Phó Điềm Điềm ước chừng ngẩn ra mười phút, nếu cô không biết đến chuyện mặt nạ cô khẳng định sẽ không nghĩ đến Thẩm Thời Khanh, bởi vì có quá nhiều sự trùng hợp làm cô không thể nào không hoài nghi khả năng nhỏ nhoi này.
Tại sao mật mã nhật ký cô lại là ngày sinh nhật của anh?
Tại sao đôi mắt của anh và đôi mắt trên tấm ảnh chụp lại giống nhau như đúc?
Tại sao có rất nhiều thời điểm cô thấy anh, cô luôn có một loại cảm giác như họ từng quen biết?
Trong đầu tựa hồ như có cái gì đó thoáng hiện qua, Phó Điềm Điềm nỗ lực suy nghĩ, nhưng cái gì cũng không nhớ nỗi.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cô biết Thẩm Thời Khanh từ rất sớm? Nhưng tại sao trong ký ức bản thân lại không có đoạn này?
Phó Điềm Điềm trong đầu lộn xộn, cô muốn tìm Thẩm Thời Khanh hỏi cho rõ ràng hết thảy, tay cầm di động lên rồi lại bỏ xuống.
Cô đã hẹn bác sĩ Lê nhưng liên hoan phim cũng sắp tới nên chỉ đành chờ đến sau liên hoan phim.
Tuy rằng điện ảnh Hoa Ngữ chỉ có《 Cốt Nhục 》được lọt vào thi đua, nhưng minh tinh Hoa Ngữ đi thảm đỏ cũng không thiếu, có rất nhiều người làm người phát ngôn của các nhãn hàng tài trợ, trong đó có không ít tiền bối.
Chị Vương an ủi Phó Điềm Điềm: “Trên thảm đỏ chúng ta chắc chắn sẽ không thua thiệt ai cả, em cứ thả lỏng không cần quá khẩn trương”
Phó Điềm Điềm nghe được, buồn cười: “Chị nghĩ em đang khẩn trương? Chị Vương, người đi thảm đỏ là em chị không cần căng thẳng như vậy, ở bên cạnh nghỉ một lát đi”
Tiểu Lâm giúp Phó Điềm Điềm sửa sang lại váy cho tốt, sau đó Phó Điềm Điềm đi ra ngoài.
Hôm nay, đầu thảm đỏ tụ tập nhiều người, thảm đỏ hai bên phóng viên cùng nhiếp ảnh gia chen chúc lẫn nhau. Từ đây dõi mắt nhìn chỉ thấy một loạt ống kính cùng ánh đèn chói mắt
Phó Điềm Điềm và đoàn phim cùng nhau đi thảm đỏ, cô đứng bên cạnh đạo diễn Triệu. Đạo diễn Triệu là khách quen thảm đỏ, rất nhiều truyền thông nước ngoài nhận ra ông ta, hơn nữa bọn họ là có tác phẩm mà xuất hiện ở đây nên máy ảnh hướng về mấy người bọn họ đặc biệt nhiều.
Khác với minh tinh trong nước tranh nhau khoe sắc, Phó Điềm Điềm lúc này ăn mặc tương đối nho nhã, lễ phụ màu trắng cổ chữ V, nửa người trên trang sức thủ công hoa văn đơn giản, khí chất tự nhiên hào phóng, cô thong dong đi bên người Triệu đạo diễn phối hợp với phóng viên chụp ảnh, thời điểm đi còn bị phóng viên giữ lại để chụp thêm mấy tấm.
Thảm đỏ từ trước đến giờ đều là một hồi kịch, bên cạnh loại hình thong dong như Phó Điềm Điềm, còn có các diễn viên tuyến 18* và người có lưu lượng lớn trên mạng vắt óc tìm mưu kế đến cọ màn ảnh. Phó Điềm Điềm đi vào không lâu liền nghe được có một diễn viên tuyến 18 ở lì trên thảm đỏ lâu quá nên bị người ta xua đuổi đi.
(*) Tuyến 18: diễn viên kém nổi, thường đóng webdrama
Phó Điềm Điềm vốn dĩ không có hứng thú nghe, nhưng nghe các diễn viên khác bảo tuyến 18 kia vốn dĩ trước đó ở Hoa Ngữ cũng có chút danh tiếng, không nghĩ đến về sau lại lưu lạc đến mức này, cô lưu tâm mới biết được người trong miệng họ là Hàn Mai Mai.
Nhưng mà, dù gì chuyện này cùng với cô cũng chẳng có quan hệ gì.
Các loại tin tức về liên hoan phim khi về nước ngoài rất nhiều người dành được nhiệt độ cũng có người bị chèn ép nhưng mà thứ mọi người quan tâm nhất vẫn là đoàn phim《 Cốt Nhục 》có thể lấy được giải hay không.
Điềm Chanh và Phó Điềm Điềm đều phật tính*, lần này được đề cử chỉ là bắt đầu, có giải thì tốt không có thì thôi lần sau bọn họ tái chiến.
*phật tính/phật hệ: chỉ loại người vô dục vô cầu.
Dưới sự chờ mong của mọi người bên trong, giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất đã bị ảnh hậu Emily đoạt được, nhưng Phó Điềm Điềm cũng không phải không có thu hoạch, có một đạo diễn tìm đến cô. Ông ta muốn quay một bộ điện ảnh lấy đề tài là cô gái phương Đông, hiện tại đang cần nữ chính mà Phó Điềm Điềm diện mạo và khí chất đều rất phù hợp, ông ta muốn Phó Điềm Điềm đến cast vai nữ chính cho phim của ông ta.
Phó Điềm Điềm ban đầu còn không nhận ra ông ta, cho đến khi đối phương đưa danh thiếp, Phó Điềm Điềm nhìn đến cái tên trên danh thiếp thiếu chút nữa kinh ngạc đến mức nói năng lộn xộn. Ông ta nhìn như vậy mà lại là đạo diễn Ellen nổi danh đình đám.
Ellen nổi tiếng về việc lấy nữ chính làm chủ đạo đề tài phim ảnh, từng tạo ra hai vị ảnh hậu Oscar, hơn nữa lại có mặt trong các danh sách đề cử khác, trên cơ bản là lá bài giúp các nữ diễn viên bạo hồng, là người mà các diễn viên nữ toàn cầu muốn hợp tác cùng nhất.
Đối phương chủ động đề nghị hợp tác, Phó Điềm Điềm tất nhiên không thể không tiếp, hai người đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm. Đạo diễn Ellen thực sự hiểu biết sâu rộng, ông ta đối với phim của mình cực kì nghiêm khắc. Chỉ để quay bộ phim điện ảnh《 Tự thuật của một bệnh nhân tâm thần》lấy góc nhìn của một bệnh nhân tâm thần nhìn thế giới này, Ellan đã từng ở bệnh viện tâm thần hai năm, sống cách vách với một bệnh nhân tâm thần nữ, ông ta cùng cô ta dùng cơm, cùng cô ta chơi trò chơi, nỗ lực tiến vào thế giới nội tâm của cô ta, kết quả bộ phim đã lấy đi không ít nước mắt của bao người sau khi xem xong.
Còn có một lần, ông ta vì quay một bộ phim về mẹ đơn thân nên đến một thôn xóm nhỏ ở nước Pháp. Ở đó quen được một người mẹ đơn thân bệnh ung thư thời kì cuối tên là Nạp Tháp Lị. Ông ta đã ở đó chăm sóc Nạp Tháp Lị năm năm cho đến khi bà ấy qua đời rồi chính ông ta cũng là người cuối cùng ở bên người bà. Ellen chuẩn bị lễ tang cho bà, thu nuôi đứa con của bà ấy, đứa trẻ năm tuổi năm ấy cũng là đứa con duy nhất hiện tại của ông ta.
Mà phim này sau khi ra mắt đã đạt được giải điện ảnh xuất sắc của Oscar, 《Nước mắt sớm mai》lấy được sự đồng tình từ tất cả người mẹ nói chung và mẹ đơn thân nói riêng trên thế giới.
Lần này, ông lại muốn đắp nặn hình tượng một cô gái phương Đông độc lập, tuy bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng nội tâm lại kiên cường sắt đá. Ellen là một người chú ý đến duyên phận, ông ta lần đầu tiên thấy Phó Điềm Điềm liền cảm thấy cô rất thích hợp với nhân vật này, ông rất ít khi nhìn lầm người. Vì để chiếu cố Phó Điềm Điềm, khi nói chuyện ông cố tình thả chậm tốc độ để Phó Điềm Điềm không có áp lực gì liền có thể đuổi kịp. Đạo diễn Ellen là đạo diễn mà Phó Điềm Điềm thích nhất, cô từng ở rạp xem qua bộ phim hạng nhất《Tự thuật của một bệnh nhân tâm thần》. Cô khi ấy cùng với Nham Nham ở rạp phim, bản thân khóc đến rối tinh rồi mù, Nham Nham cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn ở bên cạnh giúp cô lau nước mắt. Sau đó cô liền quyết tâm, sau này nhất định chữa khỏi cho Nham Nham.
Bất quá, tạo hình của đạo diễn Ellen thường hay thay đổi, có khi là một tiểu soái ca, sau đó lại để râu, khi mọi người đều bắt đầu quen với hình tượng để râu đó, ông ta lại đem râu cắt còn cạo trọc đầu, tóm lại hình tượng thường xuyên biến hóa, nếu không nhìn đến danh thiếp, Phó Điềm Điềm căn bản không nhận ra.
Hai người nhắc đến phim lẻ của hắn, Ellen thời trẻ từng quay một bộ điện ảnh về một thiếu nữ mất trí nhớ, bởi vì không có ký ức cô không biết mình đến từ đâu, không biết mình muốn làm gì, mỗi ngày đều cực kì trống rỗng và mờ mịt, vì thế cô muốn tìm lại ký ức của chính mình.
Trong quá trình tìm lại ký ức, cô gặp rất nhiều chuyện kì quái rồi dần phát hiện ra chân tướng tàn khốc. Cuối cùng sau khi tìm lại được ký ức, thiếu nữ bởi vì không có cách nào tiếp thu được hiện thực, một lần nữa tìm bác sĩ của mình để từ bỏ đoạn ký ức đấy.
Ellen nói: “Thật ra, tôi hiện tại vẫn có hứng thú với đề tài ký ức này như cũ, đáng tiếc không có kịch bản tốt”
Phó Điềm Điềm không khỏi nghĩ tới trải nghiệm mấy ngày nay của mình, hỏi: “Thôi miên thực sự có thể làm cho ký ức biến mất sao? Một chút đều không nhớ được?”
Ellen lắc đầu: “Thôi miên chỉ có hiệu quả che đây, cũng không thể thực sự làm cho ký ức biến mất, cho nên chỉ cần có kích thích, ký ức sẽ lần nữa trở lại”. Ellen đĩnh đạc nói, hai người hiện tại đang nói chủ đề này.
Phó Điềm Điềm là fan điện ảnh của Ellen, mỗi tác phẩm của ông Phó Điềm Điềm đều nghiêm túc xem qua. Mỗi một bộ phim đều có thể truyền đạt tư tưởng của đạo diễn, hai người tuy rằng lần đầu gặp mặt, nhưng nói chuyện không có chút tẻ nhạt, cho đến khi có người lại kêu Ellen, hai người mới kết thúc nói chuyện sau đó lại hẹn lịch và thời điểm casting.
Nhận được lời mời thử vai của Ellen, Phó Điềm Điềm thu hoạch ở liên hoan phim cũng tính là không tồi.
Có điều các loại tuyên truyền làm người ta cực kì mệt mỏi, từ hiện trường hoạt đồng trở về, Phó Điềm Điềm dưới chân không còn đứng vững nổi nữa, giày cao gót trẹo một chút, làm cô từ cầu thang ngã xuống.
Chị Vương cùng Tiểu Lâm đồng thời kinh hãi, chung quanh không nhiều người lắm, Phó Điềm Điềm té ngã không có bao nhiêu người thấy, Tiểu Lâm đã nhanh chóng chạy tới đỡ cô.
Phó Điềm Điềm lắc lắc đầu, vào thời điểm té ngã, đầu đột nhiên vụt qua một đoạn ngắn – một người đàn ông cúi xuống, hướng cô vươn tay.
Phó Điềm Điềm ngẩng đầu, chị Vương và Tiểu Lâm lo lắng nhìn cô.
“Em không sao” Phó Điềm Điềm nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Lâm mà đứng lên, ở chỗ khác không có gì nhưng chân bị sưng, về nhà lấy đá đắp một tí là xong, không có chuyện gì lớn.
Phó Điềm Điềm trở lại khách sạn, Tiểu Lâm giúp Phó Điềm Điềm mua thuốc mỡ, lau thuốc, nhìn cô lên giường rồi mới đi.
Đầu giường đặt một tấm hình chỉnh tề, là do chính cô đi in. Phó Điềm Điềm cầm ảnh chụp lên, duỗi tay chạm vào đôi mắt trên ảnh, đầu đột nhiên đau, như thể có gì đó muốn phá tan rào cản để chui ra.
Phó Điềm Điềm ôm đầu đau đớn, qua một lúc sau, cơn đau mới từ từ dịu đi, Phó Điềm Điềm ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau một lúc, Phó Điềm Điềm gọi điện cho bác sĩ Lê.
Bác sĩ Lê khi nhận được điện thoại của cô, trong lòng có một loại cảm giác bất an không tên, tuy vậy biểu lộ ra ngoài vẫn là một bộ dáng cợt nhả: “Cô không phải đang ở liên hoan phim sao, tại sao lại rảnh gọi điện thoại cho tôi vậy? Chuyện nữ chính xuất sắc tôi có nghe nói, nhưng cô đừng buồn, dù gì cũng còn nhiều cơ hội…”
“Tôi không buồn”. Phó Điềm Điềm châm chọc anh: “Kỹ thuật diễn tinh vi của bác sĩ Lê còn chưa lấy được ảnh đế, đường tôi đi chắc chắn còn dài”
Bác sĩ Lê rất lâu không lên tiếng, anh liếc mắt nhìn Thẩm Thời Khanh bên cạnh một cái, sau một lúc mới nói: “Cô biết rồi?”
“Ừ”. Phó Điềm Điềm cúp điện thoại.
Bác sĩ Lê cẩn thận đi xem Thẩm Thời Khanh, phát hiện Thẩm Thời Khanh từ lúc nào đã biến mất.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Thời Khanh rất ít khi có thời điểm tùy hứng, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, cha anh liền nói cho anh, anh là người thừa kế Thẩm thị, trên lưng gánh sứ mệnh cả gia tộc, mỗi quyết định của anh đều phải lý trí, thận trọng. Thẩm Thời Khanh vẫn luôn làm tốt, phần lớn quyết định của anh đều đúng đắn, cho đến 5 năm trước, thời điểm anh ở Trung Quốc trở về, anh làm một chuyện rất ngu xuẩn, anh lột bỏ ngụy trang của bản thân, dùng khuôn mặt thật sự của chính mình đi gặp Phó Điềm Điềm.
Lần đầu tiên, anh hành sự giống như một đứa trẻ không hiểu sự đời. Đoàn phim vừa lúc cho nghỉ một ngày, Phó Điềm Điềm liền về nhà. Khi đó Phó Điềm Điềm còn cố chấp chưa có dọn đi, Thẩm Thời Khanh ở ngõ nhỏ nhìn thấy cô đang ngồi đó kể chuyện xưa cho một đứa bé, biểu tình trên mặt anh lộ ra sự ôn nhu xưa nay hiếm gặp.
Đứa bé cười ngây ngô, nước miếng chảy ra, Phó Điềm Điềm không ngại chút nào cầm khăn giấy lau giúp đứa bé.
Thời điểm cô ngẩng đầu, cô thấy được Thẩm Thời Khanh, ánh mắt cô nhàn nhạt như cũ, cô rất ôn nhu, nhưng sự ôn như ấy vốn chưa từng thuộc về anh.
Phó Điềm Điềm kể chuyện xưa cho đứa bé xong, sau đó hướng anh đi tới, cô nói: “Anh tìm tôi?”
Cô không hỏi anh là ai, cô nhận ra anh.
Khoảng khắc đó, Thẩm Thời Khanh thấy bản thân thực buồn cười, cô căn bản không quan tâm đến túi da của anh, bởi vì cô không thích anh, anh trông thế nào, trong mắt cô đều giống nhau.
Thẩm Thời Khanh nhìn cô chăm chú, gật đầu: “Anh phải đi”
Ánh mắt Phó Điềm Điềm cuối cùng cũng xuất hiện dao động, cô ngẩng đầu, trong thanh âm không che giấu được sự tức giận: “Vậy anh đến tìm tôi làm cái gì?”
Thẩm Thời Khanh không hiểu tại sao cô tức giận, anh đứng tại chỗ: “Anh cảm thấy, bản thân hẳn cần phải tạm biệt em”
Cảm xúc Phó Điềm Điềm bắt đầu mất khống chế, đôi mắt cô lập tức đỏ: “Anh đi thì đi, tôi không bao giờ muốn gặp anh.”
Sau đó cô chạy đi.
Lúc sau bọn họ không có gặp lại, cho đến một ngày trước khi anh rời đi, Phó Điềm Điềm đi liên hoan cùng đoàn phim, Phó Điềm Điềm giống như một kẻ ngốc, ai kính rượu cũng không cự tuyệt, uống say đến mức chẳng biết gì. Khanh Hồi không biết mang tâm tư gì, gọi điện thoại cho anh.
Anh chạy qua, mang Phó Điềm Điềm trở về.
Anh đem cô đặt ở sofa, vào phòng bếp lơ ngơ nấu canh giải rượu cho cô.
Thời điểm ra tới, Phó Điềm Điềm ban đầu vốn luôn ầm ĩ giờ đã an tĩnh ngồi ở sofa, trên tay cầm tư liệu.
Thẩm Thời Khanh bưng canh giải rượu qua, Phó Điềm Điềm ngẩng đầu, ánh mắt khôi phục vài phần thanh tỉnh, cô hỏi anh: “Đây là cái gì?”
Tư liệu đó không phải cái gì khác mà là tư liệu điều tra Vinh Viễn Quang và Hàn Mai Mai cách đây không lâu. Dù gì đây không tính là tư liệu cơ mật gì, anh chỉ tùy ý đặt ở ngăn kéo trong bàn trà, Phó Điềm Điềm lại ngoài ý muốn tìm được.
“Trước uống canh giải rượu đã”. Thẩm Thời Khanh đem canh đưa qua.
“Anh động tay động chân đúng không?” Phó Điềm Điềm hỏi.
Thẩm Thời Khanh không trả lời, chỉ bưng chén đứng trước mặt cô.
Thái độ như vậy tương đương với cam chịu.
“Anh rốt cuộc là ai?” Phó Điềm Điềm tiến lại gần anh.
Thẩm Thời Khanh chỉ có thể bỏ chén canh xuống.
Cô kéo cổ áo anh, hơi thở phun lên người anh: “Tại sao anh lại làm như vậy? Đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay rất vui à?”
Thẩm Thời Khanh không nói gì, Phó Điềm Điềm lại càng áp sát, cô thật sự rất tức giận, anh làm sinh hoạt của cô hỏng bét, cô thậm chí còn không rõ mục đích của anh, anh muốn đi, cô tức giận, nhưng rốt cuộc cô cũng không rõ mình giận anh lừa gạt mình hay giận ở cái khác.
Rượu vào gan cũng to ra, cô nằm sắp trên người anh ta, mang theo hơi thở và mùi rượu phun ở cổ anh: “Anh rốt cuộc muốn cái gì? Anh rốt cuộc muốn cái gì từ tôi?”
Cô hỏi: “Anh muốn tiền? Muốn mạng? Hay vẫn là… anh muốn tôi?
Thẩm Thời Khanh cứng đờ, anh đẩy cô ra: “Em say rồi”
“Tôi không có say”. Phó Điềm Điềm cố chấp nói. Sau đó duỗi tay bắt đầu cởi quần áo.
Cô nhón chân hôn môi hắn, cô hôn cực kì ngây ngô, Thẩm Thời Khanh còn lý trí, đẩy cô ra, lại bị cô ôm cổ, đôi mắt đẹp của cô nhìn anh ta, lông mi thật dài tựa như lông vũ quét qua nơi đáy lòng anh.
Cô hỏi anh: “Anh sẽ không là…”
Thẩm Thời Khanh là đàn ông bình thường, thích người khác nhào vào lòng mình, nhưng biết rõ đối phương uống nhiều quá, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ hối hận, sẽ chán ghét anh, nhưng là, anh cuối cùng vẫn mất khống chế.
Lý trí của anh bị Phó Điềm Điềm nhiều lần chủ động quét sót không còn một chút gì, anh bế cô lên, đem cô đè trên sofa, nặng nề hôn cô trở lại.
Quần áo bị ném ra, anh ôm cô từ sofa làm đến thảm, từ thảm làm đến phòng tắm, rồi lại từ phòng tắm làm đến giường.
Một đêm điên cuồng.
Thời điểm tỉnh lại ngày hôm sau, Thẩm Thời Khanh trước tiên nhìn đến Phó Điềm Điềm, khi ấy nhìn đến bên cạnh đã không thấy người.
Anh mặc tốt quần áo rồi rời giường, tuy không thấy được Phó Điềm Điềm nhưng lại gặp được Lê Lịch.
Máy bay trực thăng ở bên ngoài đợi lệnh, Lê Lịch tiến vào tìm anh:
“Thẩm Thời Thần ở bên kia đuổi tới, cậu phải đi”
Thẩm Thời Khanh ở trong phòng nhìn một vòng, không thấy được Phó Điềm Điềm.
“Cậu đang tìm cô gái kia à?”. Lê Lịch nói: “Cô ta đã đi rồi, yên tâm, cô ta cái gì cũng không nhớ rõ”
“Anh nói cái gì?”
“Cô ta đi rồi, cô ta cái gì cũng không nhớ rõ”
Thẩm Thời Khanh một quyền giáng xuống, Lê Lịch không trốn, trực tiếp chịu một đấm này.
“Tôi là vì tốt cho cô ấy” Lê Lịch lau vết máu dưới môi: “Thẩm Thời Khanh, thắng bại cuối cùng ở quyết định này của cậu, cậu không có tư cách yêu đương, đừng quên mẹ cậu chết như thế nào”
“Cô ấy đã thấy mặt cậu, ký ức này của cô ấy chỉ có hại chứ không có lợi, không giấu tốt chắc chắn còn kéo họa đến thân.”
Lê Lịch nói không sai, mẹ của anh được nhiều người như vậy mà cũng bị tính kế, nếu người của Davis biết Phó Điềm Điềm có quan hệ với anh, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Anh không cách nào đem cô theo bên mình, anh thậm chí không thể ở lại Trung Quốc lâu một chút, trước khi hoàn toàn đem kẻ thù tiêu diệt, anh không có tư cách yêu đương, bằng không cô ấy sẽ nguy hiểm.
Thấy anh bình tĩnh lại, Lê Lịch vỗ vai anh: “Nếu cậu thắng, cậu có thể một lần nữa trở lại theo đuổi cô ấy, tôi thấy dùng thân phận người xa lạ đến theo đuổi chắc chắn sẽ tốt hơn thân phận cặn bã hiện tại, nếu thua…”
Lê Lịch nhún bả vai một chút: “Đường đi lên trời cũng khá tốt, có gì anh em tôi bồi cậu”
Cuối cùng, Thẩm Thời Khanh không thể không ngồi trực thăng rời đi, thời điểm anh rời đi, một chút ký ức cũng không thể lưu lại. Phó Điềm Điềm tỉnh lại trong nhà mình, trong đầu mênh mông một mảng, chỉ cảm thấy bản thân mơ một giấc rất dài, lại quên mất bản thân mơ cái gì.
5 năm trôi qua như một cái nhắm mắt.
Phó Điềm Điềm ở giới giải trí thành danh, từ một người nhỏ bé không có tiếng tăm gì trở thành tiểu hoa có lưu lương, có được lượng fans khổng lồ.
Thẩm Thời Khanh liều mạng phát triển thực lực, tính kế tốt hết thảy, bày ra đại võng, chờ Thẩm Thời Thần sa vào.
Bọn họ lại lần nữa gặp nhau, ở đêm mưa Kinh Thị, anh trở thành A Bạch tâm tư đơn giản, được Phó Điềm Điềm nhặt về.
Bánh răng vận mệnh lần nữa chuyển động, rốt cuộc lần này cũng quay đến phương hướng anh mong chờ.
Nhưng, nợ sớm hay muộn gì cũng phải trả lại, những việc anh đã làm trong quá khứ không bởi vì Phó Điềm Điềm mất đi kí ức mà vĩnh viễn biến mất, Phó Điềm Điềm cuối cùng vẫn nhớ lại.
Cô biết anh không phải A Bạch mà cô thích, anh trước giờ chưa bao giờ là kẻ đơn thuần thiện lương, anh giấu diếm chuyện Vinh Viễn Quang và Hàn Mai Mai, anh xảy ra quan hệ với cô lúc cô say rượu, anh thậm chí xóa kí ức của cô, ngay cả việc biến thành A Bạch cũng là anh cố ý tiếp cận.
Cô sẽ không lần nữa thích anh, vì anh trước giờ luôn là đối nghịch với mẫu người cô ấy thích, chỉ sợ anh nỗ lực bao nhiêu cũng không đủ, những thứ cưỡng cầu sớm hay muộn đều sẽ mất đi.
Trước khi ngủ, Phó Điềm Điềm nhận được tin nhắn của Thẩm Thời Khanh, anh bảo anh muốn đi công tác một khoảng thời gian. Phó Điềm Điềm chỉ nhắn trả lời một từ “Ừ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...