Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh
Bên hồ tất thảy khôi phục lại bình lặng, chỉ có cái kia nho nhỏ mộc tiễn rớt lại, chứng minh nơi này có một bé trai ngây ngô đã từng xuất hiện.... ...
Về phần đêm đó như thế nào về đến nhà, Đại Dũng không nhớ nổi ! Tỉnh lại chính là sáng sớm hôm sau ! Mẹ nói hắn ngủ ở đống cỏ khô trong sân ! Hắn đem chuyện hôm qua kể đầu đuôi cho mẫu thân, mẫu thân nói hắn chỉ nói hươu nói vượn ! Này giữa sườn núi chỉ có cả nhà thợ săn bọn họ, Đại Dũng vẫn cãi cọ mình thấy ! Hơn nữa cô gái kia vẫn còn ở trong hồ tắm ! Sau phụ thân trên núi đi săn trở về, cảnh cáo hắn không được nói láo, hắn mới không thể không ủy khuất ngậm miệng.
Chính hắn lại len lén chạy đi một lần, chỉ là cái gì cũng không có phát hiện, đừng nói là hồng y nữ tử, căn bản ngay cả cái hồ bóng dáng cũng không có ! Chẳng qua là kia chói mắt hồng ý, kia hương hương hôn, mềm nhũn thân thể........Chẳng lẽ, thật là hắn không phân biệt được mộng với thực ?!
Mười năm sau
“Trần Đại Dũng trở lại, ngươi không muốn sống nữa !” Một lão binh ước chừng ba mươi tuổi níu lại Trần Đại Dũng đang muốn chạy vào trong rừng.
“Nhưng là tướng quân không phải nói.... ...”
“Tướng quân chẳng qua là chỉ để cho hai ta do thám hướng đi của quân phản loạn, chứ không phải để chúng ta tới sào huyệt quân phản loạn ! Này lâm tử vừa nhìn là thấy cổ quái, chúng ta ở chỗ này chờ quân đến hãy nói !”
“Nga !” Trần Đại Dũng gật đầu một cái, có chút không tình nguyện trở lại bên cạnh lão binh. Hắn vừa mới đầu quân không lâu, liền bị tướng quân ủy thác trách nhiệm nặng nề – tìm kiếm hướng đi của quân phản loạn. Hơn nữa còn trẻ dễ nổi cáu, tự nhiên muốn hắn sớm đi lập nghiệp, vì vậy hắn với đồng đội quyết định luôn là có ý xem thường. Nhưng tính tình hắn từ trước đến nay thật thà chất phác, cho dù trong lòng nhận định đối phương là sợ chết tiểu quỉ nhát gan cũng là buồn buồn giấu ở trong lòng.
“Tiểu tử, ngươi ở trong lòng mắng ta tiểu quỉ nhát gan đúng không ?” Lão binh trong miệng ngậm một cọn rơm cười nói, “Ngươi tuổi nhỏ không hiểu, khi ta bằng ngươi cũng như vậy, mọi chuyện cứ xông về phía trước.......Thật ra thì, người còn sống mới là trọng yếu nhất !”
Đừng xem Trần Đại Dũng vóc người cao to, thật ra thì mười tám mười chín tuổi, mày rậm mắt to, toàn thân cao thấp lộ ra một cỗ nông dân chất phác ngu đần ! Trong lòng nghĩ chuyện gì, trên mặt tự nhiên cũng lộ ra, người khác tất sẽ nhận ra ! Lúc này bị nói trúng tim đen, túng quẫn thẹn thùng như nữ nhân, ngập ngừng nói : “Ta, ta …......”
“Ha ha ! Ngượng ngùng ! Cha ngươi nếu đem ngươi giao cho ta, ta tự nhiên muốn bảo hộ ngươi chu toàn a........Năm đó nếu không phải là hắn xả thân cứu giúp.... ....Ai ! Cha ngươi thật là người tốt a ! Cũng bởi vì tốt quá, mới có thể bị hãm hại ! Nếu không cũng không bị đuổi khỏi trại lính !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...