“Công cộng, hạ quan có thể khám cơ thể của Thái tử điện hạ không?”
“Lớn mật!” Hoàng công công không vui quát, dứt lời lại sợ đánh thức Thái tử gia nên nhỏ giọng nói chuyện, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Thân phận Thái tử điện hạ tôn2quý, sao ngươi có thể tùy tiện nhìn?” Một người sắp chết còn tôn quý cái gì? Hạ Sơ Thất thầm mắng, cảm thấy chán ghét những quy củ này, nhưng lại không thể không cười, “Hoàng công công bớt giận, hạ quan thấy mạch của Thái tử8điện hạ rất mỏng, thấp hóa đã vào thận, thấp độc thấm vào gân cốt, trên người có ổ bệnh, cổ họng vỡ, dưới lưỡi sưng, cho nên muốn xem khoang miệng và ổ bệnh trên người, để có chẩn đoán chính xác, đúng bệnh hút thuốc.” Hoàng6công công theo Thái tử Triệu Chá đã lâu năm, Thái tử gia bệnh lâu như vậy, gã đã thấy nhiều thái y có tiếng nhưng không có ai trị được bệnh, gã vốn không còn hy vọng với y quan nữa. Vậy thì Hạ Sơ Thất, một3y quan trẻ tuổi, sao có thể lọt vào mắt xanh của gã?
Gã ôm phất trần, giọng nói the thé: “Chúng ta không làm chủ được chuyện này. Trưởng Tôn điện hạ đã dặn dò không được tùy tiện để y quan giày và cơ thể Thái tử5điện hạ, Sở y quan cũng đừng làm khó dễ chúng ta...” Đúng là cáo mượn oai hùm. Không nhìn ổ bệnh thì sao có thể chẩn đoán nguyên nhân chính xác của bệnh?
Nàng còn chưa phản bác, người trên giường đã giật mình dậy, “Hoàng Minh Trí..”
Hình như đã lâu không nói chuyện nến giọng nói của y khàn như cá thiếu nước, nghe rất khô cằn. Đôi môi mấp máy, đôi mắt từ từ mở ra nhìn Hạ Sơ Thất, hình như ánh mắt hơi ngẩn ra.
“Ngươi là...”
“Thái tử điện hạ.” Hạ Sơ Thất xem y như người lớn trong nhà, “bịch” một tiếng quỳ cạnh giường bệnh, “Hạ quan là quan lương y Sở Thất của phủ Tần Vương, phụng lệnh Trưởng Tôn điện hạ đến đây khám bệnh cho Thái tử điện hạ. Bởi vì xem mạch không thể chẩn đoán chính xác bệnh tình, xin Thái tử điện hạ cởi quần áo để hạ quan khám.”
“Của nhà lão Thập Cửu à?”
Cái xưng hô mới lạ này khiến lỗ tại Hạ Sơ Thất nóng lên.
“Đúng vậy, là của Thập Cửu gia.” Triệu Chá thở phì phò giơ tay lên, nói: “Hoàng Minh Trí, dìu ta đứng lên.”
“Vâng, điện hạ.” Hoàng Minh Trí chèn một cái nệm êm sau lưng Triệu Chá, để y dưa lên đầu giường. Lúc này nhìn thì thấy y mặc áo ngủ càng thêm gầy, mới bốn mươi mấy tuổi, mái tóc dài búi lên đỉnh đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, lúc nói chuyện với Hạ Sơ Thất còn không quên mỉm cười.
“Là Sở nhi đấy à?”
Câu hỏi đột ngột này dọa Hạ Sơ Thất giật mình, dọa cả Hoàng công công.
“Điện hạ, hắn là quan lương y của phủ Tấn Vương.” Triệu Chá ho khan liên tục, hô hấp nặng nề, nói gần như không ra lời.
“Là bốn cung hoa mắt sao?”
Y thoáng dùng một chút, rồi nhìn Hoàng công công, “Cởi áo bào cho bổn cung...” Hoàng Minh Trí hơi do dự, “Điện hạ, cơ thể ngài yếu đuối, chịu không nổi gió...”
“Ngươi không nghe lời nói của bổn cung sao?”
Triệu Chứ bệnh lâu ngày, cơ thể vốn suy yếu, vừa nổi giận kích động là cả người liền run rẩy. Sắc mặt Hoàng Minh Trí trắng nhợt, vội vuốt lưng thuận khí cho y, không dám tiếp tục kéo dài nữa, nhẹ nhàng cởi áo bào của y ra, để lộ tấm thân gầy đến mức da bọc xương. Hạ Sơ Thất rất thông cảm cho y, những cửa sổ bị đóng kín, nàng thấy cũng không rõ lắm. “Làm phiền Hoàng công công lấy đèn tới, trong phòng quá mờ.”. Hoàng công công trùng Hạ Sơ Thất, lần này không dám dây dưa nữa, nhanh chóng lấy đèn lại. Ánh đèn sáng ngời, cuối cùng Hạ Sơ Thất cũng thấy ổ bệnh trên người y.
Không khác với suy đoán của nàng lắm, nói đúng hơn là nghiêm trọng hơn suy đoán của nàng. Vai, lưng, trước ngực, tứ chi của Triệu Chá đều có mụn mủ bọc đầu đen, mụn nhọt lở loét, còn có vết sẹo co rút. Từng nốt đỏ trên người loang lổ lồi lõm, nhìn rất chói mắt.
“Điện hạ, há miệng, lè lưỡi.” Triệu Chá phối hợp làm theo. Quả nhiên, mối và cổ họng cũng có vết loét, đã biến chứng amiđan cổ họng rồi. Hạ Sơ Thất cắn môi, im lặng một lát mới hỏi thêm vài biểu hiện của bệnh, kết hợp với triệu chứng trên người y thì cơ bản có thể chẩn đoán chính xác... là bệnh giang mai.
Trách không được bệnh án đều viết “phong hàn”, ai dám nói Thái tử điện hạ bị bệnh hoa liễu? Vì kiêng kỵ thân phận của Thái tử, ngoại trừ bệnh án không công bố chứng bệnh thực tế thì đơn thuốc cũng bị ngậy dùng một số loại thuốc phụ để che giấu tai mắt người khác. Đây là nguyên nhân Đông Phương Thanh Huyền nói “Trị hết, chết. Trị không hết, càng phải chết” sao?
Bệnh giang mai lây truyền qua đường tình dục. Triệu Chá là Thái tử, tiếp xúc nhiều với phụ nữ, liệu có người nào không sạch sẽ không? Vì sao người đó biết loại bệnh đường sinh dục này? “Sở y quan cứ nói thẳng đi.” Triệu Chá giống như một người gần đất xa trời đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên giọng điệu nói chuyện rất bình tĩnh. “Thái tử điện hạ, ngài không bị bệnh phong hàn, mà là bị bệnh giang mai.”
Lần đầu tiên nghe tên bệnh này, Triệu Chá hơi sửng sốt, sau đó bật cười, “Bổn cung biết không phải là bệnh phong hàn... Sở y quan, ngươi là y quan đầu tiên dám nói thật.” Y hơi dừng lại, không đợi Hạ Sơ Thất trả lời, lại hỏi: “Bệnh giang mai là bệnh gì? Có thuốc trị không?”
Hạ Sơ Thất né ánh mắt của y, suy nghĩ một chút mới trả lời. “Là một loại bệnh có tính lây truyền, hạ quan có tám phần mười trị hết.”
Bệnh giang mai của Triệu Cha đã bước vào giai đoạn hai, đang tiến vào giai đoạn cuối. Ở thời kì không có penicillin, chỉ có thể dùng thuốc Đông y điều trị bệnh giang mai giai đoạn cuối thì khả năng trị khỏi rất nhỏ. Hơn nữa, phải uống thuốc trong một thời gian rất dài. Có lẽ còn chưa trị bệnh xong đã có người muốn làm thịt nàng.
Mỗi người đều yêu quý mạng sống của mình, Thái tử cũng không ngoại lệ. Nàng phải nói mình có thể trị hết bệnh, mới có thể giữ được mạng sống của mình.
Triệu Chá sững ra rồi cười khẽ.
“Đảm thái y khám bệnh cho bổn cung trước đây đều nói không trị được...”
Vì vậy, đám thái y đó đều bị lão Hoàng để diệt khẩu à?
Nghe giọng nói dịu dàng của Triệu Chá, Hạ Sơ Thất đột nhiên cảm thấy người trước mặt không xấu xa như trong dự đoán. Tuy y và Triệu Miền Trạch đều có một điểm chung là có vẻ ấm áp nhân hậu, thế nhưng, có lẽ là nụ cười của y rất giống Lan Đần, khiến nàng cảm thấy nụ cười của y rất chân thành. Còn ánh mắt của y nữa, tuy y là bệnh nhân, lại còn bệnh rất nặng, nhưng ánh mắt của y không hề uể oải, mà tràn đầy cảm giác ung dung bằng lòng với số mệnh, thật sự khiến nàng thổn thức.
Nếu người như vậy làm Hoàng đế thì sẽ là một minh quân.
Đáng tiếc, y bị bệnh giang mai. Hạ Sơ Thất tránh ánh mắt của y, cung kính đứng dậy thở dài. “Thái tử điện hạ, hạ quan đi viết đơn thuốc.”
“Sở y quan chờ chút.” Triệu Chá gọi nàng lại. Hạ Sơ Thất nhìn y, quay lại chỗ ngồi của mình, “Thái tử điện hạ còn có chuyện gì dặn dò?” Triệu Chá nhìn nàng, khoát tay áo với Hoàng công công, “Ngươi lui ra trước.” Hoàng công cộng hoảng sợ, “Thái tử gia...”.
“Lui ra!” Tuy Triệu Chá bị bệnh nhưng uy nghiêm của y vẫn còn. Hoàng bí đao không dám nói nữa, cúi người lui ra ngoài. Lúc này, Triệu Chá mới mỉm cười xoay đầu lại, nhìn dáng vẻ quái dị khi mang “khẩu trang” của Hạ Sơ Thất, một lúc lâu không nói gì.
Hạ Sơ Thất lẳng lặng đợi, trong phòng lặng ngắt như tờ. “Bổn cung không sống được bao lâu nữa, ngươi còn muốn tới dỗ bổn cung vui vẻ?” Triệu Chá đột nhiên mở lời, Hạ Sơ Thất suy nghĩ một chút, cười nói: “Điện hạ đừng nổi giận, vẫn có hy vọng trị hết, chỉ là quá trình hơi dài mà thôi. Ta nhất định sẽ tìm được cách.”
“Không cần phải nói dễ nghe nữa...” “Hạ quan thật sự không hề.” Ánh mắt Hạ Sơ Thất hơi lóe lên, dùng một chút mới nói: “Điện hạ, còn có một chuyện, hạ quan hơi khó nói, nhưng làm thầy thuốc, hạ quan không thể không nhắc nhở, nên điều tra kĩ xem nữ quyến trong cung điện hạ có bị lây nhiễm bệnh này không.” Hạ Sơ Thất thừa nhận, nàng vô cùng không bình tĩnh khi nghĩ tới kế Thái tử phi Đông Phương A Mộc Nhĩ. Triệu Chá vô lực khoát tay áo, y hiểu ý của nàng, “Không cần, rất lâu trước khi phát bệnh, bổn cung không hề chạm vào các nàng ấy.”
Không chạm vào nữ quyền mà có bệnh lây qua đường tình dục, chẳng lẽ hắn đi kĩ viện? Trong lòng có nghi ngờ, nhưng đây không phải là điều nàng có thể hỏi. Triệu Chá nhìn thẳng Hạ Sơ Thất, đột nhiên nói: “Dung mạo ngươi rất giống mẫu thân ngươi.”
Lòng Hạ Sơ Thất thắt lại, ngoài mặt lại cười khẽ. “Điện hạ tha tội, hạ quan không hiểu ý của điện hạ. Ngài biết gia mẫu?”
“Sở nhi, nhìn thấy người thì ta đã biết rồi. Sao ngươi có thể gạt được ta?”
Thật không ngờ Thái tử lại trực tiếp làm rõ với nàng, không cho nàng một chút cơ hội để giải thích. Hạ Sơ Thất nhíu mày, nhìn ngón tay tái nhợt, thon gầy mà vô lực của y, trong đầu suy nghĩ làm sao trả lời lấy lệ với y, lại chợt nghe y nói: “Bổn cung cũng đã cố gắng ngăn cản chuyện năm xưa của cha ngươi. Tiếc rằng khi đó ta tuân lệnh Hoàng thượng tuần tra phủ Tây An, còn chưa kịp chạy về kinh thành thì chuyện đã xảy ra.”
Chẳng lẽ quan hệ giữa y và cha của Hạ Sở rất tốt? Hạ Sơ Thất mỉm cười, thuận miệng nói: “Thái tử điện hạ nhắc tới Thất tiểu thư của Ngụy quốc công phủ sao? Nghe nói chuyện đó rất dài dòng, mà hạ quan không phải là nàng ấy. Trước đây, Trưởng Tôn điện hạ cũng từng nghi ngờ, suýt chút nữa thì nhận sai.” “Miền Trạch?” Triệu Chá nở nụ cười, thở phì phò nói: “Có phải người họ Hạ không? Tên chỉ có một chữ Sở: Lấy từ "Kinh Thi, sở sở giả tỳ, ngôn trừu kỳ cực. Sở giả, mạo dã.” Sở sở giả tỳ, tỳ dĩ sinh thảo? Vì vậy mà Hạ Sở mới đổi thành Hạ Thảo?
“Thái tử điện hạ, thật sự là hiểu lầm thôi, hạ quan...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...