Chương 12:
Hai người chơi đến tận hứng, cuối cùng, tới khi đã dùng hết tất cả tiền mặt ở trong ví Tô Túc rồi thì hai người mới vừa tranh luận xem ai thắng ai thua vừa bước chân ra khỏi khu trò chơi.
Ghé ngân hàng rút tiền ăn cơm xong, Tô Túc liền mang cậu đi ăn một bữa lẩu cay rát chính tông, nhìn cậu vừa uống từng ngụm nước lớn vừa ăn không ngừng, Tô Túc chỉ cười nhẹ rồi nhấp một ngụm nước trái cây.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tô Tô, tôi muốn uống rượu!” Karen không vui nhìn nước trái cây đặt trước mặt, cậu kháng nghị nói.
Tô Túc híp mắt, “Cũng đúng, cậu cũng đã mười sáu rồi.” Nói xong, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười gian trá “Rất tốt, đợi lát nữa về nhà tôi cho cậu uống thử.”
Khi hai người về đến nhà thì lại phát hiện La Tử Sơ với Dương Gia đều không ở. Tô Túc cầm lên tờ giấy ghi chú để trên bàn xem, hai người kia là bị Tần Cầm gọi đi hát Karaoke rồi. Đúng lúc thật, nếu không, để hai người họ phát hiện ra thì lại nói là cô có mưu đồ gây rối gì đó. Ném tờ giấy vào trong sọt rác, Tô Túc liền đi vào phòng bếp, một lúc sau cô mới cầm một chai rượu trắng cùng hai chén rượu đi ra, cô nở một nụ cười mờ ám với Karen: “Rượu có vị ngon đặc biệt nhé, muốn uống thử không?”
“Có.” Cho dù biết rõ là có gì đó mờ ám nhưng Karen vẫn chọn chấp nhận khiêu chiến. Cậu rất có tự tin với tửu lượng của bản thân.
“Rất tốt.” khóe môi Tô Túc nhếch lên, cô cũng thật muốn xem một chút sức uống của cậu ra sao. Lần trước Tiêu Hải uống xong một ly liền trực tiếp gục luôn, không biết cậu ta có thể kiên trì được năm phút hay không nữa.
Cô giúp cậu đổ đầy một chén rượu xong lại tự đổ cho mình một chén nước “Nào, cho có không khí, chúng ta cụng ly.”
Cạn ly nha……Karen nhìn nụ cười của Tô Túc rồi lại nhìn chén rượu ở trước mặt…… Hừ, người phải tranh khẩu khí(*)! Cậu sảng khoái cầm lấy chén rượu rồi chạm cốc với cô, sau đó liền ngửa đầu uống hết trong một hơi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Túc ngồi ở đối diện, vừa tượng trưng uống chút nước vừa thẳng tắp nhìn cậu chằm chằm.
Năm, bốn, ba…… cô đếm thầm trong lòng.
Karen chỉ cảm thấy rượu vừa vào bụng xong thì một ngọn lửa liền bùng lên, thiêu đốt từ dạ dày tới cổ họng cậu “Tô……” Cậu ngẩng đầu, lại phát hiện Tô Túc giống như chỉ ở ngay trước mặt nhưng lại cũng giống như đang ở một chỗ thật xa “Tô Tô, chị ngồi cách tôi xa như vậy để làm gì?” Karen hỏi, nỗ lực muốn nhìn rõ khung cảnh trước mắt.
“Tôi đang ở ngay trước mặt cậu mà.” Tô Túc nhướn mày, cô chống một tay lên bàn. Không tồi nha, vẫn còn có thể nói chuyện được.
“Gạt người.” Karen híp mắt, duỗi tay về phía trước nhưng lại chụp vào không trung “Chị xem, rõ ràng không có ở đây.”
Nhìn bàn tay chỉ cách mặt cô một cm, Tô Túc mỉm cười “Hình như là vậy a.” Hóa ra cậu ta mà say thì sẽ đáng yêu như vậy.
“Ô ô, tôi khó chịu quá, tôi muốn đi toilet.” Karen một mặt tủi thân nói.
“Thì cậu đi đi.”
“Nga.” Cậu nghe lời rồi đứng lên, lung la lung lay đi được hai bước thì trực tiếp ngã xuống trên người cô.
“Đau!” Tô Túc không hề đề phòng nên trực tiếp bị cậu ta đè bẹp dí, còn đụng phải cạnh bàn.
“Hì hì, Tô Tô, tôi đi không được.” Khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc nở nụ cười hì hì, cậu tuyên bố.
Tô Túc lúc này mới phát hiện ra, hình như bản thân vừa tự mua dây buộc mình.
“Tô Tô, tôi đi không được, chị đỡ tôi đi.” Con ma men cọ cọ cổ cô.
“Được được được, tôi đỡ cậu.” Xem nhẹ hơi nóng truyền đến từ cổ, cô gắng sức đỡ cậu ta dậy rồi mệt nhọc, khó khăn mà đỡ cậu ta vào phòng vệ sinh, cô vỗ vỗ mặt Karen đã mơ mơ màng màng sắp ngủ “Này, tỉnh tỉnh, một mình cậu không thành vấn đề chứ?”
“Ừ……” Cậu miễn cưỡng mở ra đôi mắt xanh lục mê man.
“Vậy tôi đi ra ngoài đây.” Thấy cậu ta đã đứng vững rồi, Tô Túc mới buông tay, cô nhanh chóng bước ra ngoài. Đợi khép cửa lại xong, cô dựa lên cánh cửa để chú ý động tĩnh bên trong.
Năm phút đồng hồ sau, trong toilet truyền ra tiếng xả nước rồi tiếng vòi nước, rồi đến……một tiếng vang “Loảng xoảng” thật lớn.
Cô đã nói rồi mà! Tô Túc lập tức vọt vào, chỉ thấy Karen mềm nhũn ngồi dưới đất còn đồ dùng rửa mặt thì rơi đầy bên cạnh cậu ta.
“Tô Tô, tôi lại đứng không được rồi, hắc hắc.” Cậu cười ngây ngô.
“Ừ ừ ừ, thật sự là biết hành người khác!” Tô Túc bất lực nghe cậu ta nói giống như đang hiến vật quý, cô bước tới rồi dùng sức nâng cậu đứng dậy.
Đang lúc đỡ cậu đi ra ngoài thì không ngờ được Karen lại có trò mới: “Tôi muốn rửa mặt! Mặt tôi nóng quá!”
“Đi ra ngoài trước đi, rồi tôi giúp cậu rửa mặt.”
“Chị lại gạt tôi! Bên ngoài làm gì có nước? Chị vẫn luôn lừa gạt tôi……”
Tô Túc híp híp mắt, luôn cảm thấy lời này của cậu ta có chút hàm ý khác “Tôi lừa cậu khi nào nữa?”
“Chị……” lời nói nghẹn ở trong miệng cậu không ra, Tô Túc vểnh tai nghe nhưng vẫn nghe không rõ cái gì.
“Nói lớn tiếng một chút!” Đừng có ở chỗ quan trọng thì hụt hơi nha.
“Không được, tôi muốn rửa mặt!” Cậu nằng nặc đòi giống như trẻ con.
“Rửa!” rửa chết thằng nhóc nhà cậu đi! Tô Túc hứ một tiếng cô cầm lấy khăn lau mặt của cậu treo ở bên, dùng một tay nhúng nước xong, tùy tiện vắt một chút, sau đó cô thô lỗ mà lau mặt cho cậu một cách qua loa.
“Ô! Lạnh quá.” Âm thanh oán giận biến mất sau tấm khăn lông.
“Được rồi, đi thôi.” Ném khăn lau mặt qua một bên, Tô Túc gấp không chờ nổi đỡ cậu ra cửa. Lại đứng thêm một hồi thì cả cô cũng chịu không nổi nữa.
Tô Túc gắng hết sức đỡ cậu ngồi xuống sô pha còn Karen vẫn cảm thấy khó chịu mà nhắm nghiền hai mắt, cậu nặng nề thở dốc mấy hơi. Tô Túc chăm chú nhìn cậu, một lúc sau cô không nói gì mà quay ngược vào toilet và giặt lại khăn lau mặt của cậu một lần nữa, rồi cô đi tới cạnh cậu, chậm rãi lau mặt giúp Karen.
Karen cũng không nhúc nhích gì, hình như là đã ngủ say mất rồi.
“…… Xin lỗi, là tôi quá đáng.” Tô Túc than nhẹ một tiếng.
Cứ như vậy, cô lẳng lặng chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, sau đó chần chừ mà vươn tay ra chạm nhẹ vào mái tóc vàng mềm mại kia, chỉ là lại ngay lập tức rụt trở về.
Karen không có phản ứng.
Tô Túc thấy thế, lại một lần nữa duỗi tay, nhẹ nhàng luồn vào mái tóc vàng của Karen, lần này cô chậm rãi vuốt ve sợi tóc mềm mượt của cậu “Vẫn luôn quên nói,rất vui được gặp cậu, Nolan Modi.”
Đáp lại cô là tiếng hít thở chầm chậm đều đều.
Khóe môi Tô Túc nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
(*) “Người phải tranh khẩu khí” trong nguyên câu “Phật không chịu để người ta thắp một nén hương, người phải tranh khẩu khí”. Ý chỉ làm người phải có ý chí tiến lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...