Đêm tối, gió mạnh, bầu trời không sao.
Một thiếu niên giãy giụa trong bẫy, lớn tiếng hô cứu mạng... Một bé gái lén theo sau xé chiếc váy xinh đẹp...
Xung quanh bẫy đều là đất bùn nhão, không thể nào2leo lên...
Bé gái cố sức kéo thiếu niên, cuối cùng cũng kéo được, thiếu niên thở phì phò bò lên, còn bé gái vì quán tính nên rơi xuống bẫy... Bùn đất trên đầu rơi lên mặt bé gái, máu8trên người thiếu niên cũng dính trên mặt nàng. Nàng há miệng muốn gọi, nhưng cái ót lại đập vào hòn đá trong bẫy. Đau đớn truyền đến, trong bóng tối vô tận, chỉ có tiếng hát của thiếu niên.
“Nắm6đi! Mau, mau nắm đi! Ta kéo ngươi lên!”
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi nói chuyện đi!”
“Ngươi chờ ta! Ta đi tìm người tới cứu ngươi, ta sẽ mau...”
Giọng thiếu niên rất khó nghe, hình như là trong giai đoạn vỡ3giọng dậy thì. Trong gió đêm, tiếng hét khàn như vịt truyền vào trong tai bé gái... Trước khi hôn mê, nàng nở nụ cười.
“Ta chờ ngươi... trở về...” Nụ cười xa xôi phảng phất như cách trăm nghìn năm5hiện lên một cách rõ ràng trong đầu Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất cũng cười, nụ cười giống Hạ Sở năm xưa. Nàng đột nhiên hiểu. Thì ra, sự vứt bỏ tàn nhẫn, oán hận đau thương, cầu mà không được, khổ sở dây dưa của Hạ Sở, tất cả đều là vì tiếng hét trên đỉnh đầu, nở rộ như pháo hoa năm xưa. Đêm đó, máu tươi của hắn thiêu đốt tính mạng của nàng, đồng thời dẫn nàng vào địa ngục.
Nàng đã từng hy vọng pháo hoa sẽ nở rộ lần nữa. Thật không ngờ, sau khi pháo hoa thiêu đốt rơi xuống mặt đất, tất cả đều biến thành dáng vẻ khác. Nàng muốn bắt, bắt không được. Nàng muốn buông, buông không ra. Cuối cùng, nàng trốn vào núi Thương Sơn chết chóc.
Còn thiếu niên nàng chờ, hắn coi người khác là nàng mà yêu thương. Nhìn cặp đôi lúc nào cũng diễn cảnh tình sâu như biển trước mắt, Hạ Sơ Thất có chút độc ác nghĩ: Chờ ngày nào đó Triệu Miên Trạch biết chân tướng của chuyện, biết cái bẫy hắn cho rằng nó là gốc rễ của tình yêu trở thành một cái bẫy khác, hắn sẽ có tâm tình gì? Có thể lấy đao đâm nữ nhân sảy thai ba lần vì hắn không? Nàng đoán không ra.
Bây giờ vẫn chưa tới lúc, nàng ngốc mới đi đâm thủng tầng giấy này.
Nàng phải đợi!
Đợi một thời cơ tốt nhất!
Đợi bọt khí của Hạ Vân Thu càng thổi càng lớn. Đợi đến khi nữ nhân yêu Triệu Miền Trạch kia nổi lên mâu thuẫn.
Nàng nói rồi, ngược thân không thú vị, ngược tâm đau quặn mà không thể nào trị hết mới thú vị. Tâm tự xoay chuyển, các loại biện pháp dạy dỗ không biết xấu hổ đều lướt qua đầu nàng, nhưng trên mặt nàng lại không có chút thay đổi, chỉ cố làm ra vẻ than ngắn thở dài, còn kém cầm tay áo lau nước mắt mà thôi. “Ai! Tại hạ đã sớm nghe nói Trưởng Tổn điện hạ và trắc phu nhân yêu nhau thật lòng, cặp đôi được người ở kinh thành ca ngợi là thần tiên quyến lữ. Hôm nay may mắn được nghe chuyện cũ, càng nhận ra hai người là trời tạo lương duyên, xứng đôi vừa lứa, phu thê trời định, như chim liền cánh cây liền cành, tình sâu như biển...”
“Sở y quan!”
Triệu Miên Trạch cắt ngang lời Hạ Sơ Thất.
Hạ Vấn Thu ngây người nhìn nàng. Khen quá mức là giả! Hạ Sơ Thất giả vờ cười xấu hổ. “Thật ngại quá, tại hạ cảm động quá ấy mà! Thật sự quá cảm động! Tại hạ nghe xong liền cảm thấy hai người là trời tạo lương duyên, xứng đôi vừa lứa, phu thê trời định, như chim liền cánh cây liền cành, tình sâu như biển...” “Sở y quan!”. Đại khái là sợ Hạ Sơ Thất lại bắt đầu “bài ca phúng điếu”, Triệu Miên Trạch lại cắt ngang lời nàng nói.
“Sở y quan viết đơn thuốc trước đi!”
“Vâng vâng vâng, tại hạ bị cảm động nên lắm mồm, bây giờ đi viết đơn thuốc đây.” Hạ Sơ Thất chắp tay, lui ra khỏi phòng khách. Quả nhiên, Lý Mạc đang đợi ở bên ngoài. Hạ Sơ Thất nở nụ cười xán lạn, khoác vai Lý Mạc, nói: “Giúp để viết chữ đi.” Lý Mạc lạnh nhạt liếc nàng, không từ chối.
“Biểu ca, có huynh ở đây, để phát hiện làm việc rất thuận tay.” “Chỉ biết nói ngọt!” Lý Mạc mắng.
Vào nội đường, nhìn Hạ Sơ Thất ân cần mài mực, Lý Mạc lại nghi ngờ: “Khi còn bé, tỷ cảm thấy muội không nói nhiều. Không phải, nói đúng hơn là muội rất ngốc, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Lúc nhỏ như vậy, sao bây giờ lại trở thành người không thể chịu thiệt?”
“Không chịu thiệt mới là phúc!” Hạ Sơ Thất cười hùa theo, Lý Mạc dừng tay, giống như nghĩ tới điều gì đó, ngước lên hỏi: “Muội cũng biết viết chữ, sao lại nhờ tỷ viết đơn thuốc?” Nếu có khả năng thì Hạ Sơ Thất rất muốn nói cho Lý Mạc chân tướng. Dù sao loại chuyện gạt người này, càng nói nhiều lỗ thủng càng lớn, nhất là khi biểu tỷ của nàng là một người thành thật. Đáng tiếc, loại chuyện linh hồn xuyên không có thể thuyết phục người sao? Hạ Sơ Thất thở dài, giả vờ ai oán mà mắng vài câu, mới nói: “Tỷ không biết chứ trong thời gian đó, muội thỉnh thoảng sẽ viết thư cho hắn. Tuy hắn chưa từng để ý, nhưng muội sợ muội viết nữa thì hắn sẽ nhìn ra chữ viết của muội, sẽ có thêm phiền phức...”
Chuyện này là nàng đoàn thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...