Muốn làm một đôi tình nhân đẹp, trước mắt phải điều chỉnh phục trang của cả hai.
Phó Điềm Điềm và Thẩm Thời Khanh có không ít đồ đôi. Tất cả các trang phục cho nữ hầu như là quà mà các thương hiệu Phó Điềm Điềm đại diện tặng. Cô cảm thấy trang phục dành cho nam cũng không tồi nên liền mua cho A Bạch. Thế nên bây giờ bọn họ đã có sẵn mấy bộ đồ đôi.
Phó Điềm Điềm thích nhất là áo hoodie đôi. Của nữ màu trắng, phía trước có họa tiết mèo đen. Còn của nam thì màu đen, phía trước có họa tiết mèo trắng. Hơn nữa, tư thế của hai con mèo này không giống nhau, nhưng cả hai đều đang ôn nhu nhìn về phía đối phương.
Bất quá hiện tại đang là mùa đông, muốn mặc áo hoodie không mà đi ra ngoài là không thể thực hiện được, Phó Điềm Điềm đành phải mặc một bộ áo lông toàn lông, rồi miễn cưỡng nhét áo hoodie vào bên trong.
Cả hai người đều mang cùng loại áo, đều là áo lông Buberro màu đen. Khi hai người đứng chung với nhau tạo nên một hiệu quả rất tốt, cảm giác nam thanh nữ tú đẹp đôi vô cùng. Việc này miễn cưỡng an ủi được tâm trạng Phó Điềm Điềm vì không được mặc hoodie ra bên ngoài.
Phó Điềm Điềm túm gọn tóc rồi búi lên thành kiểu đuôi ngựa. Cô đội cho chính mình và Thẩm Thời Khanh mỗi người một cái cài tóc hình tai mèo: “Được rồi.”
Cài hình tai mèo này màu trắng. Thẩm Thời Khanh trước giờ chưa từng mang loại đồ vật này, nhưng vì Phó Điềm Điềm hứng thú quá nên hắn bất đắc dĩ phải mang thôi. Cái cài hình mèo dễ thương này thế mà lại hợp với Thẩm Thời Khanh từ trong xương cốt toát ra tới hơi thở. Một người ngầu như thế nhưng lại có gì đó rất dễ thương. Khí chất đó khiến người quản gia nghiêm túc cũng phải len lén nhìn.
Phó Điềm Điềm cũng bất ngờ. Cô liền tranh thủ chụp vài bức ảnh rồi cầm lại hỏi hắn: “Anh có cảm thấy mình đáng yêu quá không?”
Thẩm Thời Khanh: “…”
“Nhất định là do ở cùng em lâu rồi nên mới đáng yêu được thế này.”
Thẩm Thời Khanh: “…”
Quản gia: “…”
Thẩm Thời Khanh đẩy một chiếc xe đạp từ một bãi siêu xe ra. Bên ngoài tuy rằng ánh nắng tràn ngập khắp nơi nhưng vẫn là mùa đông, thế nên chỉ có thể đem lại cảm giác thoải mái chứ lạnh thì vẫn lạnh. Phó Điềm Điềm đứng bên cạnh Thẩm Thời Khanh: “Đạp xe đạp thế anh có lạnh không?”
“Anh không lạnh. Nếu em cảm thấy lạnh thế thì để lần sau chúng ta đi vậy.”
Phó Điềm Điềm lắc đầu: “Không cần đâu, em không sợ lạnh.”
Thẩm Thời Khanh cười, yêu cầu tài xế bỏ hai chiếc xe đạp vào cốp rồi đi tới nắm tay cô. Tay của Thẩm Thời Khanh rất ấm áp khiến Phó Điềm Điềm cảm thấy trong lòng cũng ấm theo.
Tài xế thả hai người và chiếc xe đạp kia xuống trung tâm thành phố.
Thẩm Thời Khanh đạp xe, còn Phó Điềm Điềm thì ngồi ở yên sau của xe đạp. Cô phấn khích vẫy tay, chơi mệt thì thu tay về rồi đưa tay vào túi áo của Thẩm Thời Khanh.
“A, thật vui quá đi!” Phó Điềm Điềm hưng phấn nói.
Cô không nhớ rõ bao nhiêu lần cô xuất hiện trên đường phố như thế này nữa.
Thẩm Thời Khanh đột nhiên tăng tốc khiến Phó Điềm Điềm gục đầu lên lưng hắn. Cô ngoan ngoãn ôm chặt lấy hắn nhưng ngoài miệng thì cứ: “Chắc chắn anh đã xem qua mấy bộ phim thần tượng để áp dụng chiêu thức này.”
“Nhưng nó vẫn rất có tác dụng.” Khóe miệng Thẩm Thời Khanh khẽ cong cong. Sau đó hắn lại tiếp tục tăng tốc, Phó Điềm Điềm ngoan ngoãn ôm hắn, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Đi ngang qua tiệm trà sữa thì Phó Điềm Điềm vội vàng kêu dừng.
Phó Điềm Điềm đỗ xe, còn Thẩm Thời Khanh đi xếp hàng mua trà sữa. Hai người bị chia cắt bởi đám đông, Thẩm Thời Khanh đang đứng trong hàng tìm cô thì bắt gặp ánh nhìn của Phó Điềm ĐIềm. Cả hai sau đó đều cúi đầu, trong lòng như nai con đang chạy loạn.
Cô thích cách sinh hoạt như bình thường này, không cần hoa tươi, cũng không cần siêu xe. Bọn họ giống hai con người bình thường hòa nhập cùng với đám đông, với xã hội xô bồ. Nhưng trong mắt hắn có cô và trong mắt cô cũng có hắn.
Thẩm Thời Khanh mua trà sữa xong. Hắn cắm ống hút vào rồi đưa cho cô. Phó Điềm Điềm uống một ngụm, sau đó đưa cho hắn, hắn cũng uống một ngụm.
Bọn họ đứng dưới gốc cây đại thụ, xe đạp ở một bên. Hai người, anh một ngụm, em một ngụm cùng uống trà sữa. Người qua đường thường dùng ánh mắt không phải tò mò thì là khinh thường, hay cũng có thể là ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
Phó Điềm Điềm nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thời Khanh nói: “Anh có biết không? Trước kia khi còn ở trường, ngày ngày phải chứng kiến cảnh các đôi tình nhân ân ân ái ái trước mặt. Em luôn nghĩ chờ đến khi có bạn trai rồi thì không biết sẽ thế nào?”
Vừa dứt lời thì cô phát hiện trân châu đã gần như biến mất, lập tức kêu to: “Anh chừa cho em một ít trân châu với.”
Thẩm Thời Khanh cúi người, đem trân châu từ trong miệng truyền sang cho Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm: “…”
Cảnh này không có trong bản thảo của tác giả đâu,
Nhưng mà, hôn thì cũng hôn rồi, công nhận trân châu ngon thật.
Uống hết trà sữa, hai người lại đi tiếp, còn chụp cả ảnh đôi.
Phó Điềm Điềm tìm thấy một thợ chụp ảnh rồi đưa cho người đó 100 nhân dân tệ để chụp ảnh cô và Thẩm Thời Khanh.
Phó Điềm Điềm thường xuyên chụp ảnh, từ ảnh tạp chí đến ảnh thảm đỏ, ảnh họp báo,… Cô đi đến nơi nào thì truyền thông, báo chí chụp đến nơi đó. Thế nên việc đổi dáng pose đối với cô dễ như trở bàn tay. Còn Thẩm Thời Khanh thì không giông thế, hắn rất ít khi chụp ảnh. Nếu không cẩn thận bị người khác chụp thì nhất định sẽ điều tra rồi thu hồi bức ảnh. Chỉ có dịp sinh nhật mỗi năm hắn mới chụp một bức ảnh để lưu lại, nhưng vẻ mặt lại rất lãnh đạm, chẳng bao giờ cười.
Phó Điềm Điềm vuốt mặt hắn: “Anh cười một cái đi.”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thời Khanh đã ôm rồi bế cô lên. Anh được chụp khi Phó Điềm Điềm còn đang hoang mang.
Phó Điềm Điềm: “…”
Chụp xong thì hai người đến quán cà phê tình nhân. Lưu lại chữ kí trên tường, cùng nhau ăn bữa tối với nên. Cuối cùng mua một ổ khóa, khắc tên hai người lên, khóa lại rồi đem chìa khóa vứt đi.
Bọn họ giống như những cặp đôi bình thường khác, cưỡi xe đạp chạy khắp phố lớn, ngõ nhỏ. Dọc các con đường là tiếng cười sảng khoải của Phó Điềm Điềm.
Về đến nhà thì đường cũng đã lên đèn.
“A, vui quá đi. Chưa bao giờ em được vui vẻ như thế.” Phó Điềm Điềm về thấu nhà vẫn còn hưng phấn. Thẩm Thời Khanh bê tới một chén canh gừng, “Uống đi kẻo cảm lạnh.”
Phó Điềm Điềm một hơi uống hết, liếm liếm khóe môi.
Ở bên ngoài chơi cả buổi trưa, bây giờ Phó Điềm Điềm mới cảm thấy mệt. Ở trong phòng tắm có bồn mát xa, cô thay áo ngủ từ phòng tắm ra.
Thẩm Thời Khanh đã tắm xong từ trước, đang đeo một cặp kính, ngồi trên giường đọc sách.
Phó Điềm Điềm lấy khăn lông lau tóc, Thẩm Thời Khanh thả sách xuống, bước lại: “Để anh giúp em.”
Hắn so với Phó Điềm Điềm cao hơn một cái đầu, có thể dễ dàng giúp cô lau tóc.
Tóc của Phó Điềm Điềm rất dài, tựa như rong biển xõa dài trên vai. Thẩm Thời Khanh lau xong thì vào phòng tắm lấy máy sấy ra giúp cô sấy tóc, còn Phó Điềm Điềm thì ngồi trên đầu giường.
Trước đây trừ thợ cắt tóc và thợ tạo hình tóc ra thì chưa từng có ai giúp Phó Điềm Điềm sấy tóc. Thợ tạo hình thường rất nặng tay, thường kéo tóc cô xuống cho thẳng rồi cứ dần mạnh tay hơn. Chỉ khi sực nhớ đến việc ảnh hưởng đến tâm trạng của cô mới nhẹ tay lại.
Nhưng Thẩm Thời Khanh thì hoàn toàn không giống vậy. Hắn rất nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc. Những ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua ngọn tóc, biểu hiện ôn nhu mà thận trọng. Cứ như đối với hắn, mỗi sợi tóc của cô đều là bảo vật, hắn nghiêm túc đối đãi. Việc này làm cho cô nhớ đến thời gian hắn vẫn còn là A Bạch. A Bạch cũng như thế này, chỉ cần là chuyện của cô thì sẽ luôn nghiêm túc đối đãi, mặc kệ việc đó nhỏ hay lớn.
Hắn trước sau vẫn là hắn, dù thân phận có thay đối như thế nào nữa.
Sấy xong tóc, hai người cùng nhau nằm trên giường.
Phó Điềm Điềm nghiêng người đối mặt với Thẩm Thời Khanh. Vì vừa mới sấy xong nên hương thơm từ tóc vẫn còn động lại trên gối. Cô có làn da trắng nõn nà, khuôn mặt vì mới tắm nên có nét hồng nhạt mê người.
Thẩm Thời Khanh tắt đèn ngủ, hôn lên môi cô một cái, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phó Điềm Điềm tim đập nhanh, mạch đập mạnh vì hắn đột nhiên lại gần. Cả hai nói ngủ ngon xong Thẩm Thời Khanh vẫn chưa chịu rời khỏi. Hắn lại hôn cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy sau vào trong, rồi từ từ mạnh mẽ cuốn lấy nhau.
Không biết hai người họ đã hôn bao lâu. Hơi thở dồn dập, không khí xung quanh tựa hồ như đang bị thiêu cháy. Trên người Phó Điềm Điềm đều là hơi thở của Thẩm Thời Khanh.
“Có thể chứ?” Thẩm Thời Khanh liếm cánh môi của cô, thanh âm gợi cảm mà hàm hồ.
Mặt Phó Điềm Điềm đỏ như trái cà chua chín, giọng nói ngại ngùng, “Ừm.” Thẩm Thời Khanh đã hoàn toàn không kiềm chế nữa, hắn cứ thế mà hôn sâu với cô. Bóng dáng hai người được ánh trăng chiếu rọi.
Phó Điềm Điềm khẩn trương núm lấy khăn trải giường. Thẩm Thời Khanh mỗi một động tác đều rất ôn nhu nhưng cô không nhịn được mà “ưm” ra tiếng. Phó Điềm Điềm xấu hổ nên liền mím chặt môi lại. Thẩm Thời Khanh cúi người xuống hôn cô, rồi từ môi đến vành tai. Thanh âm ở bên tai gợi cảm, quyến rũ vô cùng, “Điềm Điềm, cứ rên đi, anh thích nghe.”
Ngày hôm sau Phó Điềm Điềm tỉnh giấc thì thấy Thẩm Thời Khanh vẫn đang say giấc bên cạnh cô.
Ký ức tối hôm qua ùa về, Phó Điềm Điềm thẹn thùng giả vờ ngủ tiếp. Nhưng không ngờ trong một hồi lâu Thẩm Thời Khanh vẫn không có động tĩnh. Phó Điềm Điềm chịu không nổi nữa, đẩy đẩy người bên cạnh: “Anh còn không chịu dậy? Anh không phải muốn đi làm sao?”
Thẩm Thời Khanh đã sớm tỉnh, nghe vậy thì vói người qua, cọ cọ mũi cô một hồi: “Từ bây giờ anh không đi làm sớm nữa.”
Phó Điềm Điềm ngượng ngùng mà vùi đầu trên vai hắn.
Ở trên giường dây dưa một hồi. Thẩm Thời Khanh đến công ty làm việc, Phó Điềm Điềm ở nhà chơi cùng A Hoàng và A Hắc.
Chơi mệt, Phó Điềm Điềm đi đến thư phòng tìm sách đọc. Tầm mắt cô chạm đến chiếc rương cũ của chính mình. Thế nên cô từ bỏ việc đi đọc sách để đọc lại quyển nhật kí từ trong rương đồ.
Nhật kí được ghi chép không mấy tường tận, hiếm lắm mới có một trang dài, những trang còn lại đều khá ngắn. Tuy nhiên cô lại không nhớ chút gì về quyển nhật kí này cả. Nhưng cô có một loại trực giác mãnh liệt mách bảo rằng tất cả những gì được viết trong này đều là sự thật.
Mất cả buổi sáng để xem xong quyển nhật kí, nội tâm Phó Điềm Điềm không thể bình tĩnh nôi. Cô lấy điện thoại ra, ánh mắt chú ý đến dãy số của Thẩm Thời Khanh, cuối cùng cô gọi đến cho bác sĩ Lê.
Bác sĩ Lê đang nghỉ phép, nhận được điện thoại thì nói: “Ayda, không ngờ cô còn nhớ đến tôi. Tôi cứ tưởng cô cũng giống Thẩm Thời Khanh thấy sắc quên bạn, bỏ tôi lại phía sau rồi chứ.”
“Anh đã biết?” Ý cô muốn nói là bác sĩ Lê biết A Bạch chính là Thẩm Thời Khanh.
“Trên mạng đều là ảnh của hắn, tôi có thể không biết sao?” Bác sĩ Lê nằm trên ghế nhấm nháp đồ uống, “Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì? Cô bị bệnh hay chuyện gì khác?”
Phó Điềm Điềm cạn lời, đảo mắt rồi nói: “Tôi cảm thấy trí nhớ của tôi có vấn đề.”
Vẻ cợt nhả trên khuôn mặt bác sĩ Lê biến mất, hắn từ nằm trên ghế ngồi, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc: “Cô nói cái gì? Chuyện như vậy không đùa được đâu.”
“Tôi nói thật.” Phó Điềm Điềm nghiêm túc nói, “Tôi tìm được một quyển sổ nhật kí của trước kia. Bên trong viết nhiều chuyện mà tôi không hề nhớ. Tôi cảm thấy đoạn kí ức mơ mơ hồ hồ, anh có biện pháp nào để tôi nhớ lại không?”
Bác sĩ Lê trầm mặc một hồi lâu sau: “Cô không phải còn đi liên hoan phim sao? Tôi còn đang nghỉ phép, đợi cô về tôi sẽ liên lạc lại sau.”
Phó Điềm Điềm: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...