Như bị một tia sét bổ trúng đầu, Hạ Sơ Thất tưởng là mình nghe nhẩm. Từ lần hắn vô ý xông vào trong Sở lương y để “ngủ” với nàng, ngay ngày hôm sau hắn đã không còn đề cập đến chuyện này nữa. Có thể nói, tên này vẫn IV luôn tự kiềm chế, chẳng lẽ hôm nay trúng gió độc sao?
Trái tim nàng đập điên cuồng, cả khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng cười nói, “Bệnh này của ngài xem ra là không nhẹ nhỉ?” Triệu Tôn không để ý đến lời chế nhạo của nàng, chỉ nắm lấy tay nàng, trong bầu không khí ấm áp của suối nước nóng tỏa ra, dưới ánh sáng huyền ảo của bảy viên dạ minh châu, hắn chăm chú nhìn nàng một lúc, rồi bỗng nhiên kéo nàng vào trong nước, mạnh mẽ hôn lên đôi môi nàng.
“Gia...” Thân thể bị ngâm trong sự ấm áp của ao nước nóng, toàn bộ lỗ chân lông trên người nàng đều mở ra. Hắn hôn khiến cho thân thể nàng run rẩy, hai tay nắm lấy bờ vai của hắn cứng ngắc. Vai hắn đau đớn nên vỗ vỗ vào tay nàng trấn an, sau khi nàng bình tĩnh lại, hắn bỗng nhiên xoay người, mạnh mẽ đặt nàng lên trên thành ao bằng bạch ngọc nghiêng nghiêng, hôn thật sâu một cái. Nụ hôn kéo dài hồi lâu, lâu đến nỗi khiến cho nàng cảm thấy như là đến tận thiên hoang địa lão, lúc này hắn mới thở gấp, nheo đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào nàng chằm chằm rồi nói. “Bệnh này của gia, chữa không hết được.”
Không thể không nói, Triệu Tôn thật sự là một vương gia tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa phong kiến.
Giày vò nàng trong nước một hồi lâu, hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, quần áo cũng bị vén lên, nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi. Hắn đứng lên, để lại nàng ở đó nghiến răng nghiến lợi ngâm nước tắm của hắn. Cuối cùng cũng được ngâm nước thư thái, nàng vốn là tưởng rằng “câu chuyện lãng mạn” hôm nay sẽ kết thúc. Không ngờ là hắn lại bể nàng lên, trực tiếp bể tới phòng ngủ của hắn ở viện Thừa Đức, nơi mà Mai Tử đã trải đệm từ sớm.
“Các ngươi lui ra đi.” Phất ống tay áo một cái, hắn hờ hững ra lệnh.
“Vâng, chủ tử.”
Khuôn mặt Trịnh Nhị Bảo tràn đầy vẻ vui mừng nhìn thoáng qua, cười tủm tỉm lui xuống. Mai Tử nghẹn họng nhìn trân trối, chớp chớp mắt với Hạ Sơ Thất, rồi cùng với mấy tiểu nha đầu khác rời khỏi, đi ra lặng yên không một tiếng động, để lại mình nàng lúng túng đối mặt với một nam nhân tối hôm nay không được bình thường, ánh mắt nàng bắt đầu hoảng loạn. Nhưng sắc mặt Triệu Tôn lại cực kỳ bình tĩnh, sau khi cài cửa xong, khóe môi hắn nở nụ cười rồi nhìn nàng hỏi, “Sợ sao?”
Hạ Sơ Thất lúng túng ho một tiếng, nàng trả lời vô cùng thành thật.
“Cũng không phải sợ, chỉ có cảm giác là chúng ta thế này có vẻ như không được tốt cho lắm đâu?”
Triệu Tôn cười nhẹ một tiếng, cúi người xuống, đắp chăn gấm cho nàng, rồi ngồi xuống cạnh giường, thuận tay kéo rèm che, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, không nhúc nhích, rất lâu cũng không nói lời nào. Thân thể Hạ Sơ Thất đã sớm cứng ngắc như tảng đá, “Gia, ta vẫn nên về đi ngủ thôi, tránh cho người khác bàn tán lung tung.”
Triệu Tôn không trả lời mà xoay người sang, đôi mắt như ngọn lửa nóng cháy nhìn vào khuôn mặt nàng, nhưng cũng không có động tác làm loạn nào. Nhìn đến nỗi trái tim Hạ Sơ Thất đập rộn cả lên, nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nghĩ mãi cũng không biết hắn muốn làm gì.
Đây là lần đầu tiên nàng nằm cùng với hắn dưới tình trạng tỉnh táo. Không phải là do dùng thuốc, không phải do say rượu, cũng không phải vì những cái gì khác.
Có lẽ hắn thích dáng vẻ này cũng nên? Ngẫm kỹ, khuôn mặt nàng càng đỏ hơn, hai cánh môi đã sớm đỏ bừng, đôi mắt ướt át như chứa đựng hai dòng suối trong veo, còn đôi lông mi dài dưới ánh nến đỏ chiếu rọi thì đang run run, hoàn toàn biểu lộ sự hồi hộp căng thẳng trong lòng nàng, “Này, cứ nhìn ta làm gì thế?”
Một tay của hắn vòng qua ngang hông nàng, vừa kéo một cái, đã kéo toàn bộ thân thể nàng vào trong lồng ngực mình. “Rất đẹp!”
Hạ Sơ Thất hơi sững sờ.
Hắn chưa từng nói nàng đẹp bao giờ, từ lúc quen biết đến nay thì đây là lần đầu tiên. Rõ ràng là một khi tư duy của nam nhân đã không bình thường thì hành động cũng sẽ kỳ quặc. Mà nguyên nhân trực tiếp dẫn đến điều đó, chỉ sợ chính là vì đang ở trên giường. Khi nam nhân ở trên giường, khi mà đang muốn làm mấy chuyện gì đó thì không phải đều sẽ nói mấy lời dễ nghe à? Nghĩ tới đây, hô hấp của nàng càng trở nên dồn dập. Trước mặt nàng là ngũ quan hấp dẫn của hắn, nơi trái tim nàng tiếp xúc chính là lồng ngực của hắn đang vang lên tiếng tim đập bình bịch, kèm theo đó là tiếng hô hấp nặng nề của hắn. Đột nhiên, nàng cảm thấy cùng mập mờ với một người đàn ông tuần lãng vô song trên chiếc giường lớn chạm trổ tinh xảo, thực sự là một khảo nghiệm vượt quá khả năng chịu đựng của phụ nữ. Mà những kích thích tinh thần này thực sự là quá mạnh mẽ, rất dễ dàng khiến cho suy nghĩ người ta rối loạn.
Loạn! Quá loạn, đầu óc của nàng cũng không được rõ ràng nữa rồi.
Sớm hay muộn cũng phải “trúng một đao”, chẳng lẽ hôm nay là thời điểm thích hợp sao?
Nếu không nàng liền thuận theo hắn luôn đi? Trái tim nàng đập “bịch bịch”, sau đó trong đầu nàng liền hình dung ra các hình ảnh 18+, bắt đầu liên tưởng đến các động tác và trình tự, nghĩ xem có nên thực hiện những kiến thức mình đã chuẩn bị để có thể biến thành một “Yêu Cơ tuyệt thế” hay không, khiến cho hắn từ nay đi không vững nữa mới được! Lần đầu tiên không nên lộ ra là mình ngu ngơ ngờ nghệch, có thể chủ động một chút. Không được! Cũng không thể quá phóng khoáng, như thế sẽ không giống một tiểu cô nương mười sáu tuổi. Cũng không đúng, nếu như mình giống con cá chết, thế thì còn gì thú vị nữa?! Không đúng, không đúng... đều không đúng! Dưới những tiếng thở đầy quyến rũ của hắn, trái tim nàng cũng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi rồi. “Đang nghĩ gì thế?” Hắn đột ngột cúi thấp đầu xuống, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. “Không, không nghĩ gì cả.” Tay nàng nắm chặt lại, vô cùng hồi hộp và lo lắng.
“Muốn sao?” Hắn trầm thấp hỏi, giọng nói còn mang theo vẻ ranh mãnh.
Như là bị ong chích cho một cái vào mông, Hạ Sơ Thất tức giận không thôi đẩy tay hắn ra.
“Ai muốn chứ? Tránh ra, ta về đi ngủ. Mặc kệ chàng.”
Khóe môi lạnh lùng của Triệu Tôn khẽ nhếch lên, hắn dùng một tay giữ chặt thân thể nhỏ bé đang giãy giụa dưới thân mình, hắn cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của nàng. Hắn chậm rãi, nhẹ nhàng hôn nàng từng chút từng chút một, giống như là đang thưởng thức một chén rượu ngon ngọt và tinh khiết vậy, nụ hôn này khiến cho toàn thân nàng vô lực mà há miệng ra, khuôn mặt đỏ như gấc, khi nàng đã không còn sức lực phản kháng, hắn mới thở hổn hơn, buồng thân thể nàng ra, rút bàn tay vẫn đang ôm chặt vòng eo nàng, bắt lấy tay nàng.
Mười ngón tay của nàng và hắn đan xen vào nhau. Đôi mắt đen như mực mang theo vẻ đùa cợt.
“Ngủ đi.”
Hạ Sơ Thất thở hổn hển, nàng không biết nên khóc hay nên cười, không thể giãy giụa, không thể chạy trốn, cũng không có sức chống cự cám dỗ của hắn, nàng chỉ có thể thuận theo mà nằm trong lồng ngực hắn, cuộn tròn thân thể lại giống như một con mèo con tội nghiệp, rồi “ở” lên một tiếng như có như không, nhắm mắt lại.
“Có phải A Thất thất vọng không?” Tiếng nói vọng xuống từ trên đầu, rơi vào trong tại Hạ Sơ Thất. Lần này nàng không chỉ đỏ mặt, mà đó cả người luôn. Nàng ảo não đập hắn một phát, phẫn hận trừng mắt, “Ai thèm thất vọng chứ? Chàng mới thất vọng, cả nhà chàng đều thất vọng.” Triệu Tôn bắt được tay của nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, giống như đang an ủi một con vật nhỏ bị thương, hắn chậm rãi cất lên tiếng nói, giọng nói đó trầm thấp, dưới ánh đèn trong đêm, phảng phất như là có men say chếnh choáng. “Chờ gia cưới hỏi nàng đàng hoàng xong thì tất nhiên sẽ không làm nàng thất vọng.”
Hạ Sơ Thất đỏ mặt nhắm chặt mắt, ánh mắt chưa nhắm hết lại rơi vào mảng da thịt gợi cảm trong cổ áo đang mở rộng của hắn, nhất thời tâm loạn như ma, chỉ nghe lọt vào tai ngụ ý trong câu “sẽ không làm nàng thất vọng” ám chỉ điều gì, nhưng lại không cân nhắc tỉ mỉ mấy chữ “cưới hỏi đàng hoàng”, với thân phận của nàng và hắn bây giờ, một người là thân vương, một người là phò mã, sao có thể thực hiện được chuyện này? Nến đỏ vẫn đang yên lặng cháy trong phòng. Cả đêm, mùi thơm từ cơ thể hắn vẫn vấn vương trong mũi nàng.
Thả lỏng sau khi kích động xong, nàng cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Tên này ngủ rất bá đạo, ôm chặt lấy nàng, dùng một tư thế hoàn toàn chiếm hữu nàng, để đầu nàng gối lên ngực hắn, từ đầu đến cuối đều cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể hắn. Hạ Sơ Thất nghĩa một người đàn ông như thế, nếu như nàng không thích hắn thì thực sự là quá không hợp lý, trừ phi nàng là một động vật máu lạnh không có tình cảm. Mấy lần tiếng mõ vang lên, nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Sau một đêm mộng đẹp, nàng bị Mai Tử gọi dậy.
Dụi dụi con mắt, lúc trông thấy gương mặt mập mạp của Mai Tử, nàng đột nhiên cảm thấy thất vọng. Xung quanh căn phòng nào còn có hình bóng Triệu Tôn nữa. Mờ mịt xoa đầu, nàng có cảm giác như mình nằm mơ. Thậm chí có chút hoài nghi chuyện tôi qua không biết có phải là thật hay không.
“Mai Tử, gia đâu?” Khuôn mặt Mai Tử đỏ bừng nhìn nàng, cười hì hì không ngừng, “Trước khi vào cung, gia còn dặn dò muội, muộn nhất là giờ Thìn phải gọi tỷ dậy, hôm nay làm lễ Trung Hòa đấy.”
“Ồ, tỷ biết rồi.”
Quả nhiên tiểu thuyết toàn gạt người, cái gì mà chuyện hạnh phúc nhất thế gian chính là lúc trời tối cùng nhau nằm nghỉ, sau khi tỉnh lại nhân vật nữ chính có thể trông thấy một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng đang nhìn mình đầy thâm tình chứ. Trong lòng hộ “mẹ nó” một tiếng, nàng ngáp một cái, để Mai Tử giúp mình rửa mặt chải đầu và mặc bộ y phục phò mã. Tâm tư nàng vẫn đang dừng lại ở khoảng thời gian tối qua, khiến cho khóe miệng luôn xuất hiện một nụ cười mỉm.
“Sở Thất, có vẻ tâm tình tỷ hôm nay rất tốt nhỉ?” “Điều này mà cũng nhận ra được sao?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Muội thành tinh rồi, Tiểu Mai Tử.” “Chẳng phải chỉ cần nhìn qua là thấy sao? Tỷ nhìn tỷ đi, ánh mắt tỷ cũng đang cười đấy.” Nghe Mai Tử líu ríu, mắt Hạ Sơ Thất cong lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nụ cười càng thêm xán lạn.
Không thể không nói, tình yêu đúng là vô cùng thần kỳ. Nó có thể khiến cho một thiếu nữ có da mặt dày hơn tường thành biến thành một cô Vợ nhỏ xấu hổ chỉ trong một đêm. Hòa mình vào sự vui sướng, nàng mơ ước một tương lai tươi sáng với hắn. Sau khi rửa mặt xong, nàng trở về tiểu viện của mình, tỉ mỉ chỉnh trang lại khuôn mặt rồi mới hài lòng lên xe ngựa.
Nhưng mà, nàng đã quá lạc quan rồi.