Tiếng la hét phía xa của Vũ Tuyết Lam, Võ Thần nhìn sang hắn vô cùng hoảng loạn khi thấy có hai tên người ngượm gớm ghiếc vác Vũ Tuyết Lam chạy càng lúc càng xa hắn.
Tiếng Vũ Tuyết Lam càng ngày càng nhỏ.
“Nương tử, ta sẽ cứu nàng, đừng sợ.” Hắn hét lớn.
“Phong, đuổi theo nhanh.”
“Bình tĩnh đi ca, chỉ là mấy tên nhãi ranh thôi mà.”
“Đệ chả hiểu gì cả, nhìn bọn chúng đang thèm Tuyết Lam tỷ của đệ đến chảy dãi rồi đấy, muộn là không ổn đâu.” Hắn vừa dứt lời Võ Phong chỉ đệ lại chút bụi trên mặt đất.
“Hai thằng chó, đứng lại cho tao, mày đưa tỷ tỷ tao đi đâu hả, đừng để tao bắt được, tao giết hết.
Tao sẽ theo bọn mày giết bọn mày từ kiếp này sang kiếp khác.”
Võ Thần chạy lên kịp với Võ Phong: “Để dành sức đi Phong, đệ nay chửi bới có tiến bộ ghê.”
“Huynh chưa hiểu rõ đệ thôi.”
Võ Thần chạy trước chặn hai tên kia lại, hai tên kia thả nương tử của xuống, tên mặt bự nói giọng bình tĩnh: “Ngươi là ai? Sao giám cản trở công việc của bọn ta.”
“Ngươi có thấy trên đầu mình xuất hiện gì không?” Võ Thần nói.
“Xuất hiện gì? Ngươi đừng có mà ăn nói ngông cuồng.”
“Là dấu hiệu của sự chết chóc đấy biết chưa thằng ngu.
Buông tay nàng ấy ra.”
“Ta không buông đấy ngươi làm gì ta.” Tên mặt nhọn nói trong lúc giữ chặt Vũ Tuyết Lam
“Ta sắp hết kiêng nhẫn với ngươi rồi, ngươi đang làm cái quái gì vậy?” Võ Thần nói.
“Bọn ta đang bắt thê tử, vùng đất này là thế đấy, mày thích nghi được thì ở, không thì nhảy sông.”
Võ Phong ghé sát lại tai Võ Thần: “Giết chúng đi ca.”
“Đệ nóng quá, để chọc chúng tí cho vui đã, hay mình cứ thuận theo chúng để kiếm bữa no nê nhỉ.”
Võ Thần tiếp tục nhìn thẳng mặt hai tên kia: “Mày có thấy là nàng ấy không đống ý không, sao mày dám.”
“Bọn ta có nguyên tắc của mình, trong vòng ba ngày không chinh phục được nàng thì sẽ để nàng đi.”
“Vậy trong ba ngày này mình kiếm ba bữa ăn ngon đã, dù gì hai tên kia xấu thế làm sao nàng ấy thích cho được.
Có khi ba ngày này nàng ấy lại cầu xin được gả cho mình nữa ấy chứ, ha ha.” Võ Thần nghĩ.
“Được rồi, vậy bọn ta sẽ cho các ngươi 3 ngày.”
“Huynh nói cái quái gì thế, vì bữa ăn mà bán rẻ Tuyết Lam tỷ hả?” Võ Phong nói giọng khó chịu.
“Đệ ngậm mồm đi, ta tự có tính toán.”
“Thôi vậy cũng được, huynh thì có tốt đẹp gì đâu.”
Võ Thần nhìn Vũ Tuyết Lam: “Nương tử, nàng muốn cho hắn thử ba ngày hay muốn ta giết hắn luôn lúc này.”
Vũ Tuyết Lam suy nghĩ một tí rồi trả lời: “Ta đồng ý đi theo bọn chúng.” Nàng là không muốn lạm sát người lung tung.
Về đến bộ lạc, tên mặt nhọn và mặt bự đưa nàng vào lều trại to nhất, Võ Thần và Võ Phong cũng đi theo, một anh chàng cao to, thân hình rắn chắc, khuôn mặt nam tính, trang phục không kín đáo khiến hắn khoe trọn cơ thể đẹp tuyệt mỹ của mình, đến Võ Phong cũng kinh ngạc.
Khuôn mặt hắn đẹp trai nét phong trần và nam tính.
Hắn bước tới trước mặt Vũ Tuyết Lam, nở một nụ cười ngọt ngào khiến nàng có chút dao động, nhẹ nhàng hắn nói: “Tên ta là Cảnh Không.
Nàng thật xinh đẹp, ngoài sức tưởng tượng của ta, sau này nàng sẽ là nữ chủ nhân của nơi này.
Sau này nàng cứ gọi ta là tiểu Cảnh hoặc Cảnh tướng công.
Nàng có thể nói tên của mình cho ta được không?”
Vũ Tuyết Lam mặt lạnh: “Gọi ta là Vũ Tuyết Lam.”
“Ca tên đó đẹp trai hơn huynh đấy, ăn nói cũng ra trò hơn huynh kìa, hối hận chưa?”
“Đệ im đi, ta có chút hối hận rồi đây.
Biết nãy giết mẹ hai thằng xấu xí kia.”
Hai người vừa thì thầm thì Cảnh Không nhìn sang: “Đây chắc là người thân của nàng, ta sẽ cho người sắp xếp cho họ ăn no ngủ ấm, vui vẻ đợi chúng ta thành thân.”
“Ngươi nói đúng lắm, ta là tướng công của nàng ấy, dọn cho bọn ta chung một phòng nhé!”
Cảnh Không bình tĩnh nhìn sang Vũ Tuyết Lam: “Những lời hắn nói có phải sự thật không?”
Vũ Tuyết Lam im lặng, nàng không trả lời, tên Cảnh Không nói tiếp: “Nàng ấy đã không thừa nhận ngươi rồi, ngươi còn gì để nói không? Hên cho ngươi, vì ta đây khá là công bằng, nếu ngươi đã một mực cho rằng bản thân là tướng công của nàng ấy thì ba ngày này chúng ta cứ cạnh tranh công bằng đi.
Ngươi giám chơi không?”
“Ngươi là cái thá gì mà nghĩ ta sợ ngươi, ngươi chuẩn bị một cái chậu lớn trước đi.”
“Ý người là…”
“Là để đựng nước mắt thất bại của ngươi đấy.”
Võ Phong ghé lại gần thì thầm: “Nói hay lắm ca, ánh mắt sắc bén, lời lẽ trôi chảy, văn chương khá ổn.”
Cảnh Không cười lớn: “Ta thì nghĩ ngươi nên chuẩn bị một cái hố để chôn sự tuyệt vọng của mình sau khi ta làm ngươi thất bại.”
Dứt lời Cảnh Không ra hiệu cho tên mặt nhọn và mặt bự chuẩn bị phòng, hắn nhìn Vũ Tuyết Lam ánh mắt dịu dàng: “Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ sớm chung phòng thôi, đừng nhớ ta.”
Vũ Tuyết Lam gương mặt vẫn lạnh lùng nàng đi theo tên mặt nhọn về liều nghỉ ngơi.
Bước vào trong lều nàng cảm giác thật thoải mái khi căn phòng được trang trí giản đơn với màu sắc nhẹ nhàng hơn nữa lại có một vài loài hoa đẹp được trưng trong phòng.
Ngồi xuống ghế nhấp ngụm nước nàng suy nghĩ: “Chà, chỗ này tốt ghê, tên kia không ngờ lại đẹp trai thế, hay mình ở lại đây với hắn nhỉ, trông hắn có vẻ là người tốt.”
Không nghĩ nữa, nàng lại giường nằm xuống nghỉ ngơi.
Võ Thần và Võ Phong được dẫn về căn lều cũng gần đó nhưng ở dãy lều đối diện, tên mặt bự vừa đi khỏi thì Võ Thần nhãy cẩng lên: “Chết rồi Phong, đệ thấy thằng đó chưa, nó vừa đẹp trai thân hình lại đẹp nữa, mặt nó cũng đẹp, trước sau gì tỷ tỷ của đệ cũng thích nó thôi.
Đệ mau nghĩ cách giúp ta đi.”
“Huynh cứ cuống, mấy thằng kiểu vậy dễ lẹo lái lắm.”
Võ Thần nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt lóe lên hy vọng tràn trề: “Phong, đệ quả là có đôi mắt tinh tường, nó chắc chắn là thằng lẹo cái.
Nhưng lỡ nó không lẹo cái thì sao?”
Không nghe Võ Phong nói gì hắn nói dồn dập: “Phong, sao đệ không nói gì, nói đi chứ, lỡ hắn không lẹo cái thì sao?”
Võ Phong điềm tĩnh, giọng cậu cũng bình tĩnh: “Nó không lẹo cái thì mình làm nó lẹo cái, sao huynh cứ mất bình tĩnh thế nhỉ.”
Hắn ôm chầm lấy Võ Phong: “Đệ dấu yêu, ta ngưỡng mộ trí thông minh của đệ.”
Võ Phong đẩy hắn ra: “Huynh buông đệ ra đi, ôm ôm thấy tởm, theo đệ quan sát thấy cả cái lều trại này không có thấy nữ nhân nào cả, hắn chắc lâu lâu dùng việc bắt cóc nữ nhân để che mắt thôi.”
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
“Chúng ta cứ chờ thôi, đợi xem biểu hiện của hắn với Tuyết Lam tỷ như thế nào đã, đừng manh động.”
“Vậy được rồi, ta ngủ tí đây, tí tới giờ cơm tối gọi ta dậy nhé.” Hắn lăn ra giường ngủ ngon trong cái tự tin rằng Cảnh Không chính là tên lẹo cái.
- --------
Trời tối, sau khi ăn cơm xong thì hắn qua phòng Vũ Tuyết Lam, không gõ cửa hắn cứ thế xông vào, đúng lúc Vũ Tuyết Lam đang thay y phục, nàng nhanh tay vứt mớ đồ bẩn lên đầu hắn phủ mắt hắn lại rồi nàng mặc nhanh y phục vào.
“Huynh làm trò gì vậy? Sao không gõ cửa?”
Đưa tay nhặt mớ y phục trền đầu xuống, hắn cười cố khỏa lấp khung cảnh ngại ngùng: “Ta xin lỗi, ta vội quá nên…”
“Huynh có chuyện gì gấp à?”
“Chuyện không những gấp mà rất là gấp.”
“Huynh nói đi.”
“Theo ta và Phong phân tích thì tên Cảnh Không kia là một tên lẹo cái, nàng tuyệt đối đừng thích hắn nhé!”
Vũ Tuyết Lam cười: “Huynh có bị ảo giác không, ta đâu thấy hắn chỗ nào lẹo cái đâu.”
“Sao hắn để nàng thấy được, ta chỉ báo cho nàng biết trước để đừng có bị lừa trước chiêu thức của hắn, ba ngày tới đây nàng sẽ nhìn ra được dòng máu lẹo cái chảy trong người hắn thôi.
Chờ nhé! Ta về đây, nàng ngủ đi, nhớ khóa chặt cửa.”
Vũ Tuyết Lam chưa kịp nói thêm hắn nhanh rời đi, nàng nhìn theo ánh mắt có chút khó hiểu nhưng nàng không nghĩ nữa.
- ----------
Trời sáng, Võ Thần bước ra khỏi cửa với trang phục không được trọn vẹn, hắn cố để lộ ra mớ cơ bắp rắn chắc và làn da mướt mờ của hắn, cũng để lộ bờ vai vạm vỡ, khuôn ngực đầy đặn.
Nhìn hắn toát lên sự mạnh mẽ như một con thú dữ đang sẵn sàng trước một cuộc chiến giành lãnh thổ.
Theo sau là Võ Phong, cậu cầm trên tay bình gì đó, thỉnh thoảng lấy chất lỏng trong bình rắc rắc lên thân thể của Võ Thần.
Hai người đang hướng về lều của tên Cảnh Không.
“Phong, đệ thấy ta như này đủ quyến rũ hắn chưa?”
“Đệ thấy dư luôn á chứ, huynh mà vào đó có khi bị hắn ăn nuốt xương luôn ấy.
Đệ lo cho huynh quá.”
Hắn đưa tay chỉ lên ngực mình: “Nè chỗ này, rắt thêm ít nước đi, như vậy ánh sáng mới chiếu vào những giọt nước này mới khiến cơ thể ta lấp lánh quyến rũ được.”
Võ Phong rắt thêm và cái lên ngực hắn, giờ trông hắn vừa săn chắt lại vừa ướt át.
Hắn bước mạnh vào lều mà không yêu cầu thông báo.
Tên Cảnh Không ngồi chỗ ghế hắn thường ngồi, ánh mắt hắn không chớp, miệng không mở nổi lời nào.
“Thấy chưa ca, nhìn hắn thèm huynh kìa, vài giây nữa thôi thì hắn chịu không nổi rồi rượt đuổi huynh khắp lều ấy chứ, lúc đó Tuyết Lam tỷ sẽ thấy được một con thú lẹo cái sau lớp mặt đẹp trai kia.”
“Thì ta cũng đâu kiểm soát được sức hút của mình.”
Cảnh Không bước xuống, hắn cầm thêm chiếc áo khoát vội choàng cho Võ Thần, cười mỉm không để Võ Thần nhìn thấy, hắn nói giọng chân thành: “Sao huynh không nói bọn hạ nhân đưa y phục cho, sao để bản thân thiếu thốn tới mức này, thế này mất điểm lắm.
Huynh cứ mặc tạm áo của ta đi.”
“Ngươi là đang quan tâm ta chứ gì, lộ liễu thế, để xem tên lẹo cái ngươi chịu đựng được bao lâu.” Nghĩ rồi hắn hất chiếc áo khoát của Cảnh Không, vừa dùng tay xé toạt áo mình ra thả xuống sàn: “Ta cảm thấy nóng được không?”
“Xé hay lắm ca.” Võ Phong đứng gần nói nhỏ như có ý cỗ vũ hắn.
Thấy Cảnh Không không nói gì có vẻ đứng hình hắn càng tự tin hơn: “Chịu hết nổi rồi chứ gì, xem cái mặt ngơ ngác kìa.” Hắn nghĩ.
“Nè, ta nhịn huynh nãy giờ nha, huynh nóng thì đi tắm sao ở đây xé y phục làm gì? Đúng là thần kinh.” Cảnh Không dứt lời thì bỏ đi ra khỏi lều.
Võ Phong chạy lại: “Ca, chắc hắn đang xấu hổ đấy.”
“Chắc chắn rồi.
Về thôi.”
- --------
Cảnh Không đứng trước cửa phòng Vũ Tuyết Lam, đưa tay gõ nhẹ cánh cửa: “Vũ Tuyết Lam, nàng có trong đó không? Ta vào được không?”
“Được, huynh vào đi.”
Võ Thần đứng từ xa nhìn thấy Cảnh Không đi vào phòng Vũ Tuyết Lam lòng hắn như lửa đốt, ánh mắt giận giữ như muốn đốt cháy tên Cảnh Không.
“Sao ca? Giờ huynh tính sao? Chắc chúng ta nghĩ sai rồi đấy, vả lại nhìn người ta như vậy sao lẹo cái được.”
“Đệ im đi, cũng là đệ nói nó lẹo cái rồi giờ nói nó không lẹo cái, làm ta mất mặt với nó rồi.”
“Vậy mình giết không ca.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...