Sau khi nói chuyện với Phó Thiêm Dục ở khu huấn luyện cho đến hiện tại thì cũng đã được mấy tháng, vốn dĩ Tô Nhiễm định sẽ công bố thân phận cho mọi người biết, nhưng cô đã hứa với anh rằng sẽ không nói đến nó nữa, nên vì thế mà hiện tại Tô Nhiễm mới còn đang ở đây và đắn đo rất nhiều.
Tô Nhiễm thì đang thất thần chứ Hà Mật ngồi bên cạnh thì chẳng thể hiểu được người chị gái này nữa rồi, cô ấy liền đưa tay vỗ vỗ vai của cô, nói:
- Chị đang nghĩ gì vậy?
- Chị đang không biết nên bắt đầu từ đâu nữa, dù rằng chị đã sớm có ý định là sẽ kết thúc công việc của mình ở bang Mật Thước, nhưng Tô Thước lại nói rằng chị có thể tiếp tục làm quân sư của họ.
Nhưng mà nếu như chị không làm nhiệm vụ thì cũng cần có lý dó đúng không? Đâu thể nào khi không mà cứ biến mất?
Hà Mật cũng chẳng hiểu nổi những con người này đang có suy nghĩ gì trong đầu nữa, vốn dĩ chuyện Tô Nhiễm muốn ly khai khỏi bang Mật Thước là cách đây năm tháng, lúc Hà Mật vẫn còn mang bụng to đi qua đi lại, bây giờ cô đã sinh con hơn ba tháng rồi, vậy mà chị gái này vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó sao? Hình như hệ điều hành và cấu hình của Tô Nhiễm hơi chậm có đúng không nhỉ?
- À phải rồi Mật Mật, chị nghe nói lần sinh thứ hai của em khá thuận lợi mà nhỉ? Sao nào, chia sẻ cho chị ít kinh nghiệm đi.
- Chị muốn kinh nghiệm thì tự mình sinh là có chứ gì, chị đường đường Alan và Alice mà còn sợ chuyện sinh con sao?
Nhưng nói sao thì Tô Nhiễm cũng là lần đầu muốn mang thai, nên không tránh khỏi việc lo lắng và có chút hoang mang, nhưng Hà Mật thì chỉ nhìn cô, sau đó trêu chọc nói:
- Chị không mau sinh thì em sẽ sinh đứa nữa đó.
- Hà Tiểu Mật, em thật sự muốn sinh thêm nữa sao?
Nhưng rồi Hà Mật cũng chỉ nhún vai, thật ra thì cô ấy cũng chỉ định sinh thêm một đứa bé này nữa là dừng, vì dù sao cũng đã có con gái và con trai rồi, nhưng Lăng Dụ Triết và Trương Đạm lại hi vọng rằng gia đình của họ sẽ có thêm thành viên mới, với cả Lăng Dụ Triết hiện tại cũng đang có đà chăm con, nên anh ấy cũng hi vọng cô sẽ sinh thêm một bé nữa, nói chung thì châm ngôn của Lăng gia là “Càng đông càng vui”, nhưng thứ khiến cho Tô Nhiễm nghĩ đến chính là Lăng Dụ Triết muốn trói chân Hà Mật ở lại, vì nếu họ sinh thêm một đứa nữa thì tổng số con trong nhà sẽ là ba, nếu Hà Mật đổi ý muốn ly hôn với anh ta thì sẽ khó chia, rồi họ lại một lần nữa sinh thêm một đứa, thử hỏi tâm cơ kiểu này thì thỏ nhỏ Hà Mật làm sao đỡ nổi đây?
- Hà Tiểu Mật, em khổ thật đấy.
Nhưng Hà Mật liền nghiêng đầu khó hiểu, cô ấy đã đến chỗ khổ chưa? Chứ từ khi cô quay lại với Lăng Dụ Triết thì hình như cô chưa từng khóc vì anh bao giờ, có lẽ đó là cách mà Lăng Dụ Triết muốn bù đắp cho Hà Mật chăng?
- Chị cứ nói với anh cả là chị muốn nghỉ việc một thời gian để chuẩn bị sinh con đi, nói sao thì anh ấy cũng đã sớm cho chị nghỉ phép để sinh em bé kia mà.
- Như vậy có ổn không?
- Không ổn cũng phải ổn thôi, Tô Tiểu Nhiễm, mặc dù gương mặt của chị giống như học sinh cấp ba, nhưng tuổi của chị đã U30 rồi, năm sau là chị tròn ba mươi tuổi rồi đó, còn không sinh thì khi nào Phó gia mới được bế cháu đây? Cho dù họ không ép chị, nhưng người già rồi vẫn mong có thể nhìn thấy cháu của mình chào đời kia mà.
Tô Nhiễm nghe vậy thì mới giật mình, quả thật thì Phó Cát Tùng và Thái Vy Ương không hề tạo áp lực cho cô về chuyện sinh con, ngay cả Phó Thiêm Dục thích con nít như vậy mà cũng chẳng đề cập đến, lúc này Tô Nhiễm mới đưa mắt nhìn về phía bên ngoài sân, hiện tại thì Phó Thiêm Dục và Lăng Dụ Triết đang ngồi với nhau, trên tay của Lăng Dụ Triết thì đang ôm cô con gái rượu Lăng Mộc Cẩn, còn trên tay của Phó Thiêm Dục lại chính là cậu con trai mới sinh Lăng Thịnh Chân, nhìn nụ cười của anh thì cũng đủ để biết rằng anh thích con nít đến mức nào.
- Được rồi, chị sẽ nói cho Lão đại biết về chuyện của chị, Mật Mật, cảm ơn em.
Sau khi đến Giang Thành thăm Hà Mật và em bé thì Phó Thiêm Dục và Tô Nhiễm cũng nhanh chóng quay về An Thành, trên đường về nhà thì cô nhfin anh, nói:
- Phó Thiêm Dục, khi nào chúng ta có thể tổ chức hôn lễ?
Bất ngờ được hỏi thì anh cũng bị giật mình, còn nhanh chân đạp phanh xe suýt nữa là khiến cho Tô Nhiễm cắm đầu về phía trước, lúc này cô liền quay sang rồi mắng anh mấy câu, nhưng rồi Phó Thiêm Dục lại cho xe tấp vào lề đường gần đó, sau đó đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, nói:
- Em sẵn sàng rồi sao?
Tô Nhiễm lúc này liền nghiêng đầu, họ đăng ký kết hôn cũng sắp một năm rồi, cô còn chưa sẵn sàng cái gì nữa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...