Nhặt Được Một Con Rắn Nhỏ

Tiểu thư nhà Thẩm viên ngoại của phủ Thanh Hà bị bệnh đã mấy ngày nay, đi khắp nơi cầu y vấn dược, nhưng bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt.

Thẩm phu nhân lo lắng chỉ ngồi trên giường lấy nước mắt rửa mặt suốt mấy ngày: “Con của ta….Nếu con có mệnh hệ gì mẫu thân cũng chẳng thiết sống nữa….Hức hức hức….”

Trong lòng Thẩm viên ngoại nóng như lửa đốt, chứng kiến Thẩm phu nhân khóc lóc thương tâm liên tiếp mấy ngày, càng thêm phiền lòng: “Được rồi! Diễn Nhi còn chưa làm sao! Cả ngày chỉ biết khóc lóc, không ra thể thống gì!”

Thẩm phu nhân nuốt nước mắt vào trong, nghẹn ngào sụt sùi.

Chợt có gã sai vặt vào bẩm báo: “Lão gia, bên ngoài có một vị đại phu xin cầu kiến, nói rằng có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư.”

“Mau mời vào.”


Thẩm viên ngoại vội vã ra ngoài tiếp đón, tới ngoại sảnh, thấy trước mắt là một vị thanh sam công tử, trong trẻo như ngọc, tuấn dật phi phàm, khoác theo một hộp thuốc bên mình.

Thấy vị đại phu này còn quá trẻ, Thẩm viên ngoại có chút nghi ngờ: “Công tử thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nữ nhà ta sao?”

“Tại hạ xin lấy tính mạng ra bảo đảm, nếu trị không khỏi, xin mặc cho viên ngoại xử trí.”

Vị công tử này quả thật là người giữ chữ tín, sau khi thăm bệnh, uống thuốc hắn kê đơn, ngay đêm đó Thẩm tiểu thư đã tỉnh lại.

Mấy ngày Thẩm Diễn nằm trên giường bệnh, luôn cảm thấy ý thức của mình mơ mơ hồ hồ, thần trí không tỉnh táo, giờ phút này qua cơn nguy hiểm, như thể bước ra khỏi quỷ môn quan. Sức khoẻ khôi phục, muốn ra ngoài đi dạo, bèn khoác thêm áo choàng, đi tới hậu hoa viên.


Mùa hè sắc trời tối muộn, mặc dù đã qua hoàng hôn, nhưng trời vẫn còn sáng, hệt như dải gấm rực rỡ vắt ngang qua những đám mây mù phía chân trời.

Nàng ngồi xổm xuống, ngắm nhìn con rùa trong ao đang chơi đùa với bông sen trắng trên mặt nước, một cơn gió thổi nhẹ qua, gợn sóng nhấp nhô trùng điệp, hình bóng phản chiếu của nàng thiếu nữ vỡ tan theo từng đóa bọt sóng.

“Bên ngoài gió lớn, thân thể tiểu thư vừa hồi phục, cẩn thận không sẽ cảm lạnh.” Một giọng nói thanh thoát của nam nhân vang lên.

Nàng ngẩng đầu, muốn tìm kiếm chủ nhân của âm thanh kia, đập vào mắt là hình dáng của một nam tử vận thanh y ngồi cạnh lan can trong tiểu đình giữa hồ, tóc đen búi nửa, dung nhan trong trẻo tựa ngọc thạch.

Nàng say sưa ngước nhìn, ngẩn ngơ chăm chăm nhìn hắn.

Chàng công tử thanh y đi về phía nàng khẽ nói: “Đã lâu không gặp, A Diễn.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận