Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Edit: Ink

Beta: Alan, Tô

- --

Nói xong câu bạn trai sau sẽ tốt hơn, lòng bàn chân Kiều Trì như được bôi dầu, trực tiếp chạy về phòng ngủ.

Chờ Tống Nhất Tự kịp phản ứng Kiều Trì đã sớm không thấy tăm hơi, hắn có chút tức giận lấy con gấu bông Kiều Trì để ở ghế sofa đặt lên chân mình, đập mấy cái vào mông nó trong lòng mới tốt lên một chút.

Hắn trả con gấu bông lại chỗ cũ, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Ngụy Duy. Sau khi nhắn buổi tối gặp, cũng từ trên ghế sofa đứng lên trở về phòng của mình, còn nhìn về phía phòng Kiều Trì hừ một tiếng mới vào trong phòng.

Kiều Trì mặc quần áo ở nhà nằm ở trên giường, Wechat của Thẩm Các buổi trưa vừa mới thêm một phút trước mới gửi tin nhắn cho cô.

【 Thẩm Các: Kiều Trì, người hôm nay là con trai của công ty hợp tác lúc trước, bị người trong nhà nuông chiều quen thói, có lẽ làm cô thấy khó chịu, thật sự xin lỗi. 】

Kiều Trì trở mình nằm nghiêng nhanh chóng trả lời tin nhắn 【 Ăn Rồi Lại Ăn: Không sao đâu, tôi biết anh ta và anh không giống nhau, anh cứ làm việc đi~ Không cần giải thích với tôi đâu. 】

Thẩm Các gửi lại một biểu tượng ok.

Kiều Trì nhìn thời gian, sau đó để điện thoại dưới gối, cô ngáp một cái, bây giờ mới hai giờ, ngủ một giấc sau đó vừa hay có thể cùng Tống Nhất Tự ra ngoài coi phim, bọn họ lâu rồi chưa cùng nhau đi dạo.

Trong lòng nghĩ lịch trình buổi tối, Kiều Trì kéo chăn lên, rất nhanh liền ngủ say.

Bảy giờ tối, Kiều Trì ở trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh, ban đầu định năm giờ dậy, không ngờ lại ngủ quên mất rồi.

Xuống giường vừa xoa mặt để thanh tỉnh một chút vừa đi ra phòng ngủ chuẩn bị đi tìm Tống Nhất Tự.

"Cộc cộc cộc."

"Cộc cộc cộc."

Gõ đến mấy lần cũng không thấy Tống Nhất Tự trong phòng có động tĩnh, Kiều Trì đứng trước cửa ngáp một cái, quay trở lại trong phòng, gọi điện thoại cho Tống Nhất Tự.

Bên kia rất nhanh liền nghe máy, Kiều Trì hỏi: "Anh không ở nhà sao?"

Bên Tống Nhất Tự rất yên lặng, Kiều Trì nghe anh trả lời: "Anh đang ở chỗ đội tuyển game, hôm nay bọn họ có trận đấu giao hữu, muốn anh đến ngồi dự bị, anh nghĩ cũng không bận gì, nên đồng ý."

Kiều Trì bĩu môi: "Được rồi."


"Em tìm anh có việc à?" Tống Nhất Tự hỏi.

"Không, chỉ là gõ cửa phòng anh không có tiếng đáp lại nên hỏi anh thử thôi." Kiều Trì nằm lại trên giường: "Vậy anh về sớm một chút nhé."

Tống Nhất Tự đồng ý, sau đó tắt điện thoại, Ngụy Duy ngồi đối diện thở mạnh cũng không dám, anh thấy Tống Nhất Tự cúp điện thoại, mới thở dài một hơi hỏi: "Ông chủ, anh vẫn chưa nói với Kiều tiểu thư anh đã khôi phục ký ức sao?"

Tống Nhất Tự khuấy khuấy ly cà phê truớc mặt: "Chưa."

Tống Nhất Tự và Ngụy Duy lúc này đang ngồi trong quán cà phê cách văn phòng của Kiều Trì không xa, cũng không có vụ đi đến bên đội tuyển kia.

"Chuyện này cứ như vậy có ổn không?" Ngụy Duy có chút lo lắng: "Mặc dù Kiều tiểu thư nhìn qua là người tốt bụng, nhưng nếu như cô ấy biết anh vẫn luôn lừa cô ấy, chắc là cũng sẽ tức giận đó."

Tống Nhất Tự lấy thìa ra để một bên, hắn cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm: "Không vội."

Ngụy Duy thầm nghĩ, bây giờ không vội, đến lúc đó anh chỉ có nước khóc.

Nhưng trên mặt anh vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh nói: "Anh gấp gáp hẹn tôi ra ngoài như vậy để làm gì à?"

Mặc dù bây giờ ông chủ không thể giống như trước đây, thời gian dài ở trong văn phòng, nhưng Tống Nhất Tự mỗi ngày vẫn sẽ đến SY một chuyến hoặc đến Tống thị một chuyến, hai người bọn họ ngày nào cũng gặp mặt, số lần hẹn ra ngoài cũng ít hơn so với lúc trước rất nhiều.

"Hai người Thẩm Các và Văn Nhượng chuẩn bị góp vốn mở một công ty điện ảnh, cậu đi nói chuyện đi, SY cũng có thể xuất tiền hỗ trợ."

Ngụy Duy nhẹ gật đầu: "Được, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Thẩm tổng."

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, nghĩ đến chuyện gì đó liền nói: "Hôm nay Kiều Trì đụng phải Tống Minh Diệu, ở trung tâm mua sắm của Thẩm Các."

"Kiều tiểu thư bị phát hiện sao?" Ngụy Duy có chút khẩn trương: "Có cần tôi tìm thêm vài người bí mật bảo vệ Kiều tiểu thư không?"

"Không cần, anh ta không nhìn thấy Kiều Trì, bị Thẩm Các chặn lại." Mặc dù Kiều Trì không nói đoạn này, Tống Nhất Tự đã sớm biết chuyện này từ tin nhắn gửi qua rồi.

"Vậy là tốt rồi." Ngụy Duy yên lòng: " Phó tổng Tống gần đây hoạt động rất tích cực, trước đó sắp xếp cho người đi thăm dò cũng tra ra được, Tống Minh Diệu đi mấy quán bar ở tỉnh ngoài thật ra là muốn quyên tiền, Tống lão gia đã cho người liên lạc với tôi, muốn cổ phiếu của Tống thị trong tay anh, nhưng muốn ngài báo giá thấp hơn chút, nói đều là người một nhà, không cần vì tiền mà khó chịu với nhau..."

Chính Ngụy Duy cũng cảm thấy khó mà mở miệng, ông chủ đã cho bọn họ một cái giá rất thấp rồi.

"Cậu nói với bọn họ, tôi nhiều nhất chỉ đợi thêm ba ngày, giá cả một phần cũng không được thiếu, nếu như bọn họ không cần, tất nhiên sẽ có người khác cần." Tống Nhất Tự lạnh lùng ha một tiếng, nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời đã tối đen, đèn ven đường sáng lên, không ít dân cư xung quanh bắt đầu đi ra tản bộ.

"Được, vấn đề của Tống thị đã giải quyết xong, chỉ chờ anh từ chức sau đó sẽ có thể chậm rãi buông thả." Hiệu suất của Ngụy Duy rất cao, Tống Nhất Tự quay đầu sang nhẹ gật một cái.

"Ông chủ còn có chuyện gì muốn phân phó sao?" Ngụy Duy luôn cảm thấy hôm nay ông chủ quá im lặng, mặc dù trước kia cũng im lặng, nhưng luôn cảm giác có chút kì quái.


Tống Nhất Tự lại bắt đầu cầm lấy thìa khuấy cà phê lên, hắn trầm mặc, lúc Ngụy Duy cho rằng hắn sẽ không mở miệng, Tống Nhất Tự nhỏ giọng hỏi: "Tôi có chút chuyện, nghĩ không ra."

Ngụy Duy lập tức ngồi ngay ngắn, có mùi bát quái!

"Cậu đã yêu đương bao giờ chưa?" Tống Nhất Tự nhìn anh.

Tâm hồn nhiều chuyện của Ngụy Duy bị câu nói này dập tắt, anh có chút do dự nói: "Đã từng."

Nhưng lúc đó đều là bạn học tuổi vị thành niên yêu nhau trong sáng, một không nắm tay hai không ôm ba không hôn, về sau mối tình đầu của anh ghét bỏ anh quá chất phác đã đá anh đi, quay người liền ngã vào trong ngực học bá ở trường.

Ngụy Duy tức, nhưng không dám nói, từ đó về sau anh cũng không nói đến việc yêu đương nữa, một lòng lao vào học tập và làm việc, còn quyết tâm chuẩn bị cưới luôn công việc về nhà.

"Gần đây tôi ở cùng Kiều Trì, bản thân luôn cảm thấy khác lạ." Tống Nhất Tự dường như hiểu được lí do tại sao, nhưng không chắc có phải thật vậy hay không, mà bên cạnh hắn, Kiều Trì chắc chắn không thể nói rồi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Ngụy Duy có thể tâm sự được.

"Nói thế nào?" Ngụy Duy nghiêm túc.

Tống Nhất Tự lại trầm mặc, Ngụy Duy bị bát quái làm cho ngứa ngáy, đúng là, con người chỉ cần vừa nghe thấy có bát quái, toàn thân đều thấy phấn khởi, anh nói: "Anh cứ nói đi, tôi nhất định giúp anh nghĩ biện pháp thích hợp nhất."

"Gần đây tôi nhìn thấy cô ấy, trái tim giống như đã vận động hơn nửa tiếng, đập cực kỳ nhanh." Đây là lần đầu tiên, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng có cảm giác loạn nhịp này.

"Còn gì nữa không?" Ngụy Duy mím môi một cái, nhìn thấy ông chủ của mình ngồi đối diện rơi vào trầm tư, mở miệng hỏi: "Vậy có phải lúc anh nhìn thấy cô ấy sẽ rất vui vẻ, thời gian dài không thấy cô ấy sẽ có cảm giác nhớ nhung?"

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, đột nhiên kinh ngạc, nhìn xung quanh: "Chẳng lẽ tôi thích cô ấy rồi?"

Ngụy Duy nghiêm túc nhẹ gật đầu: "Ông chủ, dáng vẻ này của anh đích thị là thích cô ấy rồi."

"Không thể nào." Tống Nhất Tự lập tức phủ nhận nói, "Cô ấy gạt tôi lâu như vậy, tôi làm sao lại thích một kẻ lừa gạt!"

Ngụy Duy lạnh lùng ồ một tiếng, ánh mắt của anh nhìn về phía sau Tống Nhất Tự, không tình cảm chút nào nói: "A, kia không phải là Kiều tiểu thư sao? Tại sao muộn như vậy còn đi ra ngoài với một người đàn ông?"

Sắc mặt Tống Nhất Tự liền thay đổi, hắn bỗng nhiên quay đầu qua, đằng sau làm gì có bóng dáng của Kiều Trì, lúc này mới nhận ra mình bị Ngụy Duy lừa gạt.

Hắn tức giận, quay đầu lại không vui nhìn Ngụy Duy, Ngụy Duy lại nói: "Nhìn lầm thôi, anh kích động làm gì chứ?"

"Tôi không có." Tống Nhất Tự tiếp tục phủ nhận nói, Ngụy Duy nhìn người trước mặt sống chết không chịu đối mặt với tình cảm của mình có chút đau đầu.

Thật ra đứng ở góc độ bạn bè của Tống Nhất Tự mà nói, anh còn rất hy vọng hai người Kiều Trì và Tống Nhất Tự có thể bên nhau mãi mãi, thiên trường địa cửu mỹ mãn, qua một năm hay một năm rưỡi gì đó lại kết hôn. Nói không khoa trương, lúc Tống Nhất Tự mất trí nhớ so với Tống Nhất Tự trước kia quả thật giống như hai người.


Trước kia hắn cô độc lại kiêu ngạo, bất kể làm gì cũng muốn làm tốt nhất, yêu cầu đối với nhân viên cũng giống vậy, cái gì cũng muốn tốt nhất, hắn không có chút tình cảm nào, mặc dù anh làm thư ký bên cạnh Tống Nhất Tự nhiều năm như vậy, nhưng khó mà nắm bắt chuẩn được tâm tư của hắn.

Nhưng bây giờ, Tống Nhất Tự không chỉ bắt đầu cười, đến công ty còn thân thiện chào hỏi với đồng nghiệp, làm việc cũng không cực đoan như trước, dựa theo tính cách Tống Nhất Tự trước kia, người hại anh bị thương sớm đã bị bí mật xử lý xong, Phó tổng Tống cũng sẽ không giống như bây giờ tự do bay nhảy khắp nơi, dường như hắn đã chậm rãi thu lại nanh vuốt sắc bén, cả người đều khiêm tốn, nhu hòa.

Bằng những điều này có thể thấy được, Kiều Trì đối với Tống Nhất Tự mà nói xem như có một vị trí cực kỳ quan trọng.

Ngụy Duy nhìn ly cà phê của Tống Nhất Tự truớc mặt, hồi đó hắn một ngày ít nhất cũng phải uống hai ly cà phê, lúc trước anh cũng khuyên qua, nhưng Tống Nhất Tự chưa bao giờ nghe.

Mà bây giờ, kỳ lạ là anh đã thật lâu chưa thấy Tống Nhất Tự đụng vào cà phê, hôm nay có lẽ là có chút phiền não mới uống một chút để dỗ dành bản thân.

"Ông chủ, anh không cần mạnh miệng, nếu như anh thật sự thích Kiều tiểu thư, tôi khuyên anh có thể sớm nói rõ ràng với Kiều tiểu thư, dù sao bây giờ hai người vẫn còn ở giai đoạn anh che em giấu, một khi việc này xảy ra mâu thuẫn, người bị thương vẫn là hai người." Ngụy Duy tận tình khuyên nhủ.

"Tôi có hỏi cô ấy rồi." Tống Nhất Tự vừa nghĩ tới câu trả lời của Kiều Trì lúc ở nhà liền đau đầu.

"Hả?" Ngụy Duy không hiểu.

Tống Nhất Tự nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hỏi nếu như cô ấy phát hiện tôi lừa cô ấy, cô ấy tức giận thì sẽ làm gì."

"Kiều tiểu thư trả lời như thế nào?"

"Cô ấy nói bạn trai sau sẽ tốt hơn."

Phụt, Kiều tiểu thư này đúng là một vị thần!

Ngụy Duy nhịn không được phụt cười một tiếng, thấy Tống Nhất Tự trừng mắt liếc anh một cái, anh mới vội vàng nói: "Đó là Kiều tiểu thư nói đùa anh thôi, dù cô ấy có giỏi thế nào cũng không thể tìm được ai tốt như anh đâu."

Ngụy Duy nói xong cũng tự mình cảm thấy lời này có điểm lạ, nhưng Tống Nhất Tự không có phản ứng gì, anh cũng không giải thích.

Tống Nhất Tự thật ra đang suy nghĩ, hắn biết Kiều Trì nói đùa với hắn, nhưng lòng vẫn hơi sợ, hắn biết rõ tình cảm của mình đối với Kiều Trì, cũng có thể cảm giác được Kiều Trì cũng thích hắn, chuyện lừa gạt này có lẽ cũng nên được phơi bày ra ngoài ánh sáng, nhưng hắn đột nhiên lại không dám.

"Ông chủ Tống, Ngụy tiên sinh, hai người sao lại ở đây?"

Tống Nhất Tự và Ngụy Duy cùng nhau nhìn về phía âm thanh vang lên, Tiểu Tiểu đang đứng ở cái bàn cách bọn họ không xa nhìn lại bọn họ.

Hai người liếc nhau, Tiểu Tiểu đi tới: "Thật là trùng hợp, chị Kiều Trì đâu?"

"Kiều tiểu thư ở nhà" Ngụy Duy nói: "Kiều tiểu thư ở nhà muốn uống cà phê, Tống tiên sinh liền đến mua, vừa hay gặp tôi, cô cũng tới mua cà phê sao?"

Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu: "Ừm, vừa rồi đi gặp chị của tôi, bây giờ đang chuẩn bị về."

"Vậy được, Đổng tiểu thư đi thong thả, chú ý an toàn." Ngụy Duy lễ phép nói.

Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu, chào tạm biệt hai người sau đó liền đeo túi xách đi.

Ngụy Duy nhìn Tiểu Tiểu ra tới cửa quán cà phê, mới thu hồi ánh mắt lại.


Mà Tống Nhất Tự trước mặt cũng đang chuẩn bị đi trở về.

"Anh suy nghĩ kĩ chưa?" Ngụy Duy ngửa đầu nhìn anh, Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu: "Coi là vậy đi."

"Vậy là được rồi, tôi tin tưởng anh và Kiều tiểu thư nhất định có thể bên nhau đến thiên trường địa cửu."

Sau khi đã lên xe Tiểu Tiểu mới nghĩ lại, cô nhớ rõ Kiều Trì sợ trễ quá ngủ không được, không bao giờ uống cà phê buổi tối, như vậy sẽ ảnh hưởng tới trạng thái ngày mai.

Sao đang tốt lành nay lại bắt đầu uống cà phê buổi tối rồi?

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, vẫn mở Wechat ra nhắn tin cho Kiều Trì 【 Tiểu Tiểu: Sao lại bắt đầu uống cà phê buổi tối rồi? Dù không làm việc cũng phải chú ý nghỉ ngơi, thứ ba tuần sau thử vai rồi, tranh thủ mấy ngày nay dưỡng tinh thần thật tốt nhé! 】

Kiều Trì đang ở nhà nấu mì tôm, thấy điện thoại cạnh bếp sáng lên, cô bỏ mì tôm vào trong nước, dùng đũa đè mì tôm trong nồi nước sôi xuống mới cầm điện thoại lên xem.

Xem xong cô như rơi vào trong sương mù.

Uống cà phê?

Cô muốn uống cà phê lúc nào vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Trì: Gì vậy, sao tôi lại không biết mình muốn uống cà phê vậy?

Tống Nhất Tự: Tự tát vào mặt...

Tôi lại đến rồi đây!

Chương này đăng thật đã khuya!

Ai chưa ngủ đọc xong nhớ đi ngủ sớm nhé!

Mặt khác bấm ngón tay tính toán...

U a

Mọi người ngủ ngon ~~~

Dậy xong gặp lại ~~

Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

___

Dành chút thời gian ít ỏi còn sót lại, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ 😘


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui