Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Weibo mới đăng không lâu nhưng khu bình luận đã sôi nổi thảo luận.

Tiểu Đoàn Tử: Điềm Điềm, cô không chuẩn bị cho lần đi thảm đỏ này cho tốt mà còn đi nấu cơm làm gì!

Chocolate Lớn: Phó Điềm Điềm chủ bếp sao? Điềm Điềm, cô xác định không phải là A Bạch chủ bếp, còn cô thì đứng nhìn đấy chứ?

Gạo Nếp Muốn Thêm Đường: Điềm Điềm, tha cho bản thân đi, chúng tôi muốn nhìn A Bạch nấu cơm, cô cổ vũ.

Cherry: Lầu trên đừng nhắc đến cổ vũ nữa, không thấy Điềm Điềm đã phải dùng phát sóng trực tiếp chứng minh bản thân rồi sao.

Hoa Nhài: Dũng khí của Điềm Điềm rất đáng khen.

Bánh Trôi Gạo Nếp: Có thể nhìn A Bạch không? Cầu A Bạch lộ mặt.

……

Nhà mới của Phó Điềm Điềm và Thẩm Thời Khanh nằm ở ngoại ô thành phố, là một nơi có phong cảnh hữu tình, chiếm cả một ngọn núi, còn chưa rẽ vào đã có thể cảm giác xung quanh được phủ xanh rất dụng tâm.

Rẽ vào một cái vườn hoa đắt tiền, một tòa kiến trúc lớn giống lâu đài thời Trung cổ liền xuất hiện trước mắt, một người quản gia ăn mặc nghiêm chỉnh đứng trước biệt thự, khom lưng hoan nghênh Thẩm Thời Khanh cùng Phó Điềm Điềm trở về.

Phó Điềm Điềm được Thẩm Thời Khanh dắt xuống xe, nhìn thấy kiến trúc trước mắt thì thân hình lảo đảo một chút: “Nơi này……Có phải quá lớn rồi không?”

Ngoại trừ diện tích phủ xanh lớn ra, đằng xa còn có một cái sân bay rất lớn, có một cái máy bay tư nhân đậu ở đó, Phó Điềm Điềm đột nhiên bắt đầu tò mò, trên mạng đồn là nhà chính Thẩm gia mỗi sân bay thôi cũng đã có vài cái, chẳng lẽ là thật?

Phó Điềm Điềm nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy, Thẩm Thời Khanh: “Đúng là có vài cái, vì để ra ngoài cho tiện. Nếu em có hứng thú thì anh có thể đưa em đi.”

Phó Điềm Điềm: “Không, không cần.”

Trước kia cô còn mơ mộng hão huyền muốn nuôi A Bạch cả đời, bây giờ nghĩ lại, lúc trước cô cũng dám nghĩ thế sao?

Phó Điềm Điềm mơ mơ hồ hồ bị Thẩm Thời Khanh lôi kéo đi vào.

Nhớ tới lúc trước quay “Người thừa kế tài sản”, kỳ đầu tiên bọn họ cũng lấy thân phận con cái đại gia đi vào trong một cái lâu đài, không nghĩ tới mới qua nửa năm, vậy mà cô thật sự sắp sống trong một cái lâu đài.

Nhưng mà mấy chuyện này đều không phải chỗ quan trọng nhất, quan trọng là buổi phát sóng trực tiếp cô làm cơm trưa.

Lúc ở trên xe Phó Điềm Điềm cũng đã học thuộc qua một lần các bước chế biến rồi, thảo luận phân công cùng Thẩm Thời Khanh xong, chỉ còn biểu hiện thật tốt nữa thôi.

Phó Điềm Điềm mở ra phòng phát sóng trực tiếp của mình, cô có hợp đồng ngôi sao phát sóng trực tiếp, không có thời gian hạn chế, ngày thường muốn stream thì stream, phát sóng trực tiếp một lần thì thanh toán tiền một lần, nhưng mà mục đích Phó Điềm Điềm phát sóng trực tiếp cũng không phải vì kiếm tiền, chủ yếu vẫn là vì có nhiều cơ hội giao lưu với các fans hơn thôi.

Phó Điềm Điềm chỉnh xong thiết bị, đăng nhập tài khoản phát sóng trực tiếp của mình, vốn dĩ muốn đặt giá ba chân ở bên cạnh phòng bếp, nhưng mà không ai để ý thì Thẩm Thời Khanh đều sẽ tùy thời nguy hiểm bị lộ mặt, vì thế lại kéo tới chỗ quản gia vừa mới quen biết, muốn nhờ ông hỗ trợ quay.


Quản gia vạn năng cái gì cũng biết, đương nhiên cũng biết quay video, thậm chí ngay cả kết cấu, góc độ cũng biết tìm, Phó Điềm Điềm cực kỳ vui mừng, đeo tạp dề xong, lại đeo xong tạp dề cho Thẩm Thời Khanh, nhìn thời gian đã đến 12 giờ, liền mở ra camera phát sóng trực tiếp.

Các fans đã sớm mong ngóng chờ đợi buổi phát sóng trực tiếp.

Phó Điềm Điền chào hỏi với bọn họ: “Giữa trưa tốt lành nha mọi người, giữa trưa phát sóng trực tiếp làm cơm dứa cho mọi người, a Thời……A, A Bạch, anh có muốn chào hỏi với bọn họ không?”

Phó Điềm Điềm suýt thì lỡ lời, cũng may mọi người cũng không có chú ý đến.

Thẩm Thời Khanh đi tới, màn hình chỉ chụp đến cổ dưới của hắn, nhưng mà dáng người tuyệt hảo cùng đôi chân dài cực kỳ khiến người ta chú ý.

Thẩm Thời Khanh: “Chào mọi người.”

Làn đạn rậm rạp thổi qua trên màn hình: “Con rể, chào con.”

“Anh rể, chào anh.”

“Em rể, chào em.”

“A, A Bạch!”

“A Bạch đi đường có khí thế thật đấy.”

“Chân A Bạch thật dài.”

……

Phó Điềm Điềm nhìn cái bàn, giảng giải cho mọi người các bước làm cơm dứa. Thẩm Thời Khanh bên cạnh thì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đâu vào đấy.

“Ai, để em rửa cho.” Phó Điềm Điềm thấy Thẩm Thời Khanh đã bắt đầu rửa rau, vội vàng đi tới, cho tay vào nước bắt đầu rửa rau dưa.

“Ha ha ha, Điềm Điềm đang rất nỗ lực lấy về tôn nghiêm.”

“Cảm giác như là lúc cha mẹ nấu cơm có trẻ con quấy rối ấy.”

“Nhìn bóng dáng hai người thấy thật ấm áp.”

“Cùng nhau rửa rau gì đó (máu mũi).”

“A, vì sao xem cảnh rửa rau thôi mà máu sắc của tôi lại dâng trào rồi, vừa nãy có phải tay A Bạch đã đụng đến Điềm Điềm rồi không!”


“Đụng phải đụng phải, a, vì sao rửa rau thôi mà đã ngọt ngào như vậy rồi, sau này có phải sẽ ra cái từ rửa rau sát không đây.”

“Rửa rau sát, tình yêu nông thôn sao? Ha ha ha ha.”

……

Trong tiếng trêu chọc của Điềm Chanh, rốt cuộc rau dưa cũng được rửa xong.

Phó Điềm Điềm lấy rau dưa ra, nhìn thấy tay áo Thẩm Thời Khanh rơi xuống, vì thế liền đi qua, hơi hơi cúi đầu, giúp hắn cuốn tay áo lên.

Làn đạn: “Đây thật sự không phải phát sóng trực tiếp cẩu lương sao?”

“Ngao ngao ngao, bộ dáng cúi đầu của Điềm Điềm dịu dàng thật đấy.”

“Tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi, ô ô ô, hai người nhất định phải sống chung thật tốt.”

……

Phó Điềm Điềm cũng không phân tâm nhìn làn đạn, chờ Thẩm Thời Khanh cắt thịt xong, Phó Điềm Điềm lấy dứa đến đây: “Để em gọt vỏ dứa.”

Thẩm Thời Khanh muốn nói chuyện, bị Phó Điềm Điềm ngăn lại, trước đó cô đã muốn công lược lại hắn, biết gọt dứa thế nào, chỉ là hơi phiền phức chút thôi.

Thật vất vả gọt xong vỏ dứa, Phó Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu cầu khích lệ.

Thẩm Thời Khanh rất nể tình: “Gọt không tồi.”

Quản gia bên cạnh không nhịn được nói: “Thật ra, dụng cụ cắt gọt hình xoắn ốc ở hàng thứ nhất bên trái chuyên dùng để gọt vỏ dứa, chỉ cần để dứa lên, lại bẻ cái tay cầm kia xuống, vỏ dứa sẽ được gọt xong.”

“Ai?” Phó Điềm Điềm đi qua lấy xuống dụng cụ, lấy một quả dứa khác thử một chút, chỉ tốn vài giây đã gọt xong vỏ, mà quả dứa kia cô đã gọt ít nhất cũng mất mười phút.

“Ha ha ha, hiện trường thể hiện thất bại lớn.”

“Người nói chuyện kia thật xấu, chờ Điềm Điềm gọt xong rồi mới nói.”

“Trước đó A Bạch muốn nói lại thôi, là muốn nói cái này sao?”

“Ha ha ha, đau lòng Điềm Điềm một giây đồng hồ.”


“Hai quả dứa đặt cạnh nhau, quả Điềm Điềm gọt trước đó thật xấu.”

“Lầu trên nói lời nói thật làm gì chứ, Điềm Điềm không cần mặt mũi chắc?”

“hhhh.”

“Bộ dáng Điềm Điềm hình như có vẻ không quen thuộc với nơi này lắm, đây là trong nhà A Bạch sao?”

“Nơi này quả thật không giống trong nhà Điềm Điềm, sàn nhà Điềm Điềm không phải cái này.”

“Oa, trong nhà A Bạch sao? Thoạt nhìn rất sạch sẽ, phòng bếp thật lớn.”

“Cũng có khả năng là nhà mới mà Điềm Điềm vừa mua.”

Đề tài dần dần chuyển sang hướng phòng ở này rốt cuộc là của ai.

Lại có Giang Tinh chạy ra nhắc lại lời nói cũ, nói A Bạch ăn cơm mềm, chỉ nhìn dựa vào một góc trong phòng ở lộ ra, mặc kệ là trang trí hay là độ lớn của phòng bếp, đều có thể nhìn ra các loại dụng cụ tốn không ít tiền, trước kia có tin đồn là nghề nghiệp của A Bạch là chuyên gia pha chế, trừ khi hắn là phú nhị đại, không thì chỉ dựa vào tiền lương của chuyên gia pha chế thì cũng không thể mua nổi cái phòng ở tốt như vậy. Tuy rằng mọi người đều nói Giang Tinh cút thì vẫn có Điềm Chanh bị dao động.

Bọn họ là fans của Phó Điềm Điềm, nhất định sẽ suy nghĩ theo góc độ của Phó Điềm Điềm, bọn họ chắc chắn không hi vọng A Bạch hút máu Phó Điềm Điềm.

Lúc này Phó Điềm Điềm rốt cuộc cũng hoàn thành công tác chuẩn bị, liếc mắt nhìn làn đạn, lập tức cảm thấy buồn cười, nếu bọn họ mà biết A Bạch là ai, chỉ sợ bản thân cũng há hốc miệng kinh ngạc.

Thẩm gia tài sản phong phú, giá trị con người của Thẩm Thời Khanh thì không ai có thể thống kê được, vậy mà bọn họ lại nói hắn ăn cơm mềm, ừm, thật là thích nghe ngóng.

Phó Điềm Điềm cười giải thích với Điềm Chanh: “Mọi người có hiểu lầm gì đó với A Bạch rồi, tiền A Bạch kiếm được còn nhiều hơn cả tôi, bao nhiêu? Tôi đương nhiên sẽ không nói cho mọi người.”

Đơn giản nói hai câu, rốt cuộc cũng tới giai đoạn nấu cơm chính thức, hai người phân công là Thẩm Thời Khanh phụ trách chỉnh lửa, cho thêm nguyên liệu và chỉ đạo ở bên cạnh, Phó Điềm Điềm phụ trách xào.

Mọi việc đều tiến hành theo từng bước, có lúc bởi vì lửa quá lớn, Phó Điềm Điềm một trận luống cuống tay chân, Thẩm Thời Khanh sợ dầu bắn vào cô liền đưa một bàn tay qua giữ lấy xẻng đang dùng xào trong chảo, một tay khác ôm Phó Điềm Điềm sang một bên.

Làn đạn: “Ha ha ha, xswl.”

“Điềm Điềm bị ôm vẻ mặt phát ngốc luôn.”

“A Bạch: sang bên cạnh chơi, nơi này nguy hiểm.”

“Ha ha ha, cái biểu tình này của Điềm Điềm có thể làm tôi cười một năm.”

“Điềm Điềm, cô đã chứng minh vài cái cô gửi rồi, bây giờ có thể ở bên cạnh cổ vũ.”

“Trước đó quá xấu rồi.”

“hhh.”

……

Trong video, Thẩm Thời Khanh đã lấy thức ăn ra khỏi chảo, sản phẩm cơm dứa hai người hợp tác làm ra trông có vẻ rất ngon, Phó Điềm Điềm chạy tới ngửi một hơi, rồi bưng lên quay chỗ nổi bật dưới màn hình: “Nhìn đi, tôi lợi hại không?”


“A Bạch lợi hại.”

“Bổng bổng đát, thoạt nhìn ăn rất ngon, A Bạch lợi hại.”

“Lợi hại lợi hại, A Bạch thật là lợi hại.”

“Mọi người không nhìn thấy Điềm Điềm có bao nhiêu nỗ lực sao? A Bạch thật là lợi hại.”

“Ha ha ha, phía trên đều là ma quỷ sao?”

……

Phó Điềm Điềm nhìn làn đạn, “Hừ” một tiếng: “Đóng phát sóng trực tiếp, mọi người giúp người xấu.”

“Đừng mà, chúng tôi còn chưa xem đủ nữa.”

“Điềm Điềm lợi hại, Điềm Điềm lợi hại nhất, không cần đóng phát sóng trực tiếp ….A!”

……

Nhưng mà bọn họ kêu cứu cũng vô dụng, Phó Điềm Điềm thẹn quá thành giận quyết đoán lại vô tình mà tắt phát sóng trực tiếp đi, để lại một đám fans kêu ngao ngao.

“Thật là đẹp mắt.” Phó Điềm Điềm bắt đầu khích lệ bản thân, không đợi bưng đồ ăn đến nhà ăn đã đứng trong bếp lấy cái thìa nếm một miếng, bởi vì mới xào xong nên rất nóng, cho nên chỉ ăn đến nửa miệng, ánh mắt sáng lên: “Ăn siêu ngon!”

“Anh nếm thử.” Thẩm Thời Khanh cúi người tới ăn nốt nửa thìa còn thừa lại: “Ừm, cũng không tệ lắm.”

Quản gia bên cạnh nhận ra mình dư thừa, lấy đồ đạc ra ngoài liền yên lặng bỏ chạy.

Ăn xong cơm trưa, Phó Điềm Điềm vốn dĩ định sửa sang lại đồ đạc, phát hiện mọi thứ đều đã được sửa sang, phân loại xong, đặt ở vị trí chúng nên để, cũng không cần bản thân bận tâm.

A Hoàng, A Hắc, còn cả mấy bồn hoa lan đều đã được đưa tới. Phó Điềm Điềm tựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới, bởi vì tầm nhìn cao, cảnh sắc trong phạm vi mấy trăm mét thu hết vào đáy mắt.

Thẩm Thời Khanh đã đi tới: “Đang nhìn gì vậy?”

“Hôm nay thời tiết thật tốt, có thể đi ra ngoài chơi thì tốt rồi.” Phó Điềm Điềm hơi hơi nghiêng đầu: “Em đã không ra đường lớn từ năm năm trước rồi.”

“Muốn ra ngoài chơi?”

Phó Điềm Điềm gật đầu, nhưng cũng chuyện này không thiết thực, cô cùng Thẩm Thời Khanh, một người là minh tinh, một người là danh nhân, ra cửa chắc chắn sẽ bị vây xem

“Anh có cách.”

Mười phút sau, Phó Điềm Điềm cùng Thẩm Thời Khanh biến thành hai người nam nữ trưởng thành có gương mặt xa lạ, Phó Điềm Điềm sờ sờ mặt mình: “Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi, em hoàn toàn nhìn không ra bản thân đang đeo mặt nạ.”

Thưởng thức xong mặt mình, Phó Điềm Điềm hứng thú bừng bừng chạy vào thư phòng, ôm một quyển bản sao từ rương đựng đồ cũ của mình: “Đây là bản sao không biết em đã trong quyển tạp chí tình yêu cao trung từ bao giờ ——— Mười việc cần làm với bạn trai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui