Gói một chút quần áo để tắm rửa, chưa tới một giờ Diệp Ngôn đã đứng dưới phòng trọ của Vạn Uyền, Diệp Ngôn mặc quần áo thoải mái nhưng cũng vẫn cảm giác như mặc đồng phục, đeo kính đen đứng cạnh Lí Thi, đặc biệt phong cách.
Vạn Uyển ôm túi xách, khổ sở đến bên cạnh hai người.
Lí Thi không có gì, nhìn cũng không nhìn Vạn Uyển mà đi thẳng lên ghế lái, ngược lại Diệp Ngôn tháo mắt kính ôm lấy Vạn Uyển, níu mặt của cô, "Cô nhóc, sao lại chậm như vậy !"
Vạn Uyển bị nhéo rất đau, vội tránh sang bên cạnh, Diệp Ngôn liền ý vị mà đến gần xoa tóc của cô, hai người đánh đến cực kỳ náo nhiệt.
Vạn Uyển che đầu, uất ức mà trừng mắt nhìn về phía người xấu, "Cô còn như vậy, tôi không ở cùng cô!"
Diệp Ngôn vừa thấy không được, cô gái nhỏ nóng nảy, vội vàng thu lại chút, "Ai yêu, đừng như vậy mà, có chuyện phải thương lượng!" Trong xe Lý Thi khó hiểu nhìn cô ấy một cái, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Vạn Uyển run rẩy lên xe, tự giác bò đến phía sau xe ngồi. Cũng đúng lúc thuận lòng của Diệp Ngôn, chui lên ghế lái phụ mè nheo ông xã mình.
Vạn Uyển dựa vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, cúi đầu xoắn ngón tay. Diệp Ngôn từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái, cười ha ha, "Vạn Uyển à, giờ ta đi ăn cơm có được không?"
Vạn Uyển gật đầu, đương nhiên được. Đã ăn đồ Phàm Phàm để lại một chút rồi nhưng hoàn toàn không đủ lấp bao tử .
Lý Thi lái xe vào tiểu khu, hai vợ chồng dẫn Vạn Uyển lên lầu, Diệp Ngôn khó khăn nhìn đống quần áo giống nhau trong túi đồ, "Cô em à, không có quần áo nào khác à? Sao một dãy tất cả đều là sơ mi quần jean vậy! Nghèo khó như vậy bảo chị làm thế nào cho phải?"
Vạn Uyển thẹn quá thành giận đoạt lấy túi đồ của mình lui về phía sau, "Tôi lại không ở nhiều lắm, mang chút đồ thường mặc thế nào không được?"
Lý Thi lướt qua hai người, dễ dàng cầm lấy balô từ trong tay Vạn Uyển, đi tới phòng khách bỏ vào. Diệp Ngôn nhìn theo bóng lưng anh, cười đến vui vẻ, lúc xoay người hướng về phía Vạn Uyển thì lại khôi phục nghiêm chỉnh, "Đi thôi, đi theo chị Ngôn có thịt ăn, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa lớn!"
Vạn Uyển gật đầu mạnh, nghĩ tới liền mê người. Diệp Ngôn vỗ vỗ đầu của cô, mắt to đảo vài vòng.
Cuộc sống của Vạn Uyển từ trước đến giờ quả thật nghèo khó, phòng ăn ở biệt viện nhỏ đẹp như vậy vẫn là lần đầu tiên, ngồi xuống mà cảm thấy không được tự nhiên. Hai người đối diện không thèm nhìn bóng dáng của nhân viên phục vụ lắc lư mấy lần, Diệp Ngôn ở bên tai Lý Thi thì thầm gì đó, thỉnh thoảng còn hướng về phía cửa nhìn mấy lần.
Dạ dày Vạn Uyển bị mùi gà luộc hấp dẫn, nhưng người khác như còn đang đợi khách nên đành nâng cốc nước trái cây uống.
Một đôi bàn tay chen vào, cầm lấy nước trái cây trên tay cô, "Đổi ly trà uống đi."
Trước khi nghe thấy giọng anh Vạn Uyển đã uống một ngụm lớn nước trái cây lạnh vào bụng, thấy anh thì vội dịch người qua khiến cho cơ thể ngồi vào giữa ghế sô pha cho hai người.
Diệp Dực từ trên nhìn Vạn Uyển, gương mặt lạnh lùng muốn mở miệng, lại nuốt xuống, môi mỏng mím thật chặt thành một đường, đứng ở hành lang dòng người xuyên qua.
Lý Thi xuất phát từ thói quen đứng lên, bị móng vuốt Diệp Ngôn bắt trở về, "Anh, đến muộn như vậy à?"
Vạn Uyển đang cầm cái chén không không nói lời nào cũng không ngẩng đầu, nhất thời không khí có chút căng thẳng.
Diệp Ngôn cũng không gấp, chống đầu nhìn về phía Vạn Uyển, quả nhiên một lát sau Vạn Uyển liền dịch vị trí sang một chút.
Diệp Dực hít sâu một hơi, ngồi xuống.
Lý Thi đưa thực đơn, Diệp Dực lật qua loa rồi lập tức đóng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vạn Uyển, "Ăn cá không?"
Vạn Uyển nén giận nói, "Tanh"
Diệp Dực gật đầu một cái, phục vụ viên nghe theo đã loại bỏ tất cả món ăn về cá trên thực đơn, rồi hỏi tiếp, "Ăn rau xanh gì"
Vạn Uyển giọng nói không thay đổi, "Không thích ăn rau xanh"
Diệp Dực giống như tay nâng tay rơi, gạt bỏ hết bốn năm món ăn, "Thịt bò thì sao?"
"Không ăn"
"Cánh gà?"
"Ghét"
Phục vụ cầm thực đơn gọi thức ăn trong tay từ hơn mười món ăn lúc đầu đến bây giờ chỉ còn lại một món bánh bí đỏ, chần chừ bất an, không ngừng nhìn về phía Diệp Ngôn và Lý Thi.
Vạn Uyển cũng cảm thấy không bình thường, thấy biểu tình hài hước của Diệp Ngôn mới biết Diệp Dực mới vừa rồi đã làm gì, nhất thời nổi trận lôi đình, "Anh muốn làm gì?"
Diệp Dực uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói, "Bọn anh người một nhà liên hoan, em là khách, đạo đãi khách, có cái gì không đúng sao?"
Cơn tức trong bụng Vạn Uyển cứ như vậy bị đánh trở về, nhất thời lại không tìm được chỗ sai của anh , chỉ đành phải ngồi xuống, vẻ mặt bực bội, "Tôi cái gì cũng ăn, những món kia không cần xóa."
Diệp Dực nhếch miệng lên nhấp trà, gật đầu với nhân viên phục một cái.
Đồ ăn lục tục mang lên, hai người đàn ông lần này đều không có mặc quân trang, nhưng mà điều này cũng không che đậy được sức ăn của bọn họ. Vạn Uyển nhìn thấy bàn xếp cao như núi từ từ ít đi, trừ thức ăn trong chén mình xếp thành một đống ra, hoàn toàn không nhìn ra sức ăn của người khởi xướng.
Diệp Ngôn lướt qua bàn ăn, gắp cho Vạn Uyển một miếng cá lớn, còn dính nước sốt, "Ăn nhiều một chút, xem em gầy quá."
Vạn Uyển từ đầu bữa ăn đã không nói chuyện, buồn bực nói nhiều câu cám ơn, cúi đầu bắt đầu bới móc, vốn là một miếng cá đặc biệt to đợi Vạn Uyển khều rồi lại đâm, cũng chỉ còn một chút thịt, Vạn Uyển xin lỗi len lén gắp ra ngoài chồng vào trong đĩa nhỏ bên cạnh. Diệp Dực nhìn cô một cái, đứng dậy từ trong chén Diệp Ngôn đem cả đĩa thịt cá đã bóc xong của cô ấy bưng tới, "Ăn, không có xương."
Diệp Ngôn nghẹn một hơi ở ngực thiếu chút nữa bộc phát, may mắn Lý Thi cũng có phần nhìn không được, nhanh nhẹn bù lại cho cô ấy.
Vì vậy một bữa cơm, Vạn Uyển rất no rất căng, ngoại trừ hai phần kem tươi thập cẩm cuối cùng Diệp Ngôn chọn không hiểu sao lại thiếu một phần, tất cả đều tương đối bình thường.
Bốn người ăn cơm xong rồi đứng ở bên ngoài phòng ăn, Diệp Dực nhìn đồng hồ đeo tay vẻ mặt có chút nóng nảy, Diệp Ngôn biết chắc chắn ông anh mình lại muốn về bộ đội, phải nghĩ biện pháp giữ lại, ôm vai Lý Thi nhỏ giọng nói mấy câu, Lý Thi cái hiểu cái không gật đầu.
"Anh, đi dạo phố với em và Vạn Uyển đi!"
Vạn Uyển chỉ muốn Diệp Dực biến mất sớm một chút, liên tục bày tỏ tự mình muốn đi mua y phục, Diệp Dực nhìn cô một cái, quay lưng lại gọi điện thoại cho Đồng Niệm, đứng cách anh khoảng năm bước xa cũng có thể nghe được thanh âm kêu rên của Đồng Niệm, Diệp Ngôn che miệng chôn ở trong ngực Lý Thi cười ha hả.
Diệp Dực cúp điện thoại, từ chỗ Vạn Uyển cầm túi, hít sâu một hơi "Đi thôi, đi dạo phố."
Diệp Ngôn cố ý chọn đường phố đông người chật chội nhất, cùng Lý Thi tay trong tay chen vào đám người.
Lý Thi buồn bực thì buồn bực, bàn về tính khí thì hoàn toàn là hạng nhất, đứng ở bên cạnh Diệp Ngôn ngăn cản đám người chen chúc cùng ồn ào. Quanh Diệp Ngôn gần như không có bóng người, Lý Thi bị cô ấy dắt đi dạo mỗi một cửa tiệm nhưng hoàn toàn không có nửa câu oán hận.
Vạn Uyển đi ở phía sau, thỉnh thoảng sẽ bị đám người chen lấn xô đẩy, vốn là thân thể mặc cồng kềnh nên hoàn toàn chống đỡ không được, liên tục xê dịch sang bên cạnh. Diệp Dực nhìn có chút không thuận mắt, đưa tay giúp cô mấy lần đều bị cô gạt ra.
Vạn Uyển không để ý tới, đi theo hướng ngược lại, Diệp Dực lấy điện thoại di động ra phát tin nhắn cho Diệp Ngôn, thở dài vẫn là đuổi theo. Vạn Uyển cũng không phải là cô gái biết đi dạo phố, không hề chuẩn bị ra ngoài như thế, thậm chí muốn đi chỗ nào cũng không biết, chỉ có thể đi thẳng về phía trước, vì vậy Diệp Dực đi theo phía sau cô, hai người một trước một sau đi ra khỏi phố mua sắm.
Vạn Uyển ngượng ngùng len lén nhìn phía sau, tay Diệp Dực tự nhiên đặt ở trong túi áo choàng, từ từ nện bước chân đi theo bước chân của Vạn Uyển. Điện thoại di động rung không ngừng, Diệp Dực tìm chỗ khuất gió trả lời điện thoại, đợi xử lý chuyện trong tay xong xuôi, lúc ngẩng đầu lên lại, đâu còn có bóng dáng của Vạn Uyển.
Diệp Dực nhìn đường phố lượng người đi thưa thớt, nụ cười lắng đọng thật lâu bạo phát ra, cô nhóc xấu xa này, thật đúng là biết tức giận .
Vạn Uyển xoa xoa tay núp ở phía sau tấm che một tiệm bánh mì, có chút hối hận chạy một mình. Mùi sữa trong tiệm bánh mì thơm đặc biệt mê người, Vạn Uyển thèm ăn mà đau lòng, vội vàng chạy đường vòng.
Diệp Dực đứng ở đầu đường, nhìn vẻ mặt Vạn Uyển phẫn hận nhìn chằm chằm tiệm bánh mì, đột nhiên cảm thấy mình mới vừa mua một li sữa nóng là một lựa chọn chính xác.
Vạn Uyển tập trung cúi đầu chạy, mắt thấy sẽ phải lướt qua Diệp Dực, Diệp Dực mím môi đưa tay kéo cô qua, phương hướng đột nhiên thay đổi, Vạn Uyển đâm thẳng vào trong ngực Diệp Dực.
"Ai yêu, đau!"
Diệp Dực bị đụng cũng không nhẹ, rên lên một tiếng, lực tay ôm Vạn Uyển không giảm, cắn răng mà nói ra, "Em còn biết đau"
Vạn Uyển đẩy anh ra, vẻ mặt không vui, "Anh đi theo tôi làm cái gì?"
Diệp Dực coi như chuyện lạ mà nói, "Đây là đầu phố, chính em chạy tới , anh còn muốn hỏi em đi theo anh làm cái gì"
Đôi tay của Vạn Uyển dùng lực đẩy anh ra, nghiêm chỉnh nghiêm túc, "Anh đi theo cũng vô dụng, anh căn bản không cần để ý tôi, tôi không muốn để một người luôn nhớ về người khác ở bên người."
"Nói mê sảng gì đó" Diệp Dực đập đầu của cô, biết cô còn để ý ngày đó chạm mặt Dịch Thiển Mặc, lực cũng nhẹ rất nhiều, lúc đụng vào đầu cô, liền xoa nhẹ đi, "Thừa dịp trà sữa còn nóng uống nhanh đi."
Vạn Uyển bị anh xoa như vậy, uất ức cùng tức giận trong lòng liền bộc phát, nước mắt từng hạt rơi xuống ào ào, vừa lau nước mắt vừa lui về phía sau, "Tôi đúng là nói mê sảng, người khác nói một câu là anh có thể chạy xa như thế." Cuối cùng vẫn không quên đẩy trà sữa ra, "Ai uống trà sữa của anh."
Hai người đứng ở đầu phố, người thường xuyên đi qua đi lại như vậy, mấy đôi tình nhân đi qua cũng ném tới ánh mắt tò mò. Dù Diệp Dực có muốn chiều theo Vạn Uyển cũng không chịu được ánh mắt như vậy, thu tay lại kéo Vạn Uyển đi vào trong hẻm nhỏ sau phố.
Vạn Uyển bị kéo, vừa phát cáu ầm ĩ vừa đi theo cùng, nức nở lảo đảo vẫn không quên cướp lấy trà sữa để ấm tay, Diệp Dực quả thật hết cách với cô, đi tới chỗ che đầu gió.
Vạn Uyển đâm mở trà sữa ra, miệng khẽ hút khẽ hút, hoàn toàn không nhìn tới Diệp Dực.
Diệp Dực cúi đầu nhìn cô, không hề nghĩ ngợi mà nói ra, "Vạn Uyển, chuyện của anh với cô ấy không có đơn giản như vậy, nhưng mà anh đã tận lực đơn giản hóa rồi, anh cũng cần bắt đầu lần nữa."
Vạn Uyển dùng sức nhai trân châu, giọng nói không rõ, "Anh đối với hai chúng tôi chính là không giống nhau, hung ác với tôi cũng chưa bao giờ hung ác cô ấy."
Diệp Dực sửng sốt một chút, vừa định mở miệng thì nhìn thấy một chỗ khác ở ngõ nhỏ có năm người đi tới bên này, bọn họ đã chú ý tới chỗ này lâu rồi thì phải, mới đầu không có để ý, Diệp Dực làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà hướng vào bên trong nhích lại gần Vạn Uyển, phát hiện thấy trong tay bọn họ cầm dụng cụ kiểm sóat lớn nhỏ không đều.
"Sau khi anh nói thì chạy, đừng chậm chạp." Diệp Dực sát vào bên tai Vạn Uyển nói, thanh âm bình tĩnh mà trầm ổn, vừa nói chuyện còn giúp cô đem túi trà sữa chưa uống xong buộc lại.
Vạn Uyển đi cà nhắc liền thấy người phía sau, rõ ràng người đến không có ý tốt, đao sáng loáng trong tay vạch lên trên tường phát ra thanh âm bén nhọn chói tai, Diệp Dực nhỏ giọng nói một câu, "Chạy"
Vạn Uyển trừng mắt liếc anh một cái, níu lấy y phục của anh không buông, người phía sau đã xông lên rồi, đao trong tay đâm thẳng về phía hai người, Vạn Uyển nhanh chóng xé trà sữa trong tay ra, nước nóng giội qua chỗ ấy, Diệp Dực thuận thế bắt lấy bờ vai của hắn ta, rắc một tiếng liền gãy. Thấy thế mấy tên còn lại cũng chùn bước, đỡ người trên đất dậy rồi bỏ chạy.
Diệp Dực muốn đuổi theo, chợt nghĩ đến lá gan sau lưng không nhỏ, bước ra rồi lại thôi, nhìn chằm chằm người nào đó cũng muốn đuổi theo.
Vạn Uyển nhìn biểu tình này của Diệp Dực cũng biết việc lớn không xong rồi, một tia sáng đánh tới, Diệp Ngôn từ trên xe việt dã nhảy xuống, vội vã chạy tới, "Ai ai ai, thế này là thế nào đây?"
Diệp Dực không để ý tới cô ấy, Vạn Uyển cũng cúi đầu.
"Được rồi, không phải là phần tử náo động nha, không có xảy ra chuyện lớn là tốt rồi" Diệp Ngôn kéo tay Vạn Uyển, quay đầu lại nói tiếp với Lý Thi, "Lý Thi, báo cảnh sát đi"
Diệp Dực từ trong túi tiền lấy ra một túi khăn giấy đưa cho Vạn Uyển, sau đó im lặng lên xe không lên tiếng.
Diệp Ngôn nhìn anh, hưng phấn trong mắt không khắc chế được, nghiêng đầu nhìn cuối hẻm một chút, hài lòng nhếch môi cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...