Edit: Tô, Bế Nguyệt
- --
Kiều Trì có chút không hiểu rõ, cô một lần nữa nhìn ra ngoài cửa xe, mới nãy chỉ lo xem kịch, không có chú ý đến thiếu nữ từ xe Độ Cao đi xuống, lúc này không có Tống Nhất Tự náo loạn cô mới cẩn thận nhìn thiếu nữ kia một chút.
Nghiêm túc xem xét, mắt Kiều Trì sáng rực lên, là nữ chính Hạ Miên Miên!
Lần trước vừa mới gặp ở công viên, không ngờ gặp lại nhanh như vậy. Kiều Trì khoác tay lên thành cửa xe, ngón tay gãi gãi cằm. Trong truyện cũng không viết nữ chính tham gia chương trình kinh dị, làm sao lại xuất hiện ở đây?
Dựa theo tuyến thời gian trong sách, nữ chính lúc này hẳn là ở nhà chăm sóc nhân vật phản diện.
Nghĩ đến chuyện này, khóe mắt Kiều Trì liếc qua Tống Nhất Tự đang ngồi trên ghế lái, gặp phải đôi mắt sắc bén của Tống Nhất Tự.
"Anh nhìn em làm gì?" Kiều Trì hỏi.
"Còn em nhìn anh ta làm gì?" Tống Nhất Tự vừa mới chơi game xong muốn khoe với Kiều Trì, lại không ngờ vừa quay đầu, Kiều Trì lại đang nhìn người khác!
Thằng kia quay lại xe rồi mà cô vẫn còn nhìn!
Kiều Trì nghe thấy giọng chua chát của Tống Nhất Tự, nén cười nói: "Anh ăn giấm à?"
Tống Nhất Tự nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, hắn nâng giọng: "Anh ăn giấm? Một người đàn ông như anh sao lại ăn giấm được chứ."
Kiều Trì nảy ra một ý đồ xấu, cô một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ xe khịt mũi: "Lúc nãy là một diễn viên em thích, đợi lát nữa em nhất định phải đi đến ôm hắn một cái, chụp ảnh làm kỷ niệm sau đó đăng cho bạn bè xem."
Kiều Trì khoé mắt len lén chú ý đến biểu cảm của Tống Nhất Tự, càng nghe mặt càng thối, mắt thấy anh sắp tức giận, Kiều Trì mới vội vàng cười dỗ dành nói: "Không trêu anh nữa, em không nhìn anh ta, anh ta tên gì em cũng không biết."
Tống Nhất Tự hừ lạnh một tiếng, cúi đầu không để ý tới Kiều Trì.
Kiều Trì ghé vào đằng sau ghế lái, dùng ngón tay chọc chọc bờ vai hắn: "Giận? Em thật sự không nhìn anh ta, em nhìn cô gái xuống xe anh ta, anh không thấy cô gái kia mặc đồ giống em sao?"
Tống Nhất Tự trừng mắt nhìn, vẫn tò mò nhìn về phía ngoài cửa sổ, đúng là trước cửa xe của nam diễn viên xấu xí kia là một cô gái, quần áo cô mặc trên người, trừ màu sắc, còn lại giống hệt với kiểu áo của Kiều Trì.
Cô gái quay mặt lại, ngay lập tức đập vào tầm mắt của Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự nhìn mặt cô gái, lông mày nhíu lại, cô gái này không hiểu sao lại đem lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc, dường như.... dường như khiến hắn muốn gần gũi hơn.
"Anh xem đi, tính cả em, có phải có ba cái áo giống nhau không, thật đáng sợ." Kiều Trì nói, bộ đồ này là cô mang Tống Nhất Tự ra ngoài mua quần áo lại được Tống Nhất Tự vừa ý, hắn còn mua một kiện quần áo nam hao hao, rõ ràng là đồ đơn, hắn nhất định phải tạo thành đồ đôi.
Tống Nhất Tự thu hồi suy nghĩ, hừ một tiếng, rất có lương tâm nói ra: "Bảo bối em là đẹp nhất."
Sau đó có chút cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay Kiều Trì để trên bả vai hắn một cái.
Nụ hôn này rất ngắn, cũng không có cảm giác gì.
Kiều Trì bỗng nhiên rụt tay về, chỗ cô vừa bị Tống Nhất Tự hôn như đang nóng lên.
Tống Nhất Tự cũng không nghĩ nụ hôn này có gì không bình thường, chỉ lén lút mím môi cười, phản ứng của bạn gái thật đáng yêu.
**
Sáu giờ, những xe khác mời khác cũng đã đến.
Đạo diễn kêu nhân viên tới từng xe gõ cửa, Kiều Trì dặn dò Tống Nhất Tự một hồi, rồi đẩy cửa xuống xe.
Hậu trường lần quay thứ nhất có tất cả sáu người, trừ Kiều Trì, Ôn Quả và nữ chính Hạ Miên Miên với diễn viên đang hot Độ Cao bên ngoài thì còn có một nam một nữ, nam là MC dẫn chương trình tên Ngô Diệp, có thể làm nóng bầu không khí rất tốt, nữ tên Ca Cao, là thành viên trong một nhóm nhạc nữ.
Nhân viên đã đến đông đủ, đạo diễn sắp xếp mấy người đứng trước biệt thự, sau đó ngồi sau camera nói luật chơi.
Luật chơi rất đơn giản, khách mời tự phân đội, ba người một đội, bắt đầu từ cửa trước hoặc cửa sau, sau khi đi vào toàn bộ hành trình sẽ được quay và phát sóng trực tiếp trên mạng, đội nào lấy được chìa khóa đầu tiên sẽ là đội chiến thắng.
Kiều Trì hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía đứng La Tuyết cách đó không xa, La Tuyết không hề nói gì với cô về chương trình, mà trên hợp đồng cũng không viết sẽ có phát sóng trực tiếp.
Đứng ở đằng xa La Tuyết cảm nhận được Kiều Trì đang nhìn cô ta dò xét, không hiểu sao có chút chột dạ lui về phía sau một bước, sau đó thầm nghĩ, rõ ràng cô ta mới là người đại diện, quyền quyết định ở trong tay cô ta, sợ cái gì chứ?
Vừa nghĩ như thế, La Tuyết liền đứng thẳng người lên, trừng mắt liếc Kiều Trì, ánh mắt mang đầy ý cảnh cáo, sau đó liền nhìn về phía Ôn Quả.
Tổ đạo diễn vừa dứt lời, Ôn Quả đứng ở giữa liền ngửa đầu hướng về phía Độ Cao đứng bên cạnh ngọt ngào cười, hỏi: "Độ Cao, chúng ta chung một đội nha?"
Độ Cao không nói chuyện, chỉ nhìn về phía Hạ Miên Miên ở bên cạnh hắn, ra hiệu để Hạ Miên Miên quyết định.
Ôn Quả lại nhìn về phía Hạ Miên Miên, nhưng nhìn áo thun giống hệt cô ta, cô ta thật sự không cười nổi.
Kiều Trì đem biểu cảm lớn nhỏ của Ôn Quả thu hết vào mắt, đụng áo không đáng sợ, đáng sợ ai là kẻ mặc xấu, ai là kẻ xấu hổ, Ôn Quả nhan sắc không kém, nhưng vì mập lên mấy kg, khiến cả mặt tròn lên, nên trong ba người nhìn mập nhất.
Vừa so sánh như thế, ồ, giá trị nhan sắc của nữ chính khá cao.
Kiều Trì thu lại ánh mắt, tự động bước về phía hai người còn lại vẫn đang theo dõi tình hình, không ngờ khi đi ngang qua Hạ Miên Miên, cổ tay của cô bị cô ấy kéo lại.
"Độ Cao, chúng ta cùng một tổ với Kiều Trì đi." Hạ Miên Miên cười híp mắt nhìn qua Kiều Trì.
Kiều Trì ngạc nhiên, cô theo bản năng nhìn về phía Độ Cao, không ngờ Độ Cao nhẹ gật đầu ừ một tiếng. Nháy mắt, mặt Ôn Quả lúc thì đỏ lúc thì trắng, cực kỳ đặc sắc. Đành phải lén lút thừa dịp Độ Cao không chú ý liếc Kiều Trì một cái, sau đó tức giận xoay người đi về phía hai người kia.
Chia nhóm thật đơn giản và vui vẻ.
"Kế tiếp là bốc thăm, xem hai đội sẽ đi cửa nào." Đạo diễn giơ đạo cụ tổ lên, lấy ra những lá phiếu đã được chuẩn bị.
"Để tôi đi! Tôi rất may mắn nha!" Hạ Miên Miên chủ động nhận nhiệm vụ "nặng nề".
Kiều Trì không có ý kiến, Độ Cao càng không có ý kiến.
Đội Ôn Quả chưa thảo luận xong, Hạ Miên Miên liền dẫn đầu đi đến bốc thăm, quả thật y như cô nói, Hạ Miên rất hên. Rút được lá thăm "đi cửa trước".
Cửa sau là đội Ôn Quả, còn là đi trước, Ôn Quả sắc mặt kém dần, cũng may Ngô Diệp tựa hồ phát giác được đồng đội mình có chút không tốt, lập tức làm sinh động bầu không khí nói: "Trời ạ, nói hên liền hên, lão thiên gia quá nể tình đi?"
Nói xong một bộ dáng đau lòng: "Sớm biết tôi đã đi bốc trước!"
Có thể là vì nét mặt của anh ta quá khoa trương, khiến tất cả mọi người cười vang, bầu không khí sinh động hẳn lên, việc quay cũng chính thức bắt đầu.
Đội Ôn Quả theo nhân viên công tác đi đến cửa sau, để lại đội Kiều Trì. Kiều Trì ngẩng đầu nhìn đội Ôn Quả rời đi, đứng thẳng tắp tựa cột điện, rồi quay đầu hướng Hạ Miên Miên, lên tiếng hỏi: "Hai người có can đảm chứ?"
Hạ Miên Miên quay đầu lại, ngượng ngùng nói: "Tôi có hơi sợ, nhưng không sao, chúng ta có thể để Độ Cao đi trước."
Nói xong cô ấy còn cười híp mắt hỏi: "Độ Cao, anh cảm thấy thế nào?"
Độ Cao không để ý tới cô. Hạ Miên Miên cũng không thèm để ý, cô thấy Kiều Trì dùng ánh mắt có chút nghi vấn nhìn bọn họ, Hạ Miên Miên chủ động giải thích nói: "Độ Cao là anh họ tôi."
Anh họ?
Lúc này Kiều Trì mới phát hiện ra thế giới này thật sự tồn tại, mỗi người đều có những mối quan hệ riêng, không phải dựa vào tác giả - một người cầm bút viết vài ba câu vào là xong.
"Mọi người có thể đi vào rồi."
Đạo diễn cầm loa hô bắt đầu, đội Kiều Trì đi vào biệt thự, Kiều Trì ngẩng đầu nhìn biệt thự bị ánh đèn chiếu sáng, bên ngoài biệt thự được bao phủ bởi màu xanh của cây thường xuân, ban ngày còn không cảm giác được gì, ban đêm bị đèn chiếu, trong núi thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng kêu của mấy loại chim không rõ, khiến mọi người có hơi sợ hãi.
Kiều Trì vẫn còn tương đối tỉnh táo, bước lên bậc thang, đưa tay muốn đẩy cửa ra, còn chưa đụng phải chốt cửa, cửa liền tự mở ra từ bên trong.
Trong phòng thập tự phần u ám, tăm tối, lại chỉ có một cây nến tản ra yếu ớt ánh sáng trên bàn trà.
Kiều Trì vào cửa, rất nhanh liền thích ứng với ánh sáng u ám trong phòng khách, cô nhìn về phía hai người sau lưng còn chưa vào, thúc giục nói: "Hai người mau vào nào."
Hạ Miên Miên nắm góc áo Độ Cao, lớn tiếng hỏi: "Chậm thôi, bên trong có quỷ không?"
Kiều Trì im lặng, dựa theo mấy chương trình giống vậy, cho dù có nhân viên công tác đóng vai quỷ xuất hiện, thì lúc bọn hắn đi lên lầu mới có thể xuất hiện, tầng thứ nhất là an toàn nhất. Kiều Trì hơi hoài nghi câu nói vừa rồi của Hạ Miên Miên, rằng cô ấy chỉ hơi sợ một chút thôi.
Cô nhìn về phía Độ Cao, phát hiện sắc mặt anh một lời khó nói hết, Kiều Trì im lặng nói: "Độ Cao, anh cũng sợ à?"
Độ cao hắng giọng một cái, cố giả bộ trấn định nói: "Cô đang nói đùa gì vậy?"
Thiết lập cao lãnh của anh không cho phép anh sợ hãi.
Anh vươn tay gắt gao ôm vai Hạ Miên Miên vai nửa kéo lấy cô ấy cùng đi vào trong nhà, mỗi một bước đều phá lệ cẩn trọng.Nếu không phải Kiều Trì biết bọn họ đang quay show, cô liền cho rằng Độ Cao với Hạ Miên Miên muốn tìm đến chết.
Độ cao cùng Hạ Miên Miên mạnh dạn tiến vào phòng khách biệt thự, cửa phía sau liền đóng lại ầm một cái.
"A a a." Hạ Miên Miên thét lên chói tai vang lên, ôm chặt lấy eo Độ Cao kích động nói: "Độ Cao, có quỷ! Có quỷ!"
Độ Cao bị giật nảy mình, cũng không tốt hơn chút nào, bị em họ mình làm thành như vậy, anh không hiểu sao có chút an tâm. Anh mở miệng đang muốn hỏi Kiều Trì phải làm những gì, liền phát hiện Kiều Trì không biết lúc nào đã đi tới ngọn nến trên bàn.
Độ Cao hít một hơi sâu, vỗ vỗ đầu em họ, tràn đầy tinh thần nói: "Đi."
Cùng lúc đó, đám fan hâm mộ rốt cuộc đã chờ được thấy nam thần mình yêu quý lên màn hình phát sóng trực tiếp, vốn cho rằng là nam thần, lại không nghĩ rằng vừa đi vào liền bị bầu không khí khủng bố dọa đến điện thoại đều muốn rơi mất, chờ đại bộ phận fan hâm mộ kịp phản ứng, mọi người liền bỏ qua trước mặt thật nhiều nội dung, một mặt mơ hồ xem bình luận đều là "ha ha ha ha".
Bên cạnh ngọn nến có một lá thư chưa mở, Kiều Trì cầm thư lên, xé phong thư lấy thư ra, Độ Cao và Hạ Miên Miên đã đến bên cạnh cô, Kiều Trì mở thư nhìn thử trong đó có thông tin quan trọng gì không, nhưng bức thư này một chữ cũng không có.
"Tôi xem một chút."
Độ Cao cầm lá thư tới tay, anh trước sau nhìn qua một chút, cũng không tìm ra một chữ.
"Kỳ lạ, sao mà một chữ cũng không có."
Độ cao lầm bầm nói.
Hạ Miên Miên cũng xem xét vài lần, sau đó yếu ớt đưa ra ý kiến của mình: "Có phải là nên cho vào nước hoặc là dùng lửa hơ thì mới có thể hiện ra, tiểu thuyết với TV đều làm vậy."
Nghe xong, Độ Cao quả quyết đưa tay ra đem thư hơ trên ngọn lửa phía trên, mười mấy giây trôi qua, trên thư vẫn không có một chữ.
"Xem ra chỉ có thể tìm nước thử một phen." Kiều Trì suy nghĩ nói.
Cô ngẩng đầu, định đề nghị ba người trước cùng nhau đi tìm nước, lại thâm tình đối mặt với nữ quỷ đứng phía sau Độ Cao và Hạ Miên Miên.
Cái này con mẹ nó thật kích thích.
Kiều Trì nhịn không được ở trong lòng thô bạo chửi một câu.
_____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...