Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh

Lô Phong hai hàng lông mày nhíu chặt, hét lớn một tiếng : “Người tới !” Gọi thị vệ, “Nhanh đi điều tra, con diều này đến tột cùng là ai phóng !” Sau đó ôn nhu đối với Thư Nhan thân mình hơi có chút phát run nói, “Ngươi đừng sợ ! Không thể đả thương người, chính là giống như bùa chú gì đó, ta sai người dọn dẹp là được ! Chờ ta bắt được chủ nhân của con diều, nhất định phải trị tội gây kinh hách của hắn, thay Nhan Nhi hả giận.”

Thư Nhan cúi thấp đầu, thân mình lạnh run, nghe vậy, chính là nhẹ giọng nói : “Không sao ! Có lẽ là một chút tiểu ngoạn ý của hài đồng ! Nói trị tội thực ra nghiêm trọng !”

“Nhan.... .....Di nương !” Có hạ nhân đến gần, lập tức đổi cách xưng hô, “Di nương quả nhiên là tâm địa bồ tát !”


Thư Nhan không nói thêm gì nữa, chỉ nói : “Thời gian không còn sớm, ta về phòng trước, ở đây còn làm phiền Phong Nhi xử lý tốt !” Nói xong xoay người, tỳ nữ dìu về.

Lô Phong khom người đưa tiễn, “Đây là điều Phong Nhi cần làm !”

Sau khi trở lại phòng, Thư Nhan vẫy lui hạ nhân bên cạnh, thay đổi hình ảnh yểu điệu lúc nãy, đem toàn bộ giấy trong lòng hung hăng ném xuống đất, sắc mặt âm trầm như nước, nâng chân lên, dùng sức dẫm đạp lên đống giấy ! Vẫn thấy chưa hết giận, miệng thấp giọng mắng nói : “Đáng chết ! Chết tiệt ngốc tử ! Nghĩ rằng loại bùa chú bậc thấp này có thể trị ta sao ? Đáng giận, hỏng chuyện tốt của ta.... ........Ta vì ngươi chưa hết giận đâu ! Ngươi này đồ ngốc tử không tốt, thế nhưng làm loạn thất bát tao bùa chú đến phá hư chuyện của ta ! Ngốc tử ! Ngu ngốc.... .....” Mắng đủ ! Lửa trong lòng đều phát ra, lúc này mới ngồi trên ghế, cầm lấy ly trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm.... .........


“Phốc !” Một miệng trà toàn bộ phun ra, lại nhìn kỹ trong chén lá trà, bỗng dưng, “bốp” một tiếng, đem ly trà ném vào vách tường. Bên ngoài hạ nhân chờ đợi, lập tức đẩy cửa tiển vào, lo lắng hô : “Phu nhân.... ......”

Thư Nhan hít sâu một hơi, mới nói : “Không có chuyện gì, đem trong phòng dọn dẹp một chút, mang một ấm trà lên !” Nói xong, nàng xoay người trở lại phòng, cả người ngồi dựa vào đầu giường.

Trong trà thế nhưng bị hạ phù bụi, tuy rằng dù nàng uống, cũng không gây thương tổn nàng, nhưng dù sao nàng là yêu, đối với cái này vẫn là bài xích. Cái kia ngốc tử vì làm cho nàng rời đi tướng quân phủ, cư nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ ! Chính là trà bị hạ phù bụi từ khi nào ?

Chuyện này, nếu là người khác làm, Thư Nhan cũng không có nghi vấn, chính là ngốc tử kia, thế nhưng dễ dàng ở trong nước trà nàng uống hạ độc ! Hắn.... .....khi nào trở nên thông minh như vậy ! Còn có vừa nãy phá nát con diều ! Chủ ý này giống như không phải đầu heo kia có thể nghĩ ra được, hay là bên người hắn có người tương trợ ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui