Nhặt Được Một Con Rắn Nhỏ

“Chỗ này….Chỗ này là nơi ngươi ở lúc trước sao?” Vẻ mặt A Diễn khó đăm đăm nhìn vào cái động đất nhỏ nhoi lẻ loi ở trước mắt.

Tiểu Lục cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không có vấn đề gì đâu, hiện nay vết thương của ta đã hồi phục hoàn toàn, theo lý mà nói ta nên trở về nhà mình mới đúng.” Giọng nói tràn ngập tủi thân/uất ức/ấm ức, “Ta sẽ tu sửa lại nơi này, nhưng có lẽ hôm nay ta phải ngủ trên nền đất một đêm, A Diễn nàng đi đi, trong khoảng thời gian này cảm tạ nàng đã chăm sóc.” Nói xong hắn lập tức nằm ra đất ngủ.

A Diễn ngay tức khắc giữ hắn lại: “Đừng, là do ta suy nghĩ không chu đáo, làm sao có thể ở nơi như thế này. Ta sẽ nghĩ một cách khác.”

“Biến đi! Mau biến đi! Sai ngươi rửa bát, mà ngươi làm vỡ hết bát của ta! Chỗ này của ta không chứa nổi đại phật như ngươi!”

Ông chủ khách điếm nổi giận đùng đùng ném Tiểu Lục và A Diễn ra ngoài.

“A Diễn. Nàng biết đấy, ta vừa mới hoá hình chưa được bao lâu, vẫn chưa quen lắm….”


“Thật khó khăn mới kiếm được cho ngươi một công việc bao ăn bao ở, tuy là tiền công có hơi ít, nhưng không ngờ ngươi lại bị đuổi việc nhanh như thế!”

Tiểu Lục lẽo đẽo theo phía sau nàng, muốn kéo áo nàng, nhưng bước chân của A Diễn ngày càng nhanh kèm theo đó là lửa giận đùng đùng.

Lão bà đi bên cạnh thấy vậy, bèn nói: “Người trẻ tuổi bây giờ quả thật là thích giận thích dỗi, đã là phu thê thì không nên để thù qua đêm, tiểu cô nương à cho phu quân ngươi một cơ hội sửa sai đi.”

Những lời này truyền đến tai hai người, khoé miệng Tiểu Lục nhếch lên một nụ cười, A Diễn lập tức dừng lại phản bác: “Ai là phu thê với hắn! Ta là mẹ hắn!”

Bất tri bất giác nàng đi tới nơi vắng vẻ trong trấn, nơi này là chỗ tụ tập thường xuyên của bọn lưu manh, tới lúc này A Diễn mới nhận ra, không để tâm tới sự tức giận ban nãy, lôi kéo Tiểu Lục quay trở về, nhưng đã quá muộn.

Đầu hẻm phía trước có mấy tên cà lơ phất phơ, A Diễn quay đầu lại nhìn, đây quả nhiên là một con hẻm chết tiệt.

“Hôm nay thật đúng là may mắn, còn có người chủ động dâng mình tới cửa!”

“Ai da, lão tử sống hơn hai mươi năm trên đời rồi mà chưa từng thấy có ai xinh đẹp như vậy, là nam nhân thì sao, lão tử càng muốn thử!” Một tên côn đồ nhe hàm răng vàng khè phun ra những lời tục tĩu, ánh mắt dán chặt lên người Tiểu Lục từ đầu đến chân.

“Tên chó chết!” Tên côn đồ bị một tên khác dường như là lão đại của hắn đánh mạnh vào đầu, “Người mà lão tử nhắm tới mà ngươi cũng dám cướp! Ta sẽ là người đầu tiên! Không ai được phép giành!” Nói xong hắn chỉ vào A Diễn nói: “Thưởng cho các ngươi tiểu nha đầu này chơi đùa một chút.”


“Tuân mệnh! Tuân mệnh lão đại!” Lũ côn đồ rối rít cảm tạ, rồi tiến về hướng bọn họ.

Càng ngày chúng càng áp sát, trong lòng A Diễn cuống lên đến độ sắp khóc, nhưng chân nàng như thể đông cứng lại, không thể cử động dù chỉ là một chút.

Nhìn thấy nàng sợ hãi, Tiểu Lục nắm chặt lấy tay nàng, sắc mặt thường ngày chợt biến đổi, ánh mắt lạnh như băng.

A Diễn chỉ cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng, sau đó bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi tỉnh lại thấy mình đang ở trong khuê phòng, còn Tiểu Lục thì đang chậm rãi ngồi trước bàn uống trà.

“Tiểu Lục!” A Diễn lập tức từ trên giường đi xuống, “Bọn chúng có làm gì ngươi không?!”


Hắn đặt chén trà xuống, nắm lấy tay nàng trấn an, “Yên tâm đi, không có chuyện gì cả, có ta ở đây, không ai có thể làm hại tới nàng.”

“Là ta vô dụng, lại ngất xỉu đúng lúc đó. Không, nếu không phải do ta giận dỗi ngươi, ngươi sẽ không rơi vào chỗ dơ bẩn đó…” Nói xong nước mắt lập tức tuôn trào.

Tầm nhìn của A Diễn tối sầm lại, một mùi hương trong trẻo mát lạnh phả vào mặt nàng, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve lưng nàng, nàng tựa vào lồng ngực của Tiểu Lục, trút hết gánh nặng oà lên khóc nức nở.

Buổi tối, A Diễn trằn trọc trên giường, hiện giờ hắn cứu mình một lần, nên cũng không tiện đuổi người đi, huống chi, dường như ngoại trừ chỗ của mình, quả thật hắn không còn chỗ nào khác để đi, không biết xử lý việc này ra sao nữa……



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui