Nhặt Được Một Con Rắn Nhỏ

Trước đây A Diễn đã từng nghe người ta nói về chuyện động vật có thể hoá thành người, nhưng đó đều là những câu chuyện thần thoại na ná nhau, không đáng để ở trong lòng. Hiện giờ chuyện như vậy thật sự xuất hiện ở trước mắt mình, cho tới vài ngày sau nàng vẫn không thể tin nổi.

Tiểu Lục mặc quần áo trước kia của gia gia— mặc dù y phục không đủ dài để che thân hình của hắn, mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm gỗ tuỳ ý vấn lên sau đầu, trong tay cầm mấy phiến lá rau, ném vào trong chuồng gà chuồng vịt. A Diễn ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay nâng má, ngơ ngác nhìn hắn.

Ném lá rau cuối cùng vào chuồng xong, Tiểu Lục xoay người đi về phía nàng, vóc người thon dài, làn da trắng nõn, gương mặt tinh xảo tựa ngọc như ý lộ ra nét cười, con ngươi màu hổ phách loé lên từng chùm ánh sáng nho nhỏ.

Hình như hắn đẹp hơn so với người thường, A Diễn nghĩ.

“Thuốc đã nghiền xong, gà vịt cũng đã cho ăn xong, đọc….Đọc sách.”

Lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, đứng dậy vỗ vỗ váy, đi vào trong phòng, ý bảo hắn đi theo. Tiểu Lục rất ngoan ngoãn đi phía sau nàng.

Mặc dù Tiểu Lục đã hoá hình thành con người, nhưng vẫn hành động dựa vào thói quen của động vật, có lẽ trong hơn hai tháng A Diễn thu lưu hắn, mỗi ngày đều nói chuyện với hắn, nên lúc hoá hình thì có thể nói một ít chữ đơn giản, nhưng các chữ phức tạp hơn thì chưa học được. Tuy rằng A Diễn chưa từng đi học, nhưng gia gia đã dạy nàằng nhận diện mặt chữ, hiện tại cũng coi như không bị mù chữ. A Diễn cả ngày nhàn rỗi nhàm chán, bènliền dạy cho Tiểu Lục nói chuyện viết chữ, may mắn là hắn tư chất thông minh, hầu hết những điều mới chỉ dạy qua một lần hắn đều có thể hiểu được.


“Hôm nay học cái gì…” A Diễn gật gù vuốt cằm suy tư nửa ngày, “Trước tiên viết lại một lần các chữ hôm qua đã học đi.”

Tay cầm bút lông hiện lên những khớp xương rõ ràng, từng nét từng nét viết lên giấy Tuyên Thành.

A Diễn cầm giấychữ viết lên nhìn kỹ càng chữ viết một lần, “Rất tốt, không sai chính tả, viết cũng rất đẹp. Được rồi, Tiểu Lục, ta tuyên bố hôm nay ngươi chính thức được xuất sư!”

“Xuất sư. Điều đó có nghĩa là gì?”

“Là sau này ngươi không cần theo ta học tập nữa, ngươi đã học rất tốt rồi!”

Tiểu Lục nghe A Diễn nói sau này không cần đi theo nàng học tập nữa, đôi mắt trong phút chốc ảm đạm trong phút chốc, nhưng nghe câu khen ngợi phía sau của nàng thì lại vui vẻ trở lại.

“Chủ yếu là…” Tiểu Lục vội vàng dựng lỗ tai lên nghe A Diễn nói, “Ta đã không còn gì để dạy cho ngươi nữa, nếu như ngươi muốn tiếp tục học,” Nàng chỉ chỉ vào tủ sách, “Đó là y thư do gia gia để lại, ngươi có thể tự mình đọc.”

Thấy nàng không có ý muốn đuổi mình đi, Tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày mai dẫn ngươi đi dạo chợ phiên dưới chân núi, thuận tiện mua xiêm y cho ngươi.”

Trên chợ, người đến người đi, tiếng rao bán liên tiếp, vô cùng náo nhiệt.

Đầu tiên A Diễn dẫn Tiểu Lục đi tới cửa hàng y phục, chọn cho hắn một bộ xiêm y vừa vặn, màu xanh lam nhạt, khiến cho cả người hắn thêm phần thanh dật xuất trần, như gió mát thổi qua rừng trúc, như vầng trăng sáng giữa rừng thông.


Đi ngang qua quầy hàng bán trâm, A Diễn cầm lấy một cây trâm xanh biếc cài lên cho hắn, hài lòng gật gật đầu.

Tiểu Lục sờ cây trâm phía sau đầu, “Đẹp sao?” Sau khi cúi xuống nhìn vào ánh mắt tán thưởng của A Diễn, hắn mở miệng hỏi chủ hàng: “Cái này, bao nhiêu tiền?”

Người bán trâm là một cô nương khoảng chừng hai mươi tuổi, sau khi đối diện với Tiểu Lục thìliền giật mình trong chốc lát, gương mặt nhất thời đỏ ửng, “Công tử….Nếu công tử thích, cứ cầm đi là được.” Nói xong bèn ngượng ngùng quay mặt sang một bên.

Mặt trời dần lên cao, A Diễn định trở về cùng Tiểu Lục, đi đến bờ sông nhỏ, thấy bên kia đang rao bán bánh hoa quế nàng thích nhất, bèn đem đồ đạc giao cho Tiểu Lục trông coi, còn nàng vội vội vàng vàng qua đó mua bánh.

Tới khi nàng vui vẻ xách túi bánh hoa quế trở về, thấy Tiểu Lục chăm chú nghiêm túc cầm trong tay một quyển sách gì đó. A Diễn lặng lẽ vòng qua phía sau hắn, sau khi nhìn rõ nội dung trong sách, sắc đỏ trên gương mặt nàng lập tức tràn đến lỗ tai.

“Cái này….Cuốn sách này không thể đọc được!”

“Tại sao?” Tiểu Lục cầm sách, vẻ mặt ngây ngô hỏi.

“Tóm lại là không thể đọc!” A Diễn cuống cuồng muốn lấy lại cuốn sách từ tay Tiểu Lục, ai ngờ hắn túm quá chặt, nàng không có cách nào lấy nó đi.


“Ngươi….Nếu ngươi còn đọc nữa thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, mặc kệ ngươi ở đây và không bao giờ quan tâm nữa!” Nàng xoay lưng lại vừa nói vừa thở gấp.

Thấy thế, Tiểu Lục mới buông sách ra, cùng nàng trở về nhà.

Ban đêm, A Diễn lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, trong đầu mơ hồ suy nghĩ.

Mặc dù Tiểu Lục là thanh xà hóa thành, lúc trước nàng chođể hắn ở lại vốn để hắn làm bạn với mình, tiện thể để hắn giúp đỡ công việc nhà, nhưng hiện giờ hắn ở trong hình dángbộ dạng của nam nhân trưởng thành, nam nữ lại có khác biệt, nếu hay là không thì vẫn nên để hắn đi đến nơi khác. Nhưng phải đưa hắn đi đâu? Lên núi sao? Than ôi… Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có kết quả, dần dần nàng bị cơn buồn ngủ kéo tới nhấn chìm.

Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất, bóng cây thưa thớt ngoài cửa sổ in mình lên tấm rèm treo, trong phòng trên giường trúc, nàng thiếu nữ ngủ say, người nam tử mặc lục y ngồi bên cạnh, si ngốc nhìn nàng thiếu nữ trên giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấy, thật lâu, hắn cúi người xuống, hôn thật khẽ lên đôi môi nàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui