Võ Thần ngồi bên cạnh Võ Phong hắn trợn mắt lên liên tục không chớp, mắt hắn đỏ dần lên, có một ít nước trong mắt hắn.
Đưa tay lên hắn cố ý lau đi dòng lệ nhỏ, giọng hắn đầy xót thương: “Nghe Mạc lão gia kể mà ta cũng đau lòng thay.”
Võ Phong cũng trưng ra vẻ mặt thương cảm: “Ta sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho tiểu thư.
Vậy Mạc lão gia có thể mời tiểu thư ra để ta bắt mạch trước không?”
“Phiền Phong công tử vào phòng tiểu thư, nó không chịu gặp người lạ.”
“Được được, mời Mạc lão gia dẫn đường.”
Ba người theo chân Mạc lão gia đến phòng của tiểu thư.
Tiểu Mai mở cửa cả ba người cùng Mạc lão gia bước vào trong phòng, Mạc tiểu thư đang nằm trên giường.
Mạc lão gia đá ánh mắt ám hiệu cho Tiểu Mai gọi.
Tiểu Mai bước lại cạnh giường: “Tiểu thư, lão gia cho người đến chẩn bệnh cho người, người dậy đi.” Chẳng nghe được tiếng nói nào của Mạc tiểu thư.
“Sao nhỏ đó không chịu trả lời thế nhỉ?” Võ Thần nói nhỏ.
“Huynh mất não hả, nhỏ đó câm mà.” Võ Phong nói.
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ.
“À, ta quên.” Võ Thần nói nhỏ.
Mạc lão gia tiến lại chỗ giường, mặt buồn thảm như muốn khóc: “Thiên Di à, dậy cho y sư xem bệnh nhé con.” Mạc tiểu thư vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt nàng lạnh tanh như có nỗi hận thù trong lòng.
Mạc lão gia đứng dậy: “Cha cầu xin con đấy, nếu con không chịu dậy cha sẽ đập đầu chết tại đây.” Mạc lão gia chạy tới ôm cây cột gần đó cứ đập đập liên tục đầu mình nhưng đầu chẳng đụng vào cột.
Mạc tiêu thư chán cảnh tượng này, nàng miễn cưỡng ngồi dậy đưa tay cho Võ Phong bắt mạch.
Võ Phong tiến nhanh lại bắt mạch cho nàng.
“Được rồi cảm ơn tiểu thư.”
Quay lại phòng khách, Mạc lão gia nhanh hỏi: “Tình hình con gái ta thế nào rồi, có cách nào cứu chữa không?”
— QUẢNG CÁO —
Võ Phong trả lời từ tốn: “Theo như mạch tượng của tiểu thư thì không có gì bất ổn cả, tiểu thư rất khỏe mạnh, còn về không nói chuyện là do tâm bệnh.
Ta nghĩ tiểu thư vì đau khổ mà sinh bệnh nên chúng ta phải tạo cho tiểu thư một tâm trạng thoải mái, tạo nhiều niềm vui để tiểu thư vui vẻ từ đó ắc sẽ có thể thoải mái nói chuyện.”
“Vậy tất cả nhờ vào các vị.”
“Mạc lão gia cứ yên tâm, để bọn ta về phòng nghiên cứu thêm sẽ bắt đầu phương pháp chữa trị tâm lý vào ngày mai.
Từ ngày mai dù có chuyện gì ông cũng đừng xen vào cho đến khi Mạc tiểu thư nói lại được.”
Khuôn mặt Mạc lão gia không giấu nỗi niềm vui: “Được, được, nhờ cả vào các vị.”
Ba người trở về phòng của Võ Phong, Võ Thần sốt sắng nên hỏi nhanh: “Phong, đệ nói vậy là sao? Giờ chúng ta cần phải làm gì?”
“Vị Mạc tiểu thư này là do tâm bệnh mà ra, chúng ta nghĩ một số cách để nàng ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, lúc mẹ nàng ta chết lúc nàng ta còn nhỏ nên chúng ta có thể dùng những sự vật thuở bé khơi dậy niềm vui, sự phấn khởi trong lòng nàng ta.”
“Đệ có ý gì?” Vũ Tuyết Lam hỏi.
Võ Phong chưa kịp trả lời Võ Thần chen ngang: “Ta có cách hay rồi.”
“Cách gì, huynh nói thử xem.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Chúng ta nên bắt trói nàng ta lại, sau đó thả côn trùng vào y phục nàng ta, để nó bò khắp người khiến nàng ta nhột không chịu nổi rồi sẽ cười phá lên, khai thông cổ họng nàng ta.
Quá hoàn hảo.”
Võ Phong đưa ánh mắt liếc Võ Thần: “Chuyện này huynh dừng xen vào để đệ với Tuyết Lam tỷ làm được rồi, huynh xen vào có khi bung bét hết.
Huynh chỉ đứng ngoài xem thôi, đợi mà nhận bạc đi.”
Võ Thần tỏ ra không vui khi bị Võ Phong cho ra rìa: “Vậy ta đợi xem thành quả của hai người.
Đến lúc bất lực thì đừng đến van xin ta.” Nói rồi hắn bỏ về phòng mình.
“Ca đệ giận rồi kìa.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Kệ huynh ấy, tỷ đừng lo, huynh ấy chỉ vờ vịt vậy thôi, không có giận gì đâu.”
— QUẢNG CÁO —
“Ừ, vậy kế hoạch của đệ là như thế nào?”
Hai tỷ đệ say xưa nói về kế hoạch của mình, Võ Phong lấy ra tờ giấy rồi viết vẽ đủ thứ, Vũ Tuyết Lam gật gù tán thưởng.
Hai người thảo luận quên cả thời gian, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Võ Thần không thấy nàng về hắn nhận cơm từ Tiểu Mai rồi bê qua phòng Võ Phong: “Ăn cơm thôi nào, hai người không thấy đói hả?”
Võ Phong nhìn qua: “Ủa, đệ nhớ là huynh giận rồi mà.”
“Ta giận khi nào, ta đang chờ xem kết quả của hai người thôi, không muốn xen vào tạo cho đệ cơ hội để thể hiện, có khi vị Mạc tiểu thư kia ngã vào lòng đệ luôn rồi đệ làm con rễ nhà họ, sống một cuộc đời sung sướng.”
“Huynh nói đệ nghe nổi da gà nè.
Chỉ toàn nghĩ quá lên.
Ăn thôi đệ đói quá.”
Võ Thần nhìn Vũ Tuyết Lam: “Nương tử, ta biết cả buổi chiều hôm nay không thấy ta nàng đang rất nhớ nên giờ ăn cơm ta mới tranh thủ qua để cho nàng gặp.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Ừ, đúng là nhớ thật đó.” Hắn chẳng tin nổi câu trả lời thẳng thừng của nàng.
“Mà hai người bàn tới đâu rồi, ổn chưa?”
“Sắp xong rồi, ăn xong đệ với Tuyết Lam tỷ bàn thêm chút nữa là được.”
“Cái gì, còn bàn nữa hả?”
“Huynh có ý kiến sao?” Vũ Tuyết Lam hỏi.
Võ Thần cúi xuống ăn: “Không, ta không có ý kiến gì.”
Võ Thần ăn xong đứng dậy bỏ về phòng vừa lẩm bẩm: “Bàn quái gì mà bàn nhiều thế.”
- ---------
Trời sáng, Tiểu Mai vào phòng Mạc tiểu thư, nàng cố ý lại mở cửa sổ ra cho thông thoáng.
Hai con diều màu sắc sặc sỡ đang bay trên bầu trời, đứng từ cửa sổ có thể nhìn thấy rất rõ.
Tiểu Mai gọi lớn: “Tiểu thử, lại xem kia kìa, con diều đẹp quá.”
— QUẢNG CÁO —
Mạc tiểu thử chạy đến nàng ngơ ngác nhìn hai con diều đang bay trên bầu trời, nàng nở một nụ cười hạnh phúc như chưa bao giờ thấy trước đây.
Cười rồi nàng lại buồn, bất chợt nàng nhớ về lúc nhỏ, lúc đó nàng cũng đã cùng mẹ mình thả diều như thế, nước mắt nàng rơi vì nỗi nhớ mẹ da diết.
Nàng ra ngoài chạy theo hướng cánh diều nhìn thấy Võ Phong và Vũ Tuyết Lam đang cùng nhau thả diều vui vẻ bên cạnh hồ nước.
Nàng không lại gần chỉ đứng ở xa ngắm nhìn.
Võ Thần đi lang thang dạo quanh nhìn thấy Vũ Tuyết Lam và Võ Phong cùng nhau thả diều vui vẻ, mặt hắn không ổn lắm: “Dám trốn ta đi thả diều cùng nhau à?”
Võ Phong thấy Mạc tiểu thư, cậu nói nhỏ với Vũ Tuyết Lam: “Ra rồi kìa tỷ, tỷ đến đó giải quyết đi, dụ nàng ta tới đây.”
“Được rồi, để tỷ thể hiện.” Vũ Tuyết Lam chạy về phía Mạc Thiên Di.
Võ Thần định chạy tới thì thấy Vũ Tuyết Lam rời đi về hướng khác, hắn nhìn theo thấy Mạc tiểu thư: “À ra là đang chữa bệnh.
Để ta xem có ra mắm muối gì không?”
Vũ Tuyết Lam chạy đến nơi, Mạc tiểu thư quay lưng định bỏ đi, bị nàng kéo lại: “Thiên Di, muội có muốn ra chơi cùng bọn tỷ không, vui lắm.” Mạc tiểu thư gật nhẹ đầu.
Vũ Tuyết Lam nắm tay Mạc tiểu thư kéo đi lại chỗ Võ Phong.
Võ Phong đưa một cuộn dây cho nàng: “Muội cầm cuộn này rồi giật giật như ta thế này này.” Mạc tiểu thử tập trung thả diều, nàng đã cười rất vui.
Một lúc sau Võ Phong gặng hỏi nhẹ nhàng: “Muội vui không? Trước đây muội chưa từng thả diều à?”
Mạc tiểu thư không nói gì, mặt nàng buồn rồi trả lại cuộn dây cho Võ Phong, cứ thế nàng bỏ đi.
Võ Phong định đuổi theo thì Vũ Tuyết Lam ngăn lại.
“Sao vậy tỷ, lúc thả diều thấy nhỏ đó rất vui mà?”
“Chắc chúng ta hỏi vội quá rồi, tiếp tục phương án khác đi.”
“Ca này chắc khó đây tỷ, nhưng có vẻ muội ấy cũng có thiện cảm với chúng ta rồi, chỉ là tâm lý không ổn thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...