Không biết là vì không có Phó Thiêm Dục hay là tại vì ở nhà nhàm chán, nhưng bây giờ Tô Nhiễm thật sự đang rất buồn chán, vốn dĩ cô còn định sẽ gọi điện nói chuyện phiếm với Tiểu Hà Mật, nhưng bây giờ em ấy cùng với bốn người anh đang trong giai đoạn căng thẳng, vì thế nên Tô Nhiễm cũng không dám làm phiền.
Thử hỏi cả đời của Alan oanh liệt thế nào, Alice lại được nhiều người yêu mến, ấy vậy mà bây giờ Tô Nhiễm lại ngồi đây nhàm chán vì không có bạn bè, đúng là đáng thương thật đấy!
Còn chưa để Tô Nhiễm cảm thán được bao lâu thì cô đã có điện thoại rồi, khi cầm điện thoại lên xem thì hiện lên hai chữ “Anh trai”, bây giờ cô có thể trực tiếp ném bỏ điện thoại không nhỉ? Đột nhiên cô cảm thấy buồn chán một chút cũng được, không đến nổi phải tìm Đoàn Giang Khánh đàm đạo đâu.
Ngay bây giờ, Tô Nhiễm còn đang định để điện thoại qua một bên và cho rằng mình chưa thấy gì, chỉ cần cô không nhìn thấy thì anh ấy sẽ không mắng cô được.
Đây là suy nghĩ thông minh, nhưng cô còn chưa kịp làm vậy thì Đoàn Giang Khánh lập tức nhắn đến một tin.
[Anh trai]: Không nhận máy thì ngày mai cả thế giới đều biết em là Đoàn Y Nhiễm!
Cô phục rồi! Người này mà là anh trai gì chứ, rõ ràng là đang uy hiếp cô thì có, đúng là ác ma mà, sau này cô phải đổi biệt danh cho anh ấy mới được.
- Em nghe đây, anh trai.
Đột nhiên ở đầu dây bên kia vẫn chưa có hồi đáp, Tô Nhiễm còn nghĩ là sóng điện thoại của Đoàn Giang Khánh gặp trục trặc, còn đang định vui vẻ tắt máy, thì ở bên kia liền truyền đến một hơi hít thở thật sâu, ngay sau đó trực tiếp hét lên:
- [Tô Tiểu Nhiễm, em đủ lông đủ cánh rồi có đúng không? Bây giờ em lớn rồi, có thể tự quyết định được chuyện chung thân đại sự rồi có đúng không? Anh nói cho em biết nhé Tô Tiểu Nhiễm, chuyện kết hôn của em và Phó Thiêm Dục anh không đồng ý! Em và cậu ta nhanh vác mặt đến đây cho anh!]
Cũng may là Tô Nhiễm đã lường trước chuyện này, nên cô cũng không đặt điện thoại lên tai, nếu không thì cái màng nhĩ đáng thương sẽ chịu tổn thất rất lớn, đợi khi Đoàn Giang Khánh đã hét xong rồi thì Tô Nhiễm mời cười hì hì, nói:
- Anh hai à, cho dù anh có phản đối thì cũng chẳng làm được gì đâu.
Em và anh ấy đăng ký kết hổn rồi, đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi…
- [Đoàn Y Nhiễm! Em còn dám nói sao? Anh không cần biết là có danh chính ngôn thuận hay không, ngay lập tức trở về Đoàn gia]
- Nhưng…
Còn chưa để Tô Nhiễm nói xong thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng “Tít, tít, tít”.
Bất chợt Tô Nhiễm lại rùng mình, bây giờ cái tên cúng cơm Đoàn Y Nhiễm cũng bị đem ra rồi, xem ra anh ấy rất tức giận… Nhưng tại sao lại giận chứ? Rõ ràng anh ấy cũng thừa biết chuyện Phó Thiêm Dục nói là sẽ chịu trách nhiệm với cô mà? Có gì bất ngờ đâu nhỉ?
Nhưng thôi kệ, nếu như anh ấy muốn cô về Đoàn gia thì cũng được thôi, cũng lâu rồi Tô Nhiễm không đến đó, chẳng biết chủ mẫu của Đoàn gia vẫn còn sống tốt chứ?
Ngay sau đó thì Tô Nhiễm cũng đi xuống nhà, vừa hay lại bắt gặp Phó Cát Tùng đang có ý định đi ra ngoài, ông ấy nhìn cô, nói:
- Con muốn đi đâu?
- Con… Con có hẹn với bạn, nên con định ra ngoài một chút.
Phó Cát Tùng cũng không nói gì nữa rời đi, cũng may là Tô Nhiễm không lỡ lời nói ra chuyện của Đoàn gia, nếu không thì chắc người cha chồng này sẽ thu lại sính lễ mất thôi.
Nhưng khi Tô Nhiễm bước ra ngoài thì Phó Cát Tùng đã cho người dừng xe, ông ấy nói qua khung cửa xe:
- Lên xe đi, cha đưa con đến điểm hẹn.
- Như vậy không cần đâu ạ, cha đang có việc bận mà, cha cứ đi trước đi ạ.
- Lên xe.
Dù không tình nguyện lắm nhưng Tô Nhiễm vẫn phải ngoan ngoãn trèo lên xe, với dáng vẻ vừa rồi của Phó Cát Tùng thật sự có chút dọa người.
Nhưng rồi Tô Nhiễm cũng phải cố gắng tự trấn an bản thân, sau đó thì liền nhờ tài xế đưa đến trung tâm thương mại, dù rằng từ đó đến Đoàn gia sẽ mất một khoảng khá xa… Nhưng trước kia cô đã từng nói là mình và Đoàn gia đã cắt đứt quan hệ rồi, nếu như đột ngột quay về Đoàn gia thì chắc Phó Cát Tùng sẽ cho rằng chuyện mà trước kia Đoàn Giang Khánh làm là để bao che cho cô, như vậy thì anh trai sẽ gặp rắc rối mất thôi.
Nhưng rồi chiếc xe của họ không đi đến trung tâm thương mại mà lại dừng ở trước cổng của Đoàn gia, lúc này Phó Cát Tùng liền mở cửa rồi đi xuống, sau đó còn mở cửa cho Tô Nhiễm, hành động này của ông ấy đã làm cho cô có chút không hiểu, sau đó thì ông ấy lại nói:
- Vào thôi, chẳng phải Đoàn Giang Khánh cũng hẹn con đến đây sao? Con nghĩ đúng rồi đó, cậu ta cũng hẹn cha đến đây, nói là có chuyện quan trong muốn nói với cha về con đấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...