Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



“Ngươi vẫn biết đó là ta, đúng không?”

Câu hỏi này không có đầu, cũng chẳng có đuôi, không chỉ Hạ Sơ Thất không hiểu mà dường như ngay cả Triệu Tôn cũng không hiểu A Mộc Nhĩ có ý gì

Hắn vẫn lạnh lùng mím môi, liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh nhạt rồi nói

“Nương nương nếu có chuyện gì cần phân phó, mời nói thẳng.” A Mộc Nhĩ cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn hắn hàm chứa sóng nước mênh mang, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào, đôi mắt trong veo tựa nước mùa thu: “Từ kinh sư đến Mạc Bắc, rồi quán trọ ở Kể Châu, hay ngoại ô Kiến Bình, thậm chí cả Tích Lâm Quách Lặc..

Chuyện nàng ta liên tiếp gặp nạn, đều liên quan tới ta.” Hở? Hạ Sơ Thất hơi bất ngờ.

Không lẽ hôm nay mặt trời thật sự mọc lên từ đẳng Tây sao? A Mộc Nhĩ thản nhiên thừa nhận sự thật như vậy, nàng ta muốn làm gì đây? Hạ Sơ Thất nửa cười nửa không nhìn về phía Triệu Tôn và nàng ta, dù không biết nàng ta định làm gì nhưng lòng hiếu kì của nàng vẫn dâng trào.

Triệu Tồn không giải thích, chỉ thản nhiên nhìn nàng ta

“Lời của thái hậu, thần không hiểu.” A Mộc Nhĩ cười khẽ một tiếng, vừa cười vừa bước từng bước về phía hắn

Dưới ánh mặt trời, hai gò má xinh đẹp động lòng người như có đám lửa nho nhỏ đang nhảy nhót

“Không, người biết! Ngươi biết rõ là ta làm, nhưng ngươi không muốn hận ta, không nỡ ra tay với ta đúng không? Ngươi biết rõ là ta muốn hại nàng ta, nhưng người vẫn dễ dàng tha thứ cho ta như trước đây, đúng không?” Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, Hạ Sơ Thất cũng cảm thấy căng thẳng

Thì ra không phải là nàng ta khiêu khích mà nàng ta đang hy vọng hắn “bày tỏ nỗi lòng” à?

Thực tế, từ lúc xảy ra chuyện ở quán trọ Kể Châu, nàng đã lờ mờ cảm nhận được rằng Triệu Tôn biết ai là người phía sau

Hơn nữa, lúc ở ngoại ô Kiến Bình, cách Đông Phương Thanh Huyền chắn mũi tên kia cho nàng cũng vô cùng quỷ dị

Từ thời điểm đó, nàng đã đoán rằng Đông Phương Thanh Huyền không phải chỉ vì cứu nàng mà làm vậy, hắn ta còn muốn bảo vệ cho người hắn ta phải bảo vệ.


Hiện giờ nghĩ lại, nàng cũng không biết Triệu Thập Cửu muốn trả ơn cho Đông Phương Thanh Huyền hay là vì hắn vẫn che chở cho Đông Phương A Mộc Nhĩ theo bản năng nữa

Con người nàng đôi khi rất rộng lượng, tim còn lớn | hơn cả trời, mấy việc cỏn con cũng không để ý mấy

Nhưng cũng có lúc sẽ giống như tật xấu của mọi người phụ nữ trong thiên hạ - vấn đề liên quan tới đàn ông thì rất nhỏ mọn.

Nàng mím môi, chậm rãi nhìn sang, thầm đoán xem Triệu Thập Cửu sẽ ăn nói thế nào

Nhưng phản ứng của Triệu Tôn lại không nằm trong dự tính của nàng

Hắn nhướng mày, không nóng không lạnh nhìn Đông Phương A Mộc Nhĩ, ánh mắt đầy nghiêm nghị

“Thái hậu nương nương, bổn vương không nhớ được bất cứ chuyện gì trong quá khứ

Nếu nương nương thật sự đã phạm trong tội giết người cỡ đó thì tốt nhất đừng dễ dàng nói ra như vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng

Có câu “vương tử phạm pháp, tội như thứ dân, e rằng nương nương cũng không phải là ngoại lệ đâu.” Nói tới đây, hắn lạnh lùng liếc nhìn Đông Phương Thanh Huyền.

“Đông Phương Đại đô đốc, e là cũng khó lòng bảo vệ được nhỉ?”

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền đã biến mất từ lâu, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt

Hắn ta lại thấp giọng nói với A Mộc Nhĩ lần nữa

“Nương nương, tới giờ rồi!” “Ca, huynh đừng cản muội! Muội đã muốn hỏi hắn câu này từ lâu rồi.” Đông Phương A Mộc Nhĩ thật sự đã chịu đựng quá lâu rồi, trên gương mặt xinh đẹp mĩ miều của nàng ta lộ rõ vẻ kìm nén xen lẫn bướng bỉnh.

Nàng ta lại nhìn về phía Triệu Tốn lần nữa, trong ánh mắt có thêm tia lạnh lẽo.


“Ngươi nói là người đã quên, nhưng thật ra người chưa từng quên

Nếu ngươi thật sự đã quên thì sao lại trốn tránh ta như vậy? Ngươi về kinh đã mấy ngày, ít nhiều gì ta cũng gặp người vài lần trên đường người vào triều, nhưng ngươi đều tránh không gặp ta..

Vậy mà người nói là người đã quên sao?” Hai mắt Triệu Tôn híp lại, khóe miệng hơi giật nhẹ

“Lời của nương nương, thần thật sự không hiểu

Xin lỗi, thần còn có việc!”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi

Thế nhưng A Mộc Nhĩ theo đuổi hắn bao nhiêu lâu như vậy mà tới giờ mới có cơ hội tới gần để nói chuyện với hắn, nàng ta vẫn cố chấp bước tới, vươn tay túm lấy áo bào của hắn.

“Triệu Tôn...”

Triệu Tôn cúi đầu, liếc mắt nhìn bàn tay đang túm chặt vạt áo bào của nàng ta, chậm rãi giật ống tay áo ra.

“Xin nương nương tự trọng.”

A Mộc Nhĩ cười khổ, buông tay, lùi về phía sau nhưng trên mặt vẫn không có vẻ gì là xấu hổ cả

Nàng ta hiểu rất rõ tính tình của người đàn ông này, hắn vĩnh viễn là như vậy, bất kỳ lúc nào cũng đều lạnh lùng từ chối người ta từ ngàn dặm, toàn thân hắn đều là hơi lạnh, lạnh đến nỗi không chẳng có một chút ấm áp nào.

Nàng ta từ từ nở nụ cười.


Nỗi đau khổ đến mức bật ra thành tiếng cười còn nặng nề hơn so với rơi nước mắt

“Ta đã nghĩ rằng, sớm muộn gì ta cũng sẽ gả cho ngươi...”

“Ta đã nghĩ rằng, trên đời này, ngoại trừ ta, không có ai có thể xứng với Tấn vương...”

“Ta đã nghĩ rằng, danh phận Tấn vương phi sẽ trở thành hào quang cả đời này của ta.” “Ta đã nghĩ rằng, ít nhất ngươi sẽ vì ta mà đấu tranh một chút...” “Ta đã nghĩ rằng, chỉ cần ta bảo vệ được sự trong sạch của bản thân..

ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ ngươi, khi quay về, ngươi sẽ lấy ta làm thế, ta sẽ trở thành thế tử của ngươi, sẽ sinh con dưỡng cái cho ngươi, sẽ cùng ngươi bách niên giai lão...”

“Ta tưởng rằng từng lời, từng chữ mà người nói khi ngươi giết con sói đó, trong đêm tuyết mà người cứu ta..

là lời hứa đẹp nhất trên thế gian này..

Ta đã nghĩ ngươi cũng sẽ giống như ta, cả hai sẽ mãi không thay đổi.”

Hạ Sơ Thất đang dựng thẳng lỗ tai để hóng hớt liền bị những lời này làm cho cảm động.

A Mộc Nhĩ vừa khóc vừa lên án Triệu Tôn, dáng vẻ không khác gì một thiếu nữ si tình bị người yêu vứt bỏ

Còn trong lời của nàng ta, Triệu Tôn nghiễm nhiên trở thành một tên đàn ông tuyệt tình vứt bỏ người vợ của mình

Cái gì mà giết sói, cái gì mà lời hứa, mấy thứ này..

sao nàng không biết bất cứ chuyện gì cả vậy?

Nàng thoáng nhìn Triệu Tôn với ánh mắt sâu thẳm.

Thế nhưng Triệu Tôn vẫn không có biểu hiện gì: “Thái hậu nói xong chưa?”

Sắc mặt A Mộc Nhĩ khẽ đổi, nàng ta cười khổ, “Ngươi còn dám nói là người đã quên sao?”

Triệu Tôn nhíu mày: “Ta không nhớ đã từng nói gì với nương nương


Nếu ta khiến nương nương hiểu lầm thì xin lỗi.” A Mộc Nhĩ nở nụ cười, “Ngươi từng nói, trên đời này, sói là động vật chung tình nhất, cả đời nó chỉ có một bạn đời

Nếu có một ngày bạn đời của nó không còn nữa thì tất nhiên nó sẽ lựa chọn sống cô độc nốt quãng đời còn lại.” “Ta từng nói thế sao?” Triệu Tôn nhướng mày, như có như không vô tình chạm vào ánh mắt của Hạ Sơ Thất, giọng điệu chần chừ một chút rồi nói: “Như thể..

có lẽ nó có sự lựa chọn khác rồi, con sói kia nhất định không phải con sói mà nó yêu thương, có lẽ đó không phải là bạn đời thực sự của nó.”

“Khụ!”

Hạ Sơ Thất ho khan một tiếng, không thể nghe tiếp được nữa

“Chư vị, mời các vị cứ từ từ nói chuyện..

Tiểu công chúa còn đang ngồi trên xe chờ ta

Ta đi trước, không tiếp các vị được nữa.”

Tính tình của nàng thế nào, sao Triệu Tôn lại không biết chứ? Lúc nàng thông minh thì sẽ thông minh hơn bất cứ ai, nhưng ở một vài phương diện khác thì toàn rúc vào sừng trâu, còn ngu dốt hơn những người phụ nữ ngu ngốc nhất thế gian.

Thấy nàng muốn đi, hắn liền cảm thấy tức giận

Nhưng khi hắn vừa định bước theo thì lại bị Đông Phương Thanh Huyền vượt lên chắn trước mặt, bàn tay hắn ta khoác lên vai Triệu Tôn.

“Tấn vương điện hạ!”

Triệu Tôn lạnh lùng mím môi, dừng bước

Đông Phương Thanh Huyền buông tay ra, chậm rãi cười rồi hơi nhíu mày và bất ngờ chun mũi hít hà.

“Các người có ai ngửi được mùi gì là lạ không?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, khóe môi khẽ nhếch, “Có ngửi thấy, là mùi của yêu tinh!” Sắc mặt Triệu Tôn tối sầm lại, Đông Phương Thanh Huyền cũng nở nụ cười.

“Không, là mùi chua, không ai trong các người ngửi thấy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận