao lại còn bày ra cái bộ mặt khó ngửi kia? Ngó hẳn mấy lần, nàng xụ miệng, có phần lo lắng cho IQ cao của mình. “Này, đừng cưỡi ngựa nữa, bên ngoài lạnh lắm. Lên đây ngồi nhé?” Nàng cười híp mắt đưa cho hắn một cái thang. Nếu là thường ngày, hắn chắc chắn đã đi xuống theo cây thang rồi.

Nhưng hôm nay hắn vẫn còn cứng, cứng, cứng, một mực cứng, không chỉ sắc mặt lạnh lùng mà chân mày cũng chau lại. Nàng không hiểu, suy nghĩ thay đổi: “Gia, ta cũng muốn cưỡi ngựa.” Triệu Tôn mặt lạnh quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngồi xe ngựa của nàng đi.” “Không phải chứ? Ta nhiều vàng như vậy, thuê ngựa của ngài cưỡi một lúc cũng không được sao?”

“Không được.”

“Vậy ta ngồi trước mặt ngài nhé.” “.” Hắn không để ý tới nàng. Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, nâng quai hàm, khuỷu tay đặt trên viền cửa. “Vậy ta ngồi ở phía sau ngài nhé?” Hết câu này đến câu kia, nàng nói đến độ cười híp mắt lại, đôi mắt vừa đen vừa to nhấp nháy, mang theo tia sáng gian xảo, bất mãn, khiêu khích, lấp lánh như mắt mèo con. Nhưng vẻ mặt của Triệu Tôn rõ ràng lại càng cứng hơn, cứng, cứng mãi... Đặc biệt trên đường đi còn thỉnh thoảng có người vây xem, dưới tình huống bên cạnh có mười mấy thị vệ vây quanh, cảm giác kia tức cười khỏi phải nói. Mặc dù hắn không quan tâm, nhưng Hạ Sơ Thất của ngày hôm nay, đại khái là đã được nếm sự ngọt ngào của mềm, mềm, mềm nên biểu cảm vô cùng phong phú, ngôn từ đều là sự ngoan ngoãn và nũng nịu thường ngày ít thấy: “Gia, chàng cho phép nhé? Được chứ?”


“Không nói gì ta sẽ xem như chàng ngầm đồng ý nha?”

“Ta trèo ra nhé? Thật sự trèo nhé?” Quả nhiên có hiệu quả, khi cơ thể nhỏ nhắn của nàng đã trèo ra được một nửa cửa sổ thì cổ áo phía sau liền bị người ta nắm lại. Tiếp đó, cả người bay lên không, cơ thể bị chiếc áo choàng đen của hắn lay động, giống như lượn vòng trong không trung, đến khi nàng lấy lại tinh thần thì người đã rơi xuống lưng con ngựa đen của Triệu Tốn, nàng thỏa mãn a ha một tiếng, đột nhiên lại phát hiện ra, hai người đàn ông cùng cười trên một con ngựa, lại còn rêu rao khắp nơi trên đường phố, cũng xem như là liều.

“Khụ!”

Nàng ho khan: “Không sao không sao, người khác không nhìn thấy.”

Hắn không nói lời nào. “Nếu không thì ta quay về xe ngựa ngồi nhé!” Hắn vẫn không nói gì, nhưng lại siết chặt lấy eo nàng. Trái tim nhỏ bé lại reo mừng, Hạ Sơ Thất mím môi lén cười. Nàng không nói nhiều nữa, mắt nhìn ven đường, ngắm nhìn các cửa tiệm nối tiếp nhau, nhìn cửa hiệu tơ lụa, nhìn tửu lầu, cửa tiệm bán ô, nhìn tiệm cầm đồ, nhìn đám người muôn hình muôn vẻ, qua một hồi lâu cũng không thấy nam nhân ở phía sau lên tiếng. Não nàng lóe lên một suy nghĩ, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm dây cương của hắn.

“Này!”

Thấy hắn vẫn không có phản ứng, nàng thở dài một tiếng, “Ta tưởng rằng nàng ta sẽ ra ngoài gặp chàng, thật không ngờ...” Nàng ta là ai? Hạ Sơ Thất tin Triệu Tôn nghe hiểu được, người nàng ám chỉ đương nhiên là Đông Phương A Mộc Nhĩ rồi.

“Lòng dạ đàn bà.” Không ngờ, hắn đáp khẽ một câu. Hạ Sơ Thất nghiêng mắt, quay đầu lại liếc hắn. “Lại chuyện chủ đề. Có phải chàng đang nghĩ đến chuyện của nàng ta không?”


Hắn không trả lời, nàng xùy một tiếng: “Đã từng nghe đến câu này chưa? Nếu như chàng mãi không quên được tình cũ, vậy thì chỉ có hai nguyên nhân. Một là người mới không đủ tốt, hai là thời gian chưa đủ dài... Gia, ngài là cái nào?”

Hắn vẫn không trả lời, mắt hắn hơi nheo lại, mang theo vẻ lạnh lùng mà nàng quen thuộc, không biết đang nghĩ gì. Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi, xua tay, rất hào hùng nói: “Được rồi, huynh đệ tốt, chuyện này không có gì phải xấu hổ nếu nói ra cả. Ngài cũng đừng chê ta lắm mồm, ta nói cho ngài biết, chuyện tình cảm ấy mà, đừng lo lắng quá nhiều đến suy nghĩ của người khác, đừng quan tâm người ta nói gì. Nếu như hai người thật sự chàng có tình thiếp có ý, cho dù không được người ta cho phép đã làm sao, hai người vẫn có thể bỏ trốn mà. Tuy nói nàng ấy đã gả cho người ta, nhưng mà...” Ngập ngừng một chút, nàng dự định nói cho hắn chuyện Thái tử gia chưa từng ngủ với A Mộc Nhĩ. Mặc dù có hơi ngốc, nhưng nàng cho rằng, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể cho hắn dũng khí lựa chọn, để hắn khỏi phải tốn sức suy nghĩ và cân nhắc chuyện đó,

“Này, ta nói cho ngài biết một bí mật. Thật ra thì Thái tử gia và nàng ta...” “Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!” Đột nhiên, một chuỗi pháo dồn dập và dày đặc đập lên đường phố. Người thì thét, ngựa thì hí. Trên đường phố vang lên tiếng huyên náo, cắt ngang lời nói và mạch suy nghĩ của nàng. Mấy con ngựa bị pháo dọa, hoảng hốt lo sợ vùng chân bỏ chạy.

Khung cảnh trong chốc lát trở nên vô cùng hỗn loạn. Tiếng ngựa, tiếng người, tiếng pháo nổ loạn thành một mớ hỗn độn. Trong mùi khói thuốc súng nồng nặc, một hồi âm thanh kêu “giết” từ tòa lâu trên đỉnh đầu, từ cửa hàng ở khắp bốn phương tám hướng bất ngờ truyền tới. Đám người chạy tan tác tứ phía, sợ hãi la hét, sắc mặt Hạ Sơ Thất trầm xuống, thò tay vào trong ngực, sắp tìm được quả đạn sấm sét phòng thân của nàng. Nhưng không đợi nàng thi triển tài hoa, trong nháy mắt tiếp theo, một chiếc áo khoác lông chồn màu đen đã che phủ lên đỉnh đầu nàng, khiến nàng rơi vào trong bóng tối. Người ở sau lưng bao trọn lấy người nàng, ôm rất chặt, căn bản không thể động đậy được. “Ngồi vững, đừng sợ!” Một giọng nói trầm thấp truyền vào màng nhĩ, Hạ Sơ Thất ở trong chiếc áo khoác, dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ nàng có dáng vẻ yếu đuối cần phải bảo vệ giống như heo con sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ thể vẫn dán chặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, trái tim đập thình thịch” cùng với sức mạnh khi chuyển động của hắn. Nàng rất yên tâm, cho dù nàng không nhìn thấy gì, nhưng những tiếng đao kiếm mang theo sát khí đó, tiếng cung nỏ “vù vù” bay tới kia, tiếng hô giết của biết bao nhiêu người ấy, dường như cũng không đáng sợ như vậy. Cho dù có tính cách của nữ hán tử, nàng cũng là nữ nhân.

Một nữ nhân bình thường sẽ theo bản năng hưởng thụ sự bảo vệ của nam nhân.

“Các huynh đệ, giết bọn chúng đi!” “Cướp xe vàng kia, chúng ta sẽ được sống sung sướng. Lên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui