Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Đại Kết Cục:

Hai người liền ăn cơm thức ăn nguội lạnh, Vạn Uyển mấy ngày qua là lần đầu tiên ăn cơm tối an tâm nhất.

Mẹ cấp nhân vật đáng sợ thế nào, đã có núi dựa Diệp Dực này.

Diệp Dực nhân lúc Vạn Uyển vùi đầu bới cơm thì đem canh cùng món ăn hâm nóng lần nữa, thêm chén canh tảo tía nóng, giả chết lơ đãng hỏi, "Sao em tới thành phố H?"

Vạn Uyển tiến tới cầm cái muỗng từ trong chén Diệp Dực múc uống, không có chú ý nên đầu lưỡi bị phỏng, tê tê mà đi vào bên trong hít hơi lạnh. Diệp Dực cúi đầu bĩu môi, duỗi dài tay cầm lấy ly nước.

Vạn Uyển lắc đầu, vẫn còn muốn ăn canh. Diệp Dực cầm chén nâng lên trên, Vạn Uyển đưa tay cũng không có giành được, thấy Diệp Dực cười nghẹn ngửa ra sau, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng nằm sấp lên hôn một cái.

"Vạn Uyển" Diệp Dực cắn răng đọc nhấn rõ từng chữ, một tay cầm chén một tay ôm Vạn Uyển không để cho cô té xuống, căn bản là không có biện pháp lau đi dấu nước miếng trên mặt mà cô cố ý đùa, "Em muốn đòn phải không?"

Vạn Uyển cũng chú ý tới khốn cảnh bây giờ của Diệp Dực, càng thêm đắc ý mà ở hai bên trên mặt Diệp Dực hôn vài cái, sau đó giống như chuồn chuồn lướt nước đụng bờ môi của anh một cái, thấy ánh mắt của Diệp Dực từ từ trở nên tối lại, cười khanh khách, "Tới đánh em đi? Tới đi tới đi!"

Diệp Dực im lặng cười cười, nhíu mày hướng bên eo Vạn Uyển tăng thêm một chút sức lực, Vạn Uyển lập tức kêu lên, "Nhột quá nhột quá! Đừng đùa nữa!"

"Không phải là em muốn anh đánh em sao?" Diệp Dực vừa nói vừa quay đầu đi nhìn canh trên tay, "Tiếp tục hay là ăn canh"

"Em đầu hàng em đầu hàng!" Vạn Uyển cười không ngừng, muốn nhảy xuống từ trên người Diệp Dực lại bị anh túm chặt.

"Ừ, đầu hàng là tốt! Cũng phải có chút thành ý" Diệp Dực thả chút sức lực để cho Vạn Uyển xuống, sau đó kéo cô qua đè cái ót hôn lên.

Vạn Uyển bị anh đè thở không nổi, quanh quẩn trong mũi đều là hơi thở của anh, len lén mở một con đường may có thể thấy lông mi dài mà thẳng của Diệp Dực, Vạn Uyển đùa dai lại muốn đụng vào, ôm cổ của Diệp Dực nghiêng tới trước một chút, vừa động, thì đôi môi đã bị Diệp Dực giữ cắn một cái, "Anh chỉ có một chút thời gian, chuyên tâm chút đi."

Vạn Uyển gật đầu bày tỏ nguyện ý phối hợp, Diệp Dực bén nhạy nghe được người bên ngoài đi sàn nhà bên này mang theo âm thanh kẽo kẹt, thở dài ôm Vạn Uyển liều mạng hôn hai cái mới đẩy cô ra.

Đôi môi của Vạn Uyển vinh quang bị hàm răng anh cắn rách, đưa tay muốn nhéo lỗ tai của Diệp Dực.

Cửa vang lên hai tiếng cốc cốc, Đồng Niệm duỗi nửa cái đầu vào, xác định hành động của hai người bên trong sẽ không ảnh hưởng đến kỷ luật quân đội mới rụt về lại, nghiêm trang nói với lính cần vụ phía sau, "Đem món ăn đang còn nóng vào đi"

Diệp Dực giống như sau cái ót có mọc con mắt, lúc hai người ở bên ngoài tiến vào thì ôm Vạn Uyển đến trên ghế bên cạnh, còn thuận tay sửa sang lại tóc cho cô.

"Đem bảng trung đội trực ca tối nay cho tôi xem" Diệp Dực mặt không đổi sắc mà mở chiếc đũa ra đưa cho Vạn Uyển lần nữa, mắt cũng không nâng nói với Đồng Niệm.

Đồng Niệm cũng là người thông minh, nhìn thấy bộ đội đòan 108 không thuộc về chống lũ đã tiến vào giai đoạn nhổ trại, bảng trực ca tựa như dụng cụ xác định nhân phẩm, người nào bị đẩy đi người nào xui xẻo.

"Hiện tại bảng trực ca đã giao cho Trịnh đoàn trưởng." Ngụ ý là đoàn trưởng, tôi đã làm sai điều gì thì nói thẳng, đừng kiểm tra được không?

Diệp Dực quét mắt Đồng Niệm, xem đồng hồ một chút lại nhìn Vạn Uyển bắt đầu mổ thóc, "Được rồi, nửa giờ sau ở dưới lầu, tôi lại đi xem một chút."

Đồng Niệm được lệnh, mang lính cần vụ trẻ vui tươi hớn hở mà đi xuống.

Vạn Uyển thấy Đồng Niệm đi rồi, lại bắt đầu há miệng to ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trộm hai mắt của Diệp Dực, anh bưng chén cơm không nhanh không chậm mà uống canh, chú ý tới ánh mắt của Vạn Uyển quanh co nhiều lần mới mở miệng, "Nói đi"

"Ba mẹ em lúc này chắc đã đến thành phố S rồi." Vạn Uyển ấp úng nói,

"Chờ chúng ta về rồi chiêu đãi dì thật tốt" Diệp Dực vừa nói vừa cầm đũa gắp cần tây Vạn Uyển lựa ra trả về trong chén cô.

Vạn Uyển đang lúc suy nghĩ nên cũng không có chú ý, dưới đũa đều là cần tây, muốn ói ra nhưng lại sợ Diệp Dực nên đành phải nuốt xuống. Diệp Dực rót ly nước nóng cho cô, "Mau ăn, sau đó anh còn phải đi ra ngoài một chuyến."

Vạn Uyển cắn chiếc đũa ngọ ngoạy một lát, "Nếu không anh mang em đi? Làm nhiều chuyện tốt còn có thể lấy công chuộc tội chuyện lén đi tới đây."

"Mẹ em không biết em tới đây phải không?" Diệp Dực nghe được những lời trọng điểm này, buông chén xuống híp mắt nhìn chằm chằm Vạn Uyển.

Vạn Uyển nuốt một ngụm nước bọt, lòng nói lần này ngay cả cơ hội lấy công chuộc tội đã không được tính, Diệp Dực so với cô giáo Hà còn kinh khủng hơn, dứt khoát nói chuyện đau đầu này cho anh biết, "Nguyên nhân em trốn đi là phu nhân Lý Thanh và cô giáo Hà bất hòa, nếu mà cô giáo Hà biết em với anh buộc không rõ ràng lắm, nhất định đầu tiên sẽ diệt em."

Tay Diệp Dực đặt ở trên bàn dần dần nắm thành quyền, sắc mặt cũng không tốt, nhìn biểu tình Vạn Uyển cùng ăn sạch cô không có gì khác nhau. Qua nửa ngày, một chén cơm to trong tay Vạn Uyển từ nóng đến lạnh, Diệp Dực mới chậm rãi đưa tay vuốt vuốt đầu cô, "Muốn tiêu diệt thì diệt nhưng cũng không đến phiên em, huống chi em đã tránh đến chỗ anh rồi."

Vạn Uyển nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc lại thêm đoạn văn đặc biệt cảm động này, phốc bật cười? Diệp Dực tăng thêm lực tay, lời nói nhanh chóng xoay chuyển, "Bọn anh còn phải ở chỗ này chừng một tuần lễ, về phần em, " Diệp Dực dừng lại một lát mới nói, "Ngày mai sẽ tìm người đưa em trở về."

Vạn Uyển lập tức so với cà nhiễm sương còn uể oải hơn, "Em giúp đỡ cho anh, sau đó thuận tiện tị nạn cũng không được sao?"

Diệp Dực không gật đầu cũng không lắc đầu, đối với sắc mặt âm trầm mới vừa rồi hiện tại hình như nghĩ thông suốt cái gì đó, Vạn Uyển thấy trong mắt anh đã tính trước cùng giảo hoạt quen thuộc, vì phòng ngừa mình lần nữa trở thành vật hy sinh lưỡng hổ tương tranh, Vạn Uyển ưỡn mặt tiến tới làm nũng, "Có được hay không vậy?"

Diệp Dực cúi đầu nhìn qua cô một cái, lại nhìn đồng hồ đeo tay, thu hồi vẻ mặt, từ từ nói "Không được"

Vạn Uyển há to mồm nhìn anh, mình khổ sở đến chỗ này là vì muốn gặp anh, hiện tại thì hay rồi ngay cả một yêu cầu cũng không đáp ứng.

ANH không được, em cũng không được! Trong nháy mắt Vạn Uyển hướng về phía Diệp Dực đóng cửa ném một quả táo, lại quăng chiếc đũa lớn tiếng nói, "Anh hãy thử động đến em đi!"

Sau đó quả thật Diệp Dực không động đến Vạn Uyển, nói chính xác là Vạn Uyển ngay cả nhìn thấy anh cũng không có khả năng.

Toàn bộ ba ngày, ngoại trừ đợi ở trong phòng vẫn là đợi ở trong phòng.

Diệp Dực mỗi ngày đều rất bận, Vạn Uyển mặc dù nói rất nhiều lần phải đi hỗ trợ bộ đội điều trị đều bị Diệp Dực dùng giọng điệu trầm tĩnh bác bỏ.

Tánh bướng bỉnh của Vạn Uyển nổi lên cho dù là sáng sớm rời giường lao xuống lầu, hoặc là chống mí mắt đến rạng sáng, nhận được kết quả đều là, "Diệp đoàn trưởng rạng sáng đã đi."

"Diệp đoàn trưởng còn chưa trở về"

Thậm chí lại nói với Vạn Uyển, "Đoàn trưởng bị Đồng văn thư mang đi rồi"

Vạn Uyển 囧 nghiêm mặt hỏi, "Đoàn trưởng các người có nói anh ấy giam lỏng tôi như vậy là sai hay không?"

Đồng chí trẻ nhìn nơi xa không nói lời nào,

Vạn Uyển từ chỗ Tả Diệc đã biết vẻ mặt như thế liền không có thời gian rỗi rãnh theo chân bọn họ dùng sức mạnh, "Vậy Diệp đoàn trưởng có nói tôi có thể dùng thiết bị truyền tin hay không?"

Đồng chí trẻ lắc đầu.

Vạn Uyển cắn răng nghiến lợi nói, "Nếu cậu nhìn thấy đoàn trưởng của các cậu thì nói tôi tìm anh ấy!"


Đồng chí trẻ gật đầu.

Bộ đội đến mỗi ngày càng lúc càng nhiều, Vạn Uyển quanh đi quẩn lại mà không tìm được Diệp Dực, tới tới lui lui cũng không tránh được bị người ta thấy, chỉ chỉ chõ chõ.

Diệp Dực dường như cũng đóan được thái độ kiên định lần này của Vạn Uyển, ba ngày qua cũng không bảo người đến xách Vạn Uyển đi.

Nhưng mà phương châm chiến lược địch không động ta không động như vậy cũng có tai hại, làm cho Vạn Uyển chỉ cần nghe thấy trên hành lang có người gõ cửa liền nhanh chóng đem hành lý nhét vào góc nhà vệ sinh, ba ngày này thần kinh khẩn trương cũng không kém nhiều lắm.

Lúc ăn cơm tối Vạn Uyển nhìn lính cần vụ ở cửa bưng đĩa chắc nịch, quyết định xuống tay từ chỗ anh chàng này.

"Tôi muốn gặp Diệp đoàn trưởng 108 "

Anh lính to lớn bưng cái mâm bất động, anh lính nhỏ thì mắt cũng sắp cười thành một đường rồi, "Chị dâu, ăn cơm trước đi"

"Cậu biết Đồng văn thư chứ, có nhìn thấy cậu ấy không?"

"Ăn cơm đi, hôm nay có món ăn ngày hôm trước ngài ăn xong khen ngon"

"Tôi tìm được bọn họ mới ăn cơm"

"Ăn cơm đi"

". . . . . ."

". . . . . ."

Hôm nay Vương Nghĩa Dương vừa tới, giao nhận công việc xong rồi mới đến nhà khách.

Thu dọn hành lý xong đi ra ngoài liền nhìn thấy hai anh lính mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Nghĩa Dương cảm giác mình cần phải thi hành chút ý tốt, nhấc tay một cái, "Vạn Uyển, tôi mới vừa thấy Diệp Dực, ở dưới lầu."

Một câu nói của Vương Nghĩa Dương liền giải vây cho hai người.

Vạn Uyển hào hứng xuống lầu quả nhiên thấy Diệp Dực, anh đang gọi điện thoại, không có cau mày nhưng mà không nhìn ra tâm tình tốt xấu. Vạn Uyển thận trọng đến gần anh, không có chú ý nên đụng phải cái ghế.

Diệp Dực xoay người thấy Vạn Uyển ở trên hành lang đi cà nhắc về phía bên này, đối với điện thoại bên kia khai báo đôi câu đơn giản rồi cúp điện thoại, để tay ở trong túi quần, ngoắc ngoắc tay bảo cô tới đây.

Vạn Uyển hai ba bước chạy tới, cánh tay dự định kéo anh. Diệp Dực nhạy cảm nhíu mày lui về phía sau, chỉ chỉ ghế sa lon bên cạnh, Vạn Uyển lúc này mới ý thức được bên cạnh còn rất nhiều người, vội vàng ngồi xuống đàng hoàng.

Mấy người đứng ở bên cạnh từ lúc Vạn Uyển xuất hiện vẫn quan sát toàn bộ hành trình một màn "Nghiêm chỉnh huấn luyện", bật cười ha ha, thỉnh thoảng có mấy người trêu ghẹo, "Diệp đoàn, tôi nghe nói cậu đánh báo cáo kết hôn còn chưa dám tin, hiện tại coi như biết cái gì là kim ốc tàng kiều. Có trình độ nha!"

Diệp Dực cười cười coi như là thừa nhận. Nghiêng người liếc mắt nhìn Đồng Niệm từ trên lầu chạy chậm xuống, "Đưa cô ấy đến sân bay"

Đồng Niệm ôi một tiếng, cười híp mắt nhìn Vạn Uyển không có trạng thái, đặc biệt vui mừng nói với cô, "Nếu không phải là chị mới vừa mở phòng ra, hôm nay cũng không đi được!"

Vạn Uyển nhất thời liền hiểu là xảy ra chuyện gì, đứng lên nhìn Diệp Dực, trong mắt cũng có thể phóng hỏa, thái độ vô cùng không tốt mà cầm lấy hành lý của mình từ trên tay Đồng Niệm, lúc đi qua Diệp Dực thì thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu, "Dù cho tôi đến nơi nào anh cũng đuổi tôi đi! Anh không chào đón tôi! Luôn có người chào đón tôi! Trở về xem mắt, nhất định có thể gả ra ngoài!"

Đồng Niệm biết mình nói sai nhanh chóng ngậm miệng, Diệp Dực bình thản gật đầu cúi người kéo khóa áo khoác ngoài của Vạn Uyển lên, "Đi đường cẩn thận."

Vạn Uyển càng nghĩ càng giận, chưa tới sân bay đã đoạt lấy điện thoại di động của Đồng Niệm liên lạc với giáo sư Vạn, bày tỏ vô cùng nguyện ý xem mắt tất cả các chàng trai do cô giáo Hà giới thiệu.

Biết con gái chỉ có cha, về điểm giận dỗi này của Vạn Uyển giáo sư Vạn đều rõ ràng hơn tất cả, cúp điện thoại liền mua vé trở về thành phố H, cuối cùng kéo cô giáo Hà đang dọn dẹp hành lý đứng lên, "Vấn đề mẹ chồng bà có bao nhiêu nắm chắc?"

Cô giáo Hà đang cùng Lộ Ninh thảo luận vấn đề trang điểm, nghe giáo sư Vạn nói như thế thì mới thả bút vẽ lông mày xuống hỏi ngược lại Lộ Ninh, "Lộ Lộ con cảm thấy thế nào?" "

Lộ Ninh không trả lời vấn đề này, vuốt bụng đã hơi lồi ra rất có cảm giác thành tựu, hai cụ này tới đã ba ngày, mỗi ngày chỉ mong đợi bọn họ hỏi vấn đề này, "Vạn Uyển nếu như không gả cho Diệp Dực thật đáng tiếc" , cổ tay lơ đãng dời đi, đem tấm hình bỏ mũ của Diệp Dực vẫn đè ở dưới cùi chỏ, sửa sang lại chồng hồ sơ giới thiệu vắn tắt lộ ra thật tốt.

Cô giáo Hà tiện tay lục lọi, vẻ mặt vốn là không chút để ý từ từ trở nên chuyên chú lại thưởng thức, một hồi lâu lúc khép lại vẫn nhíu mày một cái, "Lão Vạn, ông ở lại thành phố S đi, ông nuôi dưỡng con gái đến ngày lập gia đình dù cho gả quỷ cũng phải do chính ông cầm giữ."

Giáo sư Vạn gật đầu nói được, "Trạm lấy chồng này còn phải qua một vòng nha!"

Vì vậy buổi tối Vạn Uyển do ngồi máy bay bốn giờ, đói đến mức ngực dán vào lưng vẫn còn cách cửa nhà một chút nhưng trạng thái đã muốn nhào vào trong ngực cha cọ sưởi ấm, cửa đồng đen trong nhà mấy chục năm vẫn không thay đổi, tưởng tượng cha ở sau cửa nhiệt tình tiếp đãi, mở cửa lại là cô giáo Hà.

"Mẹ. . . . . . Sao. . . . . . Là mẹ?" Vạn Uyển để hành lý xuống nhìn về phía phòng bếp, quả nhiên không có ai cũng không có tiếng xào thức ăn quen thuộc, "Ba của con đâu?"

Cô giáo Hà mở cửa để cho Vạn Uyển đi vào, đi thẳng vào vấn đề, "Thế nào? Bỏ trốn không được trở về nhà co lại trong vỏ?"

Không nói còn đỡ, nói xong nước mắt của Vạn Uyển đã lập tức phun trào ra ngoài, nháy nháy mắt nhìn chằm chằm cô giáo Hà, muốn khóc lại khiếp sợ uy nghiêm nên không dám khóc, nước mũi chảy xuống vội vàng tìm khăn giấy cuối cùng dẫn đến tay vội chân loạn. Cô giáo Hà không nhìn được nữa vào phòng bếp rót ly nước ô mai bình thường hai người thích nhất nặng nề đặt ở trên khay trà, khay trà làm bằng thủy tinh bị đập vang lên một tiếng phanh, Vạn Uyển lui về phía sau mấy bước, lưu lạc tới cảnh giới đứng góc tường.

"Đi học nửa đường trở về nước thì quên đi, con đã lớn như vậy thì có chủ trương của mình" Cô giáo Hà ngồi ngay ngắn ở một góc ghế sa lon, liếc mắt nhìn về phía Vạn Uyển, "Đi học thì quên đi, còn đeo theo ta nói yêu đương, con quên trong nhà có quy tắc nói yêu thương phải báo cho biết sao?"

Vạn Uyển không nói lời nào, thút thít tiếp tục vắt nước mũi.

"Không báo thì bỏ đi, con cảm thấy tốt là được rồi dù sao hôn nhân là chuyện của con, con biết mẹ của cậu ta không để cho con có cuộc sống thoải mái chứ?"

"Mẹ, con cảm thấy có thể sống qua ngày cùng Diệp Dực rất tốt" Vạn Uyển nghẹt mũi, thanh âm đều là ong ong .

Cô giáo Hà đến gần sờ sờ nước ô mai, không phải là ướp đá rồi sao, chậm rãi tựa vào lưng sofa, "Con qua đây ngồi."

Vạn Uyển dạ một tiếng, ngồi lên trên ghế sa lon, dừng một chút vẫn là dịch chuyển về phía chỗ cô giáo Hà, "Mẹ, con khát nước"

"Uống đi, coi chừng bị sặc."

Vạn Uyển ôm cái ly lớn, ừng ực liền uống cạn sạch nước ô mai, vẫn là mùi vị trong trí nhớ, nước ô mai vĩnh viễn không chua, vị ngọt chiếm đa số còn mang một ít vị thuốc bắc, bối mẫu Tứ Xuyên, sinh danh cao, trần bì trà 30 gam, hạnh nhân 20 gam, tiền hồ 15 gam, sinh cam thảo 10 gam, Tuyết Lê 6 quả, bí đao 100 gam, Vạn Uyển ở trong lòng mặc niệm, phương thuốc trị ho khan trộn với nước ô mai uống từ nhỏ đến lớn.

"Con đi đến chỗ anh ấy, nhưng mà anh ấy đuổi con về." Vạn Uyển để ly xuống tiến vào trong ngực cô giáo Hà nói, "Chỗ đó rất nguy hiểm, trên tin tức nói là lũ lụt mấy trăm năm gặp một lần, con liền muốn đợi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy nhất định là chê con quá phiền toái, ngay cả đôi vớ cũng không cho con giặt." Càng nói đầu chôn càng thấp, "Trước khi chạy về con nói muốn xem mắt gả mình đi thật ra là giả, anh ấy có thể làm thật hay không?" Nói xong ngẩng đầu liếc nhìn cô giáo Hà cầm lược chải tóc giúp mình, bà ấy không có vẻ mặt gì, vì vậy Vạn Uyển lại lầm bầm lầu bầu mà tăng thêm một câu, "Diệp Dực làm cái gì cũng rất nghiêm túc."

Cô giáo Hà cố ý kéo tóc Vạn Uyển, "Nhóc con, ta nuôi dưỡng con không phải để cho con giặt vớ cho người ta!"

"Con làm cái tương tự" Vạn Uyển nói

Hà Oánh thở dài, vươn tay chấm đầu Vạn Uyển một cái, "Con từ nhỏ đã rất ngốc, thật vất vả yêu người đàn ông đã gặp khó khăn. Cũng là do ta sơ sót, con nhóc này, luôn thật lòng hơn những người khác."


Vạn Uyển cắn môi không nói lời nào, nhào vào ôm Hà Oánh càng chặt hơn, cọ xát nửa ngày liền buồn ngủ, "Đêm nay con muốn ngủ với mẹ, buổi sáng muốn uống rượu cất ba làm."

"Được! Đi tắm rồi ngủ, dơ dáy muốn chết, đừng làm dơ ra giường mới thay."

Vạn Uyển ôi một tiếng, hấp tấp đi tắm.

Cô giáo Hà ngồi ở phòng khách không có mở đèn, nhìn Vạn Uyển cầm váy ngủ từ tủ quần áo vào phòng tắm, thanh âm răng rắc ở phòng tắm thỉnh thoảng làm ra một ít đồ vật rơi xuống, lúc đi ra tóc ướt nhẹp bốc hơi nóng, cặp mắt mông lung tóc chỉ sấy một nửa liền bò vào chăn ở giường lớn, lăn lộn hai ba cái liền ngủ mất.

Hà Oánh biết con gái không ngủ thực tế trong lòng có chuyện bực bội, nếu không chắc là sẽ không cuộn tròn.

Hà Oánh từ trong bóng tối cầm điện thoại di động lên, bấm dãy số của một người không có tên trong đó, vang lên hai tiếng đối phương liền nhận, "Hà phu nhân đã trễ thế này có chuyện gì không?"

Hà Oánh hít sâu một hơi liếc mắt nhìn Vạn Uyển ngủ, "Phu nhân Lý Thanh, bà vẫn chưa trở về thủ đô"

Lý Thanh từ trên ghế cầm lấy áo khoác choàng vào rồi đứng ở trước cửa sổ thủy tinh sát đất, khẽ cười một tiếng, "Trước khi không biết đáp án của các người dĩ nhiên là tôi sẽ không về."

"Sáng sớm ngày mai gặp mặt ở tại khách sạn bà ở" Hà Oánh nói.

"Chín giờ rưỡi, cùng ăn bữa ăn sáng đi" Lý Thanh nói.

Khi Vạn Uyển tỉnh lại thì máy điều hòa không khí trong phòng đã đóng, không phải rất lạnh nhưng vẫn không muốn chui ra khỏi chăn. Theo bản năng nhích lại gần bên cạnh, một mảnh lạnh lẽo, mở mắt, cô giáo Hà vậy mà không có ở bên cạnh, đói bụng đến mức kêu ùng ục, Vạn Uyển không muốn mặc cái áo khoác lớn cũng lạnh như băng, dứt khoát bọc chăn kéo ở trên mặt đất đi tìm cô giáo Hà.

Nhưng tìm một vòng cũng không còn thấy bóng dáng của bà chỉ thấy ở trên bàn ăn có một ít rượu cất trong nồi cùng một vài dặn dò chuyện nhà.

Vạn Uyển suy nghĩ chắc là cô giáo Hà đến trường học, vì chứng minh với mẹ mình là một bé ngoan, Vạn Uyển quyết định đàng hoàng đợi ở trong nhà hoàn thành "Bài tập" gia đình mà cô giáo Hà sắp xếp.

Lúc này Hà Oánh ngồi ở trong phòng ăn xoay tròn của khách sạn, bánh ngọt tinh xảo cùng món chính đặt đầy cả bàn, Lý Thanh ngồi đối diện, áo khoác màu tím cùng một cái váy dài lộng lẫy, khi giơ tay nhấc chân cũng là phong cách quý phái.

"Ăn bữa cơm thường thôi mà, quá huy động nhân lực rồi." Hà Oánh cười khoát tay bảo nhân viên phục vụ đừng mang thức ăn lên nữa.

"Thật vất vả gặp mặt, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội ngồi chung một chỗ ăn cơm nữa" Lý Thanh uống một hớp trà cũng cười trả lời.

"Vậy thì nên nắm chặt thời gian nói nghiêm chỉnh" Hà Oánh nói, Lý Thanh đặt ly trà xuống ý bảo phục vụ có thể không cần lên thức ăn, lau chùi miệng gật đầu, "Thời gian của tôi cũng không nhiều, khó nhất là đụng phải quanh co lòng vòng."

Hà Oánh gật đầu, cực kỳ nghiêm túc cắt một phần nhỏ bánh ngọt ở trước mặt bỏ vào trong miệng.

Ánh mặt trời sáng sớm không quá chói mắt, một phòng ăn ở tầng cao nhất lớn như thế chỉ có hai người bọn họ, tao nhã ăn bữa ăn sáng thưởng thức trà, bà một lời tôi một câu.

"Tôi cũng nghe nói chuyện tình cô gái trước của Diệp Dực, tối thiểu làm một người mẹ, nếu như con gái mình vì gả cho một người đàn ông gặp phải cư xử như vậy , vậy tốt hơn hết là chúng tôi tiếp tục nuôi bảo bối."

Lý Thanh không nói gì, ngược lại nhìn về phía cửa. Hà Oánh quay đầu cũng nhìn thấy một người đàn ông trung niên, mặc quân trang sống lưng thẳng, chống gậy đi tới.

"Tôi là cha của Diệp Dực, ngài là mẹ của Vạn Uyển thì phải" Ông ấy đi tới, ngồi xuống kế bên Lý Thanh.

Hà Oánh gật đầu với ông ấy một cái, cầm túi xách đứng lên, "Tôi cũng không quấy rầy các người, ý tứ vừa mới biểu đạt đã nói với vợ ngài rồi, các người dùng bữa ngon miệng."

Lý Thanh cúi đầu tiếp tục uống trà, ông Diệp vỗ vỗ bả vai của bà ấy, "Chúng ta đã lâu không có cùng ăn điểm tâm sáng rồi."

"Ông quá bận rộn" Lý Thanh nói

"Bà còn nhớ năm đó hai nhà chúng ta kết thân thì bà xách theo hành lý của mình tới chỗ tôi mà nói chọn tôi không?" Ông Diệp mặc quân trang, kim mạch trên vai lóe ra sáng bóng ở dưới ánh mặt trời.

Tay Lý Thanh cầm cái ly run rẩy.

"Để cho Diệp Dực chọn một lần đi! Không vì cái gì khác, nhân tiện xem con trai chúng ta có hạnh phúc, chúng ta cần có không phải cũng đã có rồi sao?" Ông Diệp nói tiếp, "Thanh nhi, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi!"

Lý Thanh xoay đầu lại nhìn ông Diệp, thời gian qua lâu cũng không có nhúc nhích, qua thật lâu mới vươn tay ra lau bột ở khóe miệng cho ông, "Được, chỉ cần Diệp Dực không oán trách tôi là được!"

Cô giáo Hà trên đường về nhà nhận được tin nhắn của phu nhân Lý Thanh, lúc về đến nhà thấy Vạn Uyển mặc áo lông thật dầy mang theo gọng kính lớn đọc sách ở trên ban công, hít sâu một hơi sờ sờ đầu con gái, "Nhóc con, ăn mặc gì thế, ngày kia ba con sẽ trở về."

Giáo sư Vạn là hoàng hôn ngày thứ ba về đến nhà .

Vạn Uyển mang dép lê ôm một con gấu lẹp xẹp mở cửa cho cha ngẩng đầu liền thấy Diệp Dực theo ở phía sau, hai người đối diện nháy mắt một cái, Vạn Uyển kinh hô một tiếng chạy vào gian phòng của mình, trong khoảnh khắc đóng cửa vẫn không quên rơi khóa.

Giáo sư Vạn cười hắc hắc, ở chung ba ngày, mình đối với người con rể tương lai này đánh giá thật là tốt! Có học vấn có học thức mà lại luôn giữ bình thản.

"Con nhỏ này!" Giáo sư Vạn cười liếc mắt nhìn cô giáo Hà, quay đầu lại nói với Diệp Dực, "Vào đi."

Diệp Dực vào phòng khách, nhìn cửa phòng Vạn Uyển đóng chặt, như có điều suy nghĩ.

"Ba Vạn Uyển đã nói với tôi rất nhiều chuyện về cậu" Cô giáo Hà nói,

Diệp Dực gật đầu, "Mẹ con cũng nói với con rất nhiều về chuyện của ngài"

"Tôi chỉ muốn hỏi một câu" Cô giáo Hà nói, "Vạn Uyển giao cho cậu, chúng tôi yên tâm chứ?"

Diệp Dực lại liếc nhìn cửa phòng Vạn Uyển vẫn khóa chặt, trong mắt hiện ra một nụ cười, "Nhất định có thể."

Vạn Uyển đứng ở cửa bên trong nghe thanh âm bên ngoài, nhưng mà Diệp Dực không có gõ cửa.

Từ xế chiều ngồi đến buổi tối, chỉ có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của ba mẹ và Diệp Dực, cụ thể xảy ra chuyện gì hoàn toàn không biết. Thật sự không đấu lại lòng hiếu kỳ nên len lén mở khe cửa ra, không nghĩ tới liền bị Diệp Dực đưa hoa bách hợp tới lau cả mặt.

"Em nói anh căn bản là không có thành ý! Người ta ai cũng tặng hoa hồng!" Vạn Uyển đỏ vành mắt, mang theo âm rung nói.

"Người ta đều đưa hoa hồng cho nên mới đưa bách hợp cho em." Diệp Dực mặt không có vẻ gì mà giải thích

"Anh đừng tới nữa! Tôi chắc chắn đi xem mắt đấy! Dẹp ý niệm này đi!" Vạn Uyển mở cửa, dứt khoát ngả bài với anh,

Diệp Dực nhìn Vạn Uyển, khom lưng thả bách hợp vào cửa phòng cô, lúc đứng dậy thì trong mắt lại có một tia giảo hoạt, "Được, vậy xem mắt đi!"


"Chắc chắn!" Vạn Uyển nói

"Có phải xem mắt sau đó kết hôn hay không?" Diệp Dực hỏi

"Dĩ nhiên! Kết hôn càng nhanh càng tốt!" Vạn Uyển rống!

Diệp Dực gật đầu một cái, đi tới phòng khách chào tạm biệt với cô giáo Hà và giáo sư Vạn, cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.

Vạn Uyển tức giận, úp sấp mình trên bệ cửa sổ nhìn Diệp Dực lái xe như một làn khói đi ra khu nhỏ, trở về chăn mền của mình hét to một tiếng, "Ta muốn kết hôn! Ai cũng được!"

Cô giáo Hà đẩy cửa ra, "Vạn Uyển, ngày mai nhé, xem mắt!"

Một ngày sau đúng lúc là tiết xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng ba). Quê của Vạn Uyển lúc này đã ấm áp rồi. Mặt trời rất ấm áp, buổi sáng ra ngoài Vạn Uyển không có thấy Diệp Dực.

Vạn Uyển theo địa chỉ cô giáo Hà cho ra cửa trước nửa giờ đi xem mắt, không phải là hai ngày nghỉ nên trên đường rất kẹt xe, chờ Vạn Uyển quyết định đi xe buýt thì đã cách thời gian hẹn quá nửa giờ.

Vạn Uyển kéo váy cũng không hiểu tại sao lúc đi ra giáo sư Vạn không ngừng nhắc nhở mình mặc váy màu đỏ, trời rất nóng mà chạy cũng chạy không xong, lo lắng hơn chính là y phục này rất mỏng lại xuất đầy mồ hôi nên hòan toàn hiệu quả như không có y phục, cùng lõa thể đi ra ngoài không có gì khác nhau.

Dựa vào trí nhớ tìm mấy cái hẻm nhỏ đi đến địa chỉ đã đặt sẵn, Vạn Uyển nhìn thấy quán cà phê kia. Lắp đặt thiết bị theo kiểu Châu Âu thế cho nên căn bản không nhìn rõ ai ngồi ở bên trong, đẩy cửa ra đi vào, lại thấy Diệp Dực.

"Lần thứ hai chúng ta gặp mặt có phải cũng xem mắt hay không?" Diệp Dực thuận tay bắt chéo chống đầu hỏi Vạn Uyển, thấy biểu tình của cô từ kinh ngạc đến chuẩn bị chạy trối chết, nâng khóe môi lên.

"Đó là đi cùng Lộ Ninh và Vương Nghĩa Dương" Vạn Uyển cài ngón tay mất tự nhiên mà ngồi.

"Ngày hôm qua em nói chỉ cần xem mắt liền kết hôn đúng không?" Diệp Dực hỏi

"Càng nhanh càng tốt, hử?" Diệp Dực cười

"Ai cũng được?" Diệp Dực nhíu mày, đôi tay mở ra để lộ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

Vạn Uyển đứng ở trước mặt anh suy nghĩ cũng chậm trễ, chỉ nghe vấn đề anh không ngừng ném ra, mình ngay cả mở miệng trả lời cũng đánh mất.

Diệp Dực đứng lên, kéo Vạn Uyển tới phía anh, nghiêng người hôn xuống, "Gả cho anh, Vạn Uyển."

"Chúng ta coi như xem mắt kết hôn, em coi như nhặt được anh!" Vạn Uyển câu cổ của Diệp Dực, cả người bị anh ôm vào trong ngực, vô cùng an tâm.

Diệp Dực buồn cười, "Được. Vậy Diệp phu nhân, chúng ta kết hôn đi!"
Ngoại truyện Nguyên Đán:

Rạng sáng bốn giờ 15 phút, một phân đội đặc chủng ở địa điểm rừng rậm nhiệt đới ẩn núp vào vị trí, hiện lên hình chữ A chậm chạp đi tới.

"Thử âm, A1 bình thường"

"A2 bình thường"

"Bình thường"

"Bình thường"

"Lý Thi, hướng 3 giờ của tổ cánh trái các người có góc chết, phái người đi qua." Trong rừng Mưa cây cối quá rậm rạp, tiếng nói trong radio đều mang theo âm thanh sột soạt.

"Nhận được" Lý Thi giơ tay lên làm hai động tác, đội viên phía sau liền hướng địa điểm chỉ định áp sát.

"Lại nói đội trưởng, nhiệm vụ lần này của tôi nghe nói là có anh em bộ đội cứu viện?" Trong băng tần có một thanh âm vui sướng phá vỡ yên tĩnh, "Làm thế nào mà nhiều ngày như vậy cũng không tới!"

Tả Diệc kiểm tra tình huống sinh thái bốn phía, chỉ thị ngay tại chỗ mai phục, "Ừ? Khả năng bị cá sấu ăn?" Ngồi vào chỗ sau của mình, giọng nói cũng nhẹ nhõm đi không ít.

"Nhiệm vụ lần này của tôi không phải tiêu diệt một đám phần tử đánh bom kinh khủng sao? Muốn cứu viện gì chứ"

Tả Diệc nhíu mày, vừa thông qua Ống Nhòm tia hồng ngoại cảm ứng nhiệt dò xét vừa trả lời: "Trong tay cậu cột dụng cụ định vị quân dụng kiểu mới muốn làm khảo nghiệm cùng sửa chữa."

"CAO, mỗi lần chúng ta đều là đối tượng thí nghiệm."

Tả Diệc tiếp tục bổ sung không chút hoang mang, "Mục tiêu là nhóm người buôn lậu vượt biên có tổ chức có huấn luyện, lần này mang theo lượng bom cũng kinh người, còn mang nguồn phóng xạ."

"Loại chuyện đó giao cho thiếu gia, chính xác cho bọn hắn nổ ngược lên trên trời, ngay cả bà nội cũng không nhận ra" mọi người trêu ghẹo mà nói

"Lý Thi, lên tiếng." Tả Diệc chuyển kênh.

"Súng Bắn Tỉa vào vị trí" Tiếng của Lý Thi ở trong băng tần rất dễ phân biệt, thuần hậu mà trầm thấp, làm cho người ta lấy cảm giác an toàn mạnh mẽ và tin tưởng.

"Ai, tôi nói trợ lý à, cậu lại không thể có chút cảm giác hài hước sao? Yêu cầu cậu lên tiếng lại có chút ý nghĩa nha! Bọn lão tử cũng mấy ngày không ngủ rồi."

Tả Diệc bật cười "Cậu muốn Lý Thi chọc cho cậu cười chết à, cậu cẩn thận cậu ấy trực tiếp cho cậu một dao ghim vào hầu kết, cái chết thoải mái gọn gàng."

"Không phải nói phía trên cho trợ lý sánh đôi với bà xã sao?" Một đội viên ở trong băng tần cười đặc biệt phóng khoáng, "May mắn nha!"

"Đội trưởng, một đội ngũ đang hướng đến gần bia 403 biên giới, so thời gian dự tính đến sớm 29 phút." Lý Thi mở lời.

"Tất cả tổ chia nhỏ ra, điểm G điểm F lẻn vào phía sau địch, đến lúc đó xiết chặt vòng vây." Tả Diệc kéo bản đồ định vị vệ tinh ra, "Ở trước mặt lùm cây mai phục đó, nghĩ hết biện pháp áp sát, chia ra bao vây, dùng vũ khí lạnh giải quyết đi, hai tổ bắn tỉa A và B vào vị trí bảo vệ" , vừa dứt lời, tất cả tổ nhỏ đều tản ra đâu vào đấy, Tả Diệc suy nghĩ một chút, mở radio từng binh sĩ ra, tìm được băng tần của Lý Thi, "Biết rõ mức độ hỏa lực của bom, không được bứt dây động rừng." {Vũ khí lạnh = không phải súng đạn - vũ khí nóng}

"Nhận được" Lý Thi đáp lời, mang theo tổ viên của mình lặng lẽ chạy đến phía sau địch, dụng cụ định vị trên cổ tay trong lúc đó cũng nhảy lên một cái, Lý Thi đâu còn có tâm tư quản đến những thứ đồ này, đòan quân địch vượt qua thoải mái, một cảm giác bất an mơ hồ thăng lên trong lòng.

Lý Thi quay đầu lại liếc mắt nhìn phương hướng mới vừa đi tới, Tả Diệc sẽ ở đó mà, trước khi xuất phát cậu ấy đem quyền chỉ huy tác chiến lần này giao lại, Lý Thi không muốn hỏi tại sao, giống như người đàn ông như Tả Diệc, biết tầm quan trọng mỗi phút mỗi giây ở trên chiến trường, gần đây anh đúng là không thích hợp làm nhiệm vụ.

"Đội trưởng, yêu cầu đến gần." Lý Thi sắp xếp lại suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói,

Tiếng xào xạc bên kia băng tần so với mới vừa rồi càng sâu, Lý Thi ngoắc ngoắc tay, đội viên theo tới, "Chuyện gì xảy ra?"

Đội viên nhanh chóng điều khiển băng tần, lắc đầu một cái, "Đã rơi vào phạm vi nhiễu sóng."

"Chậc" Lý Thi cầm lên dụng cụ sẵn đó tiếp tục quan sát người bên kia."Viết thành chữ, dùng mã hóa nén lại truyền qua"

"Đã phát"

"Tổ trưởng, bao vây bất thường."

Lý Thi nhướng mày, vừa muốn nói gì đó, thì băng tần bên kia liền truyền đến tạp âm bén nhọn, chỉ có thể loáng thoáng nghe được Tả Diệc ra lệnh đơn giản, "Rút lui"

Trong nháy mắt, tiếng súng chợt nổi lên, vị trí mới vừa rồi Lý Thi bọn họ đến đã bị một băng đạn quét ngang một lần, đội viên đi theo bên cạnh Lý Thi co rụt cổ lại, "Ai nha, thật may là chúng ta chạy trốn nhanh."

Lý Thi vừa chạy đại não vừa xoay tròn thật nhanh, nguyên kế hoạch toàn bộ bị đánh loạn, thế nhưng không có chú ý tới chiêu thức này, "Liên lạc được với đội trưởng chưa?"

Đối phương lắc đầu, "Bọn họ cài đặt nhiễu sóng, toàn bộ đã tê liệt."

Ba người tìm cái một nơi kín đáo ngồi xổm xuống, Lý Thi mở bản đồ ra, bắt đầu tập trung tinh thần vạch kế hoạch, căn bản không có chú ý tới điểm đỏ trên cổ tay toát ra càng lúc càng nhanh, cho đến khi đội viên chỉ chỉ dụng cụ định vị trên tay anh, "Tổ trưởng, cái đồ vật này là muốn làm gì vậy?"

"Dụng cụ định vị hai hướng quân đội " Bắp thịt toàn thân Lý Thi băng lên, xông vào khoảng cách mai phục, "Chuẩn bị chiến đấu."


Điểm đỏ càng nhảy càng nhanh, cuối cùng trực tiếp liền sáng luôn, Lý Thi ngừng thở, tập trung tinh thần.

Hướng mười giờ có một tiếng động, Lý Thi nhanh chóng lắp ống giảm thanh, hướng về phía hướng kia bắn tỉa, quả nhiên không có động tĩnh, đồng đội nhìn Lý Thi một cái không nói lời nào.

"Tôi nói các người là muốn làm gì!" Giọng nữ lanh lảnh truyền tới, nương theo ném mũ sắt qua, "Có biết anh em bộ đội là có hàm nghĩa gì hay không hả, khốn kiếp!"

Hai tổ viên giương mắt mà nhìn cô gái đột nhiên từ phía sau cây xông tới, mặc bộ rằn ri, cũng thoa khắp vệt sáng trên mặt giống như mình, tóc dài vòng ở phía sau, đang tức giận đằng đằng nhìn bên này, "Tổ trưởng, tình huống này thế nào?"

Lý Thi cũng có chút không hiểu trạng huống này, anh em bộ đội trợ giúp lại đưa cô gái này tới đây? Nhưng mà vẫn không lộ vẻ gì, "Tình huống nơi này có biến, theo sát chúng tôi."

"Diệp Ngôn, Trung Úy trung cấp kỹ thuật chuyên nghiệp, thượng cấp sai khiến. . . . . ."

"Bí mật" Lý Thi cắt đứt lời của cô.

Bốn người nhanh chóng tìm được hầm trú ẩn gần nhất.

Quả nhiên chẳng được bao lâu, thì có mấy người đi qua phương hướng này, Diệp Ngôn lần đầu tiên tham gia thực chiến, không tránh được kinh hồn bạt vía, tiếng hít thở cũng lớn không ít, Lý Thi nhìn cô một cái, hướng trên đầu cô thả cây cỏ máy bay.

Lý Thi đếm bước chân của người tới, sau lưng cong lên, giống như hổ châu Mỹ chỉ vận sức chờ phát động, từ trong bụi cây ra, người đến dao đến, dao găm đâm vào chính xác, trực tiếp xuyên qua trái tim, máu nóng hiện lên dạng suối phun tuôn ra ngoài, vẩy đến trên mặt Diệp Ngôn, thân thể con người không còn một chút dấu hiệu giãy giụa, ánh mắt từ hoảng sợ ban sơ đến ảm đạm không ánh sáng.

Hai đội viên khác cũng rút lưỡi lê trong ủng quân nhân, lưỡi sắc sảo, máu nóng dọc theo cái rãnh dao chảy xuống.

Lý Thi quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Ngôn, nghĩ tới còn có cô gái phải chăm sóc, mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cô trong giây lát yên lặng rút ra dây thừng trong túi đeo lưng nhanh chóng bao lấy cổ của một người, lực cánh tay của Diệp Ngôn không đủ, chỉ đành phải một tay nhéo ở nơi cổ họng của kẻ địch, cuộn sợi dây lượn quanh cây khô hai vòng sau đó quẳng lên qua một nhánh cây to, tay phải nắm sợi dây đã căng, lại dùng lực trong nháy mắt người liền bị kéo, ngọ ngoạy mấy cái liền im hơi lặng tiếng mà treo ở giữa không trung.

Diệp Ngôn làm xong người nọ, ngẩng đầu mới phát hiện ba người đàn ông đều nhìn mình, hai sợ ngây người, một lạnh nhạt, "Nhìn cái gì vậy, chưa có xem qua cọp mẹ à!"

Tiếng vang quen thuộc, Lý Thi thầm kêu không tốt, kéo Diệp Ngôn qua ngã nhào lên trên đất, trong nháy mắt bụi đất tung bay, Diệp Ngôn hít mạnh một hơi, trong miệng tất cả đều là bùn.

Lý Thi đã nhanh chóng nhảy bắn lên, trên tay đem chiến đao, lưỡi hướng ra phía ngoài nghiêng qua đâm vào trong cổ của đối phương, dừng lại một lát chợt nhổ ra bên ngoài, chỉ có thể nghe được âm thanh động mạch đứt gãy, tiếp theo là xì một tiếng máu phun ra.

"Tôi nói này, có thể không cần luôn dùng cách này không." Diệp Ngôn tiện tay lau hai vết máu trên mặt, mùi máu tươi tràn vào lỗ mũi, đang oán giận, đột nhiên ngừng miệng.

"Thế nào?" Lý Thi hỏi.

"Đừng động, ngàn vạn đừng động!" Diệp Ngôn bò dậy, thân thủ nhanh nhẹn mà vòng qua chướng ngại vật chạy tới bên cạnh Lý Thi, "Có cảm biến bom."

Lý Thi cúi đầu, quả nhiên thấy bùn đất được dãn ra bên ngoài máy truyền cảm, ngụy trang vụng về khiến bọn họ không thể nhúc nhích.

"Giữ vững động tác này nhé, động một cái không chỉ anh đâu, ba người chúng ta cũng phải cùng đi trình diện." Diệp Ngôn chỉ chỉ hai người sau lưng, "Các anh qua bên kia cảnh giới, lúc này không cần quấy rối được rồi."

Hai tổ viên gật đầu một cái, một người trong đó đeo ống nghe lên, "Có thể liên lạc với đội trưởng."

Lý Thi vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền bị động tác của Diệp Ngôn ngăn trở, "Đại thần, xin ngài thương xót, đừng kích động, đừng kích động."

Lý Thi từ từ hít sâu, Diệp Ngôn nhanh chóng cắt đứt anh, "Còn có mã hóa, con mẹ nó, khốn kiếp!"

Lý Thi giương mắt, tổ viên đã sớm phối hợp ăn ý, lập tức tiến hành liên lạc với Tả Diệc, "Tổ trưởng, bắt được người sống, đang di chuyển tới hướng bên chúng ta."

Chẳng được bao lâu, liền nhìn thấy mấy người kéo một con tin bộ mặt đầy máu tới, Tả Diệc đi tuốt ở đàng trước, nhíu mày nhìn Diệp Ngôn đang đứng ở bên cạnh Lý Thi, "Này sao lại thế này?"

Diệp Ngôn đang ước đoán sức nặng, không đếm xỉa tới Tả Diệc, "Hắn vận số không được tốt."

Tả Diệc một cái liền nhận ra cô gái này là ai, "Em cần gì?"

"Mật mã, còn có tọa độ bom chủ." Diệp Ngôn chỉ chỉ vào nơi lộ ra dưới chân Lí Thi nói "Nói cách khác đây là phòng tuyến bên ngoài, bốn phía đều có, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ, bom chủ có lẽ chính là nơi phát ra phóng xạ."

Vài tổ viên đem con tin cột vào trên cây, Tả Diệc nhảy hai bước qua, đầu hơi chếch, tránh thóat hắn phun nước miếng, vẻ mặt lại vẫn như cũ là bộ dạng bất cần đời, "Tính khí quá nóng nảy không tốt nhé!"

"Dù sao cũng chết, ông đây còn mang theo được mạng của mấy người, thật sự quá giá trị."

"Ai ~ không thể nói như vậy" Tả Diệc cười từ trong quần lính rút ra dao chiến đấu chế nhiều chức năng, "Mày xem một chút, mặc dù chúng tao cũng muốn chết, nhưng mà không có chịu khổ nhiều như vậy đâu!" Vừa nói, vừa dùng dao ở trên người con tin khoa tay múa chân, "Biết cấu tạo trái tim không? Trái tim bên ngoài a! Có hai tầng màng" nói xong, cổ tay chuyển một cái, dao đã đâm vào, sau đó nhanh chóng rút trở lại, con tin nhất thời đau mà quát to một tiếng, sắc mặt biến thành như ma quỷ tái nhợt, Tả Diệc lau sạch sẽ máu trên cây dao, "Mới vừa rồi một ít, đã đâm xuyên qua. Nó sẽ từ từ hạ xuống, kiên nhẫn chờ một lát, mày có thể thấy ý nghĩa chân chính của suối phun rồi."

Đôi môi của con tin đã bắt đầu biến thành tím đen, hai tay vô lực mà rủ xuống đến hai bên.

Tả Diệc hài lòng vỗ vỗ mặt của hắn, "Chỉ một chuỗi con số cùng một tọa độ, nói cho tôi biết liền bảo cậu nhóc bên cạnh băng bó giúp anh! Còn được cứu trợ, đừng khẩn trương ~"

"30***, tọa độ *****"

Diệp Ngôn im lặng nhìn cái tên đàn ông yêu nghiệt này, không khác lúc bình thường là mấy, tồn tại đều nguy hại nhân gian, ngẩng đầu liền nói với Lý Thi: "Thật là khổ cực một đám người các anh rồi."

Vừa mới dứt lời, Tả Diệc liền di chuyển đến bên này, hai tay mở ra, "Lý Thi, hình như khẩu khí không giống lần trước cậu giải quyết con tin? Sao tôi cảm giác còn chưa đủ ác độc nhỉ?"

Diệp Ngôn khóe miệng rụt rụt, nhìn Lý Thi một cái. Lý Thi vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.

Diệp Ngôn đeo thiết bị lên, mười lăm phút sau, đối phương đã trả lời, "Đã tới tọa độ chỉ định."

Diệp Ngôn rũ mắt, trong đầu nghĩ ra từng vị trí chính xác cùng hình dáng của bom, tốc độ lời nói nhanh mà vững vàng và giao phó những bước dỡ bỏ bom, vừa nói mình vừa phối hợp bên kia bắt tay dỡ bỏ dưới chân Lý Thi. Ánh mắt của mọi người vẫn gắn với động tác ở tay Diệp Ngôn, gọn gàng, tung bay hoàn toàn không trải qua suy tính ở giữa các dụng cụ tinh vi.

"Người kia bên chuẩn bị xong chưa?"

"Vâng."

"Nghe tôi ra lệnh, năm giây sau cùng hành động."

"Ba, hai, một." Pằng - một tiếng, Diệp Ngôn tách ra một cái vòng móc trong đó, lấy ra chất lỏng ống nghiệm bên trong.

"Đồng chí, anh có thể động ~"

Lý Thi nhìn cô, cô nhìn Lý Thi, hai người cũng không nói lời nào.

"Tả đội trưởng, đứa nhỏ này là choáng váng nên sợ à?"

Tả Diệc vung tay lên, không để ý tới hai tên nhóc này, "Tôi là Tả Diệc, hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị thu đội."

Diệp Ngôn thu thập ba lô xong cũng chuẩn bị theo ở phía sau, lại bị người phía sau kéo lại.

"Em tên là Diệp Ngôn." Câu trần thuật quả quyết.

"Ừ" Diệp Ngôn gật đầu, "Nhớ tên tuổi ân nhân cứu mạng, ha ha ha."

Lý Thi có chút không xác định mà mở miệng, lần này, gần như là từng chữ từng chữ, "Tôi là Lý Thi."

Sấm sét giữa trời quang a!

Diệp Ngôn quay đầu lại, khí thế hung hăng mà nhìn chằm chằm anh, "Chính là anh cho tôi leo cây ở buổi xem mắt, làm tôi mất mặt?"

Lý Thi yên lặng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui