Tuy biết Alan không dễ động nhưng hiện tại chính miệng Alan đã khiêu khích bên cảnh sát thì làm sao mà Phó Thiêm Dục có thể làm ngơ chứ.
Nhưng dừng một chút, Phó Cát Tùng lại chú ý đến ánh mắt của Alan nhìn con trai của mình, hình như hôm nay mục đích cậu ta xuất hiện không phải để đánh nhau mà là đang thăm dò Phó Thiêm Dục… Đúng, chính là đang thăm dò sao?
Lúc này thì Phó Thiêm Dục cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần phát hiệu lệnh thì anh sẽ ngay lập tức tấn công Alan, nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì Phó Cát Tùng đã cho rút lui.
Hành động bất ngờ này của Phó Cát Tùng không chỉ khiến cho đoàn đội kinh ngạc, mà ngay Alan hay Chung Tín cũng phải tò mò, rốt cuộc thì vị Trung Tướng này đang có âm mưu gì? Tại sao lại cho rút lui chứ?.
Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng không đợi Phó Thiêm Dục lên tiếng hỏi thì Phó Cát Tùng đã nhìn Alan, nói:
- Tôi tin tưởng cậu không làm ra những chuyện xấu kia, giống như tôi tin tưởng Alice.
Dừng một chút, Phó Cát Tùng lại nhìn Alan, nói tiếp:
- Alan, đừng làm tổn thương Thiêm Dục.
Dứt lời thì ông ấy cũng quay lưng bỏ đi, người đứng đầu đã rời đi rồi thì những cảnh sát và quân nhân cũng nhìn nhau, sau đó là cũng rời đi theo.
Còn Phó Thiêm Dục lại không cam tâm lắm, anh liền muốn tiến tới, nhất quyết lột được mặt nạ của Alan ra, nhưng rồi cũng bị Hàn An và Cao Thắng kéo đi, mặc dù anh không hiểu tại sao cha mình lại hành động như vậy, nhưng ở đây không có cha con, chỉ có cấp trên và cấp dưới, mà anh lại là cấp dưới nên cũng đành phải nghe theo thôi.
Chung Tín nhìn thái độ của Phó Cát Tùng cũng không biết ông ấy đang suy tính gì, nhưng khi cậu ta đưa mắt về phía của Alan thi lại thấy không đúng, theo như Tô Nhiễm nói thì Phó Cát Tùng đã biết thân phận hai trên bốn thân phận của cô, một là cô gái nghèo Tô Nhiễm, hai là em gái của Alan tên là Alice.
Vậy thì tại sao ông ấy lại không nhân cơ hội này nói ra sự thật, nếu như ông ấy nói ra thì chắc chắn Phó Thiêm Dục sẽ rời xa Tô Nhiễm, vậy thì kế hoạch thăm dò Châu gia của cô cũng sẽ phá sản.
Nhưng cuối cùng ông ấy lại không nói gì, thậm chí là còn lựa chọn tin tưởng Alice nữa chứ? Rốt cuộc thì tâm tư của Phó Cát Tùng là gì đây!
- Alan? Không sao chứ?
Alan cũng bị giọng nói của Chung Tín làm cho giật mình, sau đó thì nhìn xuống phía của Chung Tín rồi lắc đầu.
Nhưng trên đường quay về thì Tô Nhiễm đã nghĩ rất nhiều về câu nói của Phó Cát Tùng.
Ông ấy tin cô, tin Alan và cả Alice… Nhưng tại sao chứ? Rõ ràng chính bản thân ông ấy cũng biết mục đích cô tiếp cận Phó Thiêm Dục chỉ đơn giản là để thăm dò Châu gia thôi mà… Cô… Tại sao bây giờ cô lại có cảm giác tội lỗi như vậy chứ? Rốt cuộc thì cô có đang làm sai hay không?
- Tô Nhiễm, cô sao vậy?
- Không có gì, chỉ là tôi đang suy nghĩ về hành động của Phó Cát Tùng thôi, tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ? Điều đó đâu có lợi gì cho ông ấy đâu.
Chung Tín dù không biết hiện tại Tô Nhiễm đang nghĩ gì, nhưng cho lẽ cậu ta hiểu được hành động của Phó Cát Tùng.
Vì ông ấy đã biết thân phận của Tô Nhiễm là em gái của Alan, mà hiện tại Tô Nhiễm lại đang cùng Phó Thiêm Dục hẹn hò yêu đương, trong tương lai gần còn kết hôn với nhau, nên tránh chuyện Tô Nhiễm khó chịu thì Phó Cát Tùng đã ngăn cản sự ẩu đả này, vì nếu sau này Phó Thiêm Dục biết được sự thật thì mối quan hệ của anh và cô sẽ rất căng thẳng, dù biết rằng nếu đối đầu trực diện thì phần thắng sẽ nghiêng về phía của Alan hơn.
Để tránh hậu họa nên ông ấy mới cho rút lui vì sự tin tưởng của ông ấy dành cho cô.
Về đến trụ sở thì Alan cũng đã tháo bỏ lớp hóa trang, quay về làm một Tô Nhiễm ngây thơ, đáng yêu và hoạt bát.
Tô Nhiễm đang tung tăng đi vào báo cáo chiến tích với Lão đại thì bất chợt lại bị Chung Tín giữ lại, anh ta còn ép sát cô vào cánh cửa, nhíu mày, nói:
- Cô thích Phó Thiêm Dục như vậy sao?
Cô lập tức nghiêng đầu không hiểu, nếu như cô thật sự thích Phó Thiêm Dục thì sao chứ? Nói sao thì đến cả Lão đại cũng không ngăn cản thì tại sao Chung Tín lại lên tiếng chất vấn cô đây?
- Anh làm sao vậy?
- Tô Nhiễm, cô bị mù à!
- Tôi… Ơ… Nè Chung Tín, anh… Anh… Anh…
Nói xong thì Chung Tín cũng rời đi, bỏ lại Tô Nhiễm không hiểu gì, cái tên thần kinh âm binh này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao vậy chứ, khi không lại mắng cô bị mù, không chỉ vậy mà còn hung hăng rời đi nữa cô, bây giờ cô thật sự tức muốn chết! Vừa rồi không chỉ suýt nữa là cô đánh nhau với bạn trai, bây giờ vừa về lại trụ sở lại bị mắng là mắt có vấn đề, rốt cuộc hôm nay là ngày quỷ quái gì vậy hả! Sao ai cũng có thể ức hiếp cô vậy chứ, đúng tức chết bản cô nương mà!
- Đi theo Ma Vương riết rồi tính cách cũng y như Ma Vương, Chung Tín chết tiệt dám mắng lão nương à, chờ xem lão nương xử lý anh ra sao!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...