Karen cuối cùng cũng khổ tận cam lai nên có thể nói là hiện tại cậu đang rất thỏa thuê đắc ý, còn lấy lý do là cơ bắp ở cánh tay phải bị thương do sử dụng quá độ để đúng lý hợp tình mà bám dính lấy Tô Túc hơn. So với một năm trước thì tình trạng làm nũng hiện giờ của cậu chỉ có hơn chứ không có kém. La Tử Sơ và Dương Gia chỉ có thể lắc đầu, tự hỏi làm sao lúc trước cậu có thể nhịn không dính lên người Tô Túc được.
Hôm nay, sau khi tập luyện được một nửa thì Karen liền chạy xuống đài nghỉ ngơi, cậu giống như là bị ngăn cách khỏi người yêu trong nhiều năm mà chạy tới bên cạnh cô, còn làm nũng cọ cọ lấy Tô Túc, người đang phải sửa chữa bản thảo thiết kế trên máy tính “Tô Tô, tôi đói bụng, đút tôi ăn cái gì đi.”
Tô Túc bỏ thời gian liếc nhìn cậu một cái “Đợi thêm chút nữa.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không muốn! Hiện tại tôi phải ăn liền!” Karen không vui vì sự chú ý của cô không ở bản thân, cậu bắt đầu giống như đứa trẻ con không được cho kẹo mà bắt đầu càn quấy “Chị mà không đút tôi thì tôi sẽ lập tức ăn chị!” Cậu còn như cảnh cáo mà gặm lên cổ cô một cái.
“Đau!” Tô Túc sợ hãi kêu lên một tiếng, cô đỏ mặt lùi lại.
“Hì hì, không đau, tôi thơm thơm.” Karen cười hì hì ôm chầm lấy cô rồi hôn lên chỗ đỏ lên mà cậu vừa cắn, lại hôn thêm vài cái nữa, vốn là định hôn xong liền lùi lại nhưng hơi thở thơm ngọt kia của cô làm cậu muốn ngừng lại ngừng không được, Karen rên rỉ một tiếng, đôi môi mỏng dán lên một lần nữa, trằn trọc mút vào thật sâu.
Trong nháy mắt gương mặt của Tô Túc đã đỏ bừng, con sói háo sắc này vậy mà dám ở trước mặt mọi người…… Cô muốn đẩy cậu ra nhưng không ngờ cậu lại ôm cô chặt muốn chết.
“Karen, mau buông ra!” Cô không dám dùng sức giãy giụa, vì sợ dẫn tới sự chú ý của người khác cho nên Tô Túc chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo cậu.
“Ừm……” Karen vô thức lên tiếng đáp lại nhưng vẫn vùi đầu thưởng thức món ngon như cũ.
“Karen!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hứ!” Biết sự nhẫn nại của Tô Túc đã đến cực hạn, dù Karen không tình nguyện thì vẫn phải buông cô ra, cuối cùng còn liếm thêm một cái ở trên trái dâu tây vừa mọc trên cổ cô.
Tô Túc nhấc tay đánh lên đầu cậu “Cậu, này……” Cô thẹn thùng đến nói không ra lời.
Karen tủi thân nói: “Tô Tô, đau quá……Tôi làm gì sai chứ?”
Tô Túc lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu.
Lại giả bộ không được nữa, Karen lấy lòng xin cô tha: “Tô Tô tốt, tôi sai rồi không được sao? Muốn trách thì chỉ có thể trách do chị quá mê người.” Đây tuyệt đối là một câu nói thật, chưa từng có một người phụ nữ nào có thể trong lúc vô tình mà câu dẫn cho dục vọng của cậu ngẩng đầu lên như vậy, nhưng Tô Tô chỉ cần đứng trước mặt cậu thôi, một cái cau mày hay một nụ cười của cô cũng đã đủ để khiến cho máu cậu sôi trào sùng sục.
“Cậu còn dám nói!” Gương mặt Tô Túc đỏ bừng không thôi.
“Không nói, không nói. “Karen nhấc hai tay lên đầu hàng, cậu cười hì hì thưởng thức dung mạo ngượng ngùng xinh đẹp của bạn gái mình “Vậy bây giờ tôi có thể ăn rồi chứ?” Trước mắt có món ngon thượng hạng như vậy nhưng lại chưa thể ăn, cậu chỉ đành phải lót dạ một chút thôi.
“Hừ!” Tô Túc lấy hộp giữ ấm ra “Tự dùng tay trái mà ăn!”
“Tôi không muốn!” Karen vừa nghe liền lập tức lớn giọng phản đối “Tôi muốn chị đút thôi!”
“Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?” Tô Túc vội vàng đưa tay che miệng cậu lại.
Miệng không thể nói chuyện nên Karen lập tức dùng hành động để bày tỏ suy nghĩ của mình, cậu ôm lấy cô rồi đầu bắt đầu cọ tới cọ lui ở trên vai cô.
“Được được được, tôi đút cậu là được chứ gì.” Không muốn lại trở thành đối tượng để mọi người xem kịch vui nên Tô Túc liền nhận thua.
Lúc này Karen mới híp mắt cười rồi ngồi thẳng dậy.
Cậu đúng là sinh ra để khắc cô! Tô Túc căm giận nghĩ.
“Nolan, thật không ngờ là cậu lại một mặt như thế.” Tay trống trong dàn nhạc của Karen, một người da đen tên là Burt Lorry vừa tấm tắc thấy lạ vừa đi tới trước mặt bọn họ. Trước kia cũng không phải là chưa nhìn thấy Nolan quen với cô bạn gái minh tinh khác, cậu luôn cuồng vọng tự đại, kiêu căng ngạo mạn hết sức, tất cả mọi chuyện đều là bạn gái phải đón ý nói hùa, lấy lòng cậu, làm sao lại giống như vị tiểu thư này, vừa đánh vừa mắng, thế những Nolan chẳng những không hề tức giận mà còn thích thú, làm nũng rồi lại lấy lòng. Thật là…… vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
“Burt Lorry” Tô Túc nhìn thấy anh liền có chút khẩn trương mà đứng lên, cô vươn tay ra “Xin chào, tôi là Tô Túc, rất vui được gặp anh.”
Burt Lorry được sủng mà kinh “Xin chào, tôi cũng rất vui được gặp em.” Đang muốn bắt tay cô thì một bàn tay thon dài khác đã bao lấy bàn tay nhỏ kia trước cả anh.
“Chào hỏi bằng miệng một chút là được rồi, bắt tay thì khỏi cần.” Karen ngoài cười trong không cười nói.
Burt Lorry nhịn không được mà bật cười, anh cũng không biết là Nolan lại có dục vọng chiếm hữu mạnh như thế đấy.
Tô Túc đỏ mặt véo cậu một cái rồi mới quay sang xin lỗi Burt: “Xin lỗi, cậu ấy đôi khi lại rất nhàm chán như vậy.”
“Tô Tô.” Karen bất mãn.
“Câm miệng!” Tô Túc thấp giọng cảnh cáo cậu.
Karen tủi thân mà mím môi nhưng không nói gì nữa.
Cuối cùng cũng nhìn thấy vị bá vương nhỏ luôn coi mình là nhất này chịu thiệt, Burt Lorry bật cười ha hả.
Karen híp lại đôi mắt xanh lục, âm u nhìn anh một cái.
Burt Lorry làm bộ như không phát hiện thấy, anh thân thiện hỏi: “Hai người đang ăn cơm trưa sao? A, trong hộp này đều là đồ ăn Trung Quốc à? Tôi còn chưa được ăn đồ ăn Trung Quốc chính tông bao giờ, có thể ăn thử một miếng không?”
Tô Túc không chút do dự mà đưa hộp giữ ấm đến trước mặt anh “Anh không chê thì mời dùng nha.”
“Cảm ơn.” Burt Lorry đắc ý mà liếc mắt nhìn Karen một cái, người đang lộ ra vẻ mặt hết sức u ám tối tăm, sau đó anh kẹp lên một cục tôm viên ngửi ngửi “Thơm quá!”
Karen cau mày kéo lấy tay Tô Túc, đó là của tôi mà! Cậu không tiếng động mà kháng nghị.
Ai ngờ Tô Túc cũng không thèm để ý tới cậu, tất cả lực chú ý đều đặt lên người Burt Lorry.
Karen ghen tỵ dữ dội, vì sao Tô Tô lại đối với Burt còn tốt hơn đối với cậu? Còn có Burt là đang lộ ra ánh mắt gì vậy, đã đầu bốn rồi mà còn có gan nhìn Tô Tô, định quyến rũ cô ấy sao!
“Ừm, ăn ngon!” Ăn viên tôm xong, Burt Lorry liền khen ngợi cô hết lời “Tôi chưa bao giờ ăn đồ ăn Trung Quốc nào mà ngon tới như vậy bao giờ.”
“Nếu như anh thích thì mời ăn nhiều một chút nha.” Tô Túc ôn nhu cười.
Lúc này ngũ tạng lục phủ của Karen đều đã nổi lửa nhưng cố tình Burt Lorry còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu “Thật vậy sao? Vậy cám ơn em nhé.” Anh lại gắp một miếng đậu hủ “Ai, vị ngon này người nào đó chỉ có thể nhìn mà lại không thể ăn, thật đáng thương.”
Burt Lorry còn chưa kịp nói hết lời thì Tô Túc đã bị Karen dùng sức kéo vào lòng, ngay khi cô còn chưa có phản ứng kịp thì cánh môi mỏng của Karen đã hung hăng mà chặn lại đôi môi đỏ của cô.
“Ô ô!” Tô Túc theo bản năng mà giãy giụa tránh ra.
Karen không chút để ý, cậu ôm chặt lấy cô rồi ở trước mặt bao người, biểu diễn một nụ hôn Pháp nóng rẫy, làm cho tất cả nhân viên công tác ở đây đều không khỏi nuốt vào một ngụm nước bọt.
Hồi lâu sau Karen mới thoả mãn ngẩng đầu lên, cậu đỡ lấy Tô Túc đã mềm nhũn ở trong ngực cậu rồi còn liếm liếm môi như chưa đã thèm, sau đó như khiêu khích mà nhìn về phía Burt Lorry còn đang sửng sốt “Có chút món ngon anh cũng nhìn được nhưng vĩnh viễn cũng không ăn được.”
Tô Túc không hiểu vì sao mà bị hôn tới choáng váng đầu óc, đợi khi hồi phục lại tinh thần với hiểu được chuyện gì vừa xảy ra xong, trong giây lát gương mặt của cô đỏ hồng giống như một con tôm luộc “Karen Modi!” Rốt cuộc cậu đang phát điên cái gì vậy!
Thảm! Công chúa điện hạ tức giận rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...