Phó Điềm Điềm đi nửa ngày mới trở lại. Cô không biết mình đã mang lại chút danh tiếng nào cho Ninh Song Song hay chưa, chỉ là sau khi về phát hiện “Phó Điềm Điềm phát sóng trực tiếp” lại thành tin nóng.
Lần này có ít người chửi mắng hơn, có rất nhiều người bình luận: 666*. Còn có người nói:” Người này có lẽ là Phó Điềm Điềm giả, không phải mỗi lần đi lên chính là một hồi dỗi sao, sao mà mà lần này cười lên lại đẹp như vậy.” Cũng có người so sánh cô cùng An Khả Hinh, so sánh được kết quả là bộ phim năm đó Phó Điềm Điềm gặp may mắn, An Khả Hinh quả thật là có nguyên nhân.
*666: là một thuật ngữ bên Trung, gần giống như like.
Lúc trước không biết rốt cuộc Phó Điềm Điềm là người thế nào nhưng nghiệp vụ và năng lực mà cô biểu hiện ra ngoài có thể cách An Khả Hinh mấy con phố.
Phó Điềm Điềm về nhà trước giờ cơm chiều. Hôm nay bác sĩ Lê đến cùng chơi cờ vây.
“A Bạch biết chơi cờ vây sao?” Phó Điềm Điềm rời khỏi ghế, đứng dậy.
“Là tôi dạy cậu ta đấy, cậu ta rất thông minh.” Bác sĩ Lê nói một câu
A Bạch biểu tình chuyên chú, theo sát từng lời nói một.
Mấy hiệp sau, bác sĩ Lê ném một quân cờ. “Không chơi, không chơi nữa, tôi chơi không lại. “
“Tới tôi” Phó Điềm Điềm ngồi xuống ở vị trí của bác sĩ Lê, bắt đầu cùng A Bạch đánh cờ.
“Khoan đã. Tôi đánh sai rồi. Tôi vốn nghĩ là sẽ đánh bên này cơ”, Phó Điềm Điềm đem quân cờ vừa đặt xuống, cầm lên chuyển vị trí.
“Chờ một chút, chờ một chút, bên này cũng không phải, để tôi đổi lại đã.” Chưa được mấy phút, Phó Điềm Điềm lại bắt đầu di chuyển quân cờ.
A Bạch nhìn cô di chuyển quân cờ, một câu cũng không nói, đợi cô di chuyển xong rồi tiếp tục đánh.
Bác sĩ Lê nhìn không nổi nữa, nói “A Bạch. Tại sao tôi không được di chuyển cờ mà Phó Điềm Điềm lại được. Cậu không thể bất công như vậy được nha.”
A Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, nói một câu “Phiền phức “
“Phiền phức, đã nghe chưa? A Bạch chê anh phiền phức đấy.” Phó Điềm Điềm vừa cười vừa nói.
Bác sĩ Lê đứng dậy, vuốt ngực một cái “Tôi phiền phức. Được. Được lắm. Tôi sẽ đi. Các ngươi đừng ai giữ tôi lại”
“Bác sĩ Lê đi vui vẻ” Phó Điềm Điềm nói một câu tượng trưng. Sau đó, cùng A Bạch tiếp tục chơi cờ. Còn A Bạch đến mí mắt còn chưa nâng lên. Quả nhiên không một ai muốn giữ cậu lại cả.
Bác sĩ Lê:…………
Vào buổi tối, Vương tỷ gọi điện thoại đến bảo: “Có việc quan trọng, có việc quan trọng. Ngày mai giải trí Thiên Tâm của Khang Gia sẽ đón khách quý. Em có muốn biết khách quý là ai không?”
“Là ai vậy?” Phó Điềm Điềm hỏi.
“Là Thẩm Thời Thần, Thẩm Thời Thần của Thẩm Gia, nghe nói là thật đấy. Ngày mai, chị sẽ thuê đội bảo vệ mở đường để đẩy em vào. Đó chính là Thẩm Thời Thần đó, không nghĩ tới lúc sống lại có thể gặp người cấp cao như này, đúng là chết không đáng tiếc.”
“Thẩm Gia của nước L?”
Vương tỷ:”Không sai. Chính là hắn. Em cũng không thể ngờ được đúng không. Có cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy. Ngày mai, em nhất định phải biểu hiện tốt ở trước mặt hắn, phải làm hắn có thiện cảm đối với em. Về sau, đừng nói đến giới giải trí, nơi nào em cũng đều có thể đi được.”
“Cái đó, Vương tỷ” Phó Điềm Điềm cắt ngang. “Thẩm Thời Thần có đội bảo vệ bên ngoài, chưa kịp bước vào đã bị bắt lại đấy.”
“Đúng nhỉ” Vương tỷ nói sau 2 giây, “Nhưng em yên tâm, dù có bán thân chị cũng phải lấy được thiệp mời.”
Phó Điềm Điềm chưa kịp nói câu “Liệu có người mua sao?” thì Vương tỷ đã cúp điện thoại.
Không ít người có ý tưởng giống Vương tỷ. Tất cả bọn họ đều muốn hỏi thăm, nói chuyện với Thẩm Thời Thần tận tình chỉ để lấy chút quan hệ.
Phó Điềm Điềm cũng không hiểu rõ về Thẩm gia lắm. Nhưng cô đã từng nghe nhiều tin đồn mà người ta nói ở trong ngành giải trí. Thẩm gia vốn đã nổi tiếng từ thời phong kiến. Bởi vì thân thể của người dân thời ấy khá gầy yếu, Thẩm gia lúc ấy nuôi một nhóm người có y thuật cao, không thua kém gì ngự y trong cung, thậm chí còn giỏi hơn ở vài phương diện.
Lúc triều đình kiệt quệ đi xuống, Thẩm gia di cư ra nước ngoài. Cuối cùng, quyết định định cư tại nước L, nhóm người có y thuật cao cũng bị đem đi.
Cho tới bây giờ, mấy trăm năm qua đi, Thẩm gia ở nước L sớm đã là cây cổ thụ, cắm rễ rất sâu.
Hiện tại trình độ chữa bệnh ở nước L là tiên tiến nhất. Kẻ có tiền cần làm cuộc phẫu thuật quan trọng đều làm tại nước L. Bởi vì, trình độ chữa bệnh của nước L vốn đã dẫn đầu và cách rất xa các nước khác. Mà 80% bệnh viện, xưởng chế dược, trung tâm nghiên cứu y học của nước L tất cả đều trong tay Thẩm Gia. Ngay cả học viện y học nổi nhất chính là học viện y học Kars cũng là do một tay Thẩm Gia thành lập. Tiếng Trung ngôn ngữ là ngôn ngữ chính của nước L, cũng vì Thẩm Gia. kinhthecoanghelaidieuphet
Có thể nói, địa vị Thẩm Gia tại nước L hoàn toàn không thua Tổng thống.
Những điều này chỉ là bề nổi. Trên thực tế, không riêng mỗi nước L, Thẩm Gia cơ hồ đã độc chiếm ngành kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất hiện nay trên thế giới. Tổng thống đương nhiệm của nước R đã từng có mâu thuẫn đặc biệt đối với bệnh viện Thẩm Gia. Ông từng nói thà chết ở nước R chứ không tiếp nhận bất cứ trị liệu nào của bệnh viện Thẩm Gia. Về sau, ông bị chẩn đoán là có bệnh thật. Tất cả chuyên gia đứng đầu nước R đã thảo luận và cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận là chuẩn bị hậu sự. Cuối cùng, ông bất đắc dĩ phải đi nước L. Sau đó, bệnh viện Thẩm Gia lại chữa khỏi bệnh cho ông. Từ đó về sau, ông liền coi trọng bệnh viện Thẩm Gia. Ông cho rằng bệnh viện Thẩm Gia tốt hơn bất kỳ bệnh viện nào khác.
Ngoài ngành kĩ thuật chữa bệnh, ngành công nghiệp của Thẩm Gia cũng rất lớn. Hiện tại, Thẩm Gia đã phát triển thành một gia tộc lớn mạnh một cách phi thường. Không ai biết họ có bao nhiêu tiền. Nhưng có lời đồn đại nói là nơi ở của Thẩm Gia rộng như sân bay và có tận 5 nơi. Trong WC, một cái chậu rửa mặt bình thường cũng là do danh nhân thiết kế và dùng những nguyên liệu quý nhất, có thể bằng với giá một căn nhà nằm ở vị trí tốt nhất ở Kinh Thị.
Mà Thẩm Thời Thần lại là con cháu của Thẩm Gia lúc bây giờ, vừa quyền thế ngập trời, lại còn có tiền.
Một người như vậy, chỉ cần đứng nhìn từ xa thôi cũng đủ để mãn nguyện cả đời rồi. Mà người ở đỉnh cao như thế lại có thể lặng lẽ đến Trung Quốc, đã vậy còn tham gia yến tiệc của Khang Gia, ai nhìn vào cũng nói rằng Khang Gia gặp may.
Phó Điềm Điềm khá tò mò, nhưng bất quá cũng chỉ là tò mò.
Hôm sau Vương tỷ cầm thiệp mời đến: “Nói ra em có thể không tin nhưng thiệp mời này là do Khang gia chủ động đưa đến, em nói thử xem liệu bọn họ muốn gì. Tuy nói giải trí Thành Gia ngoại trừ em ra thì cũng chả có minh tinh nào ra hồn, so với giải trí Thiên Tâm càng ngày càng không đáng chú ý. Nhưng mới mấy năm trước, hai bên còn đánh nhau đến chết đi sống lại. Bỗng đột nhiên, bọn họ thân thiện như vậy chị có chút không quen.”
“Em cũng thấy vậy.” Phó Điềm Điềm dùng hai ngón tay cầm tấm thiệp mời “Đây cũng không phải là tiệc Hồng Môn, hay là bọn họ muốn bắt em?”
“Có An Khả Hinh ở đó, em nghĩ có khả năng sao?”
Chuyện này khiến Vương tỷ nghĩ cả buổi tối, tóc cũng rụng mất vài cọng, vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân. Nhưng cảm thấy không đi quả là uổng phí, hiện tại là xã hội pháp trị, hơn nữa người tới đây là người của Thẩm Gia trong truyền thuyết, Khang Gia cũng không dám nhiễu loạn.
” Đi thôi, đi thôi. Ăn mặc đẹp một chút. Không dám cầu mong em cùng người ta dựng quan hệ, chỉ mong em đi có thể học hỏi thêm kiến thức.” Vương tỷ nói.
Người chăm sóc vẫn luôn ở bên cạnh cô đang đi tới. “Mọi người muốn đi gặp Thẩm Thời Thần?”
Phó Điềm Điềm đem thiệp mời để qua một bên: “Chỉ đi xem náo nhiệt thôi. Cậu biết hắn?”
“Có nghe bác sĩ Lê nhắc qua. Nghe bảo hắn ta không phải người tốt.”
Phó Điềm Điềm nhớ bác sĩ Lê học tiến sĩ tại nước L đặc biệt là có học ở học viện y Kars. Cô hỏi: “Bác sĩ Lê biết Thẩm Thời Thần sao? Cậu ta còn nói cái gì không?”
Người chăm sóc: “Không biết nữa, chỉ nghe cậu ta nói Thẩm Thời Thần có đến đọc diễn thuyết ở học viện Y. Người đứng trước, người đứng sau, nên cậu ta nhìn thấy.”
Phó Điềm Điềm gật đầu, tuy Thẩm Thời Thần là một phần tử cực kì nguy hiểm, nhưng dựa vào khả năng quan sát và mê hoặc điêu luyện của mình, Phó Điềm Điềm nắm chắc: “Vậy tôi chỉ cần khiêm tốn một chút để đi học hỏi là được.”
Buổi tối, Phó Điềm Điềm diện một bộ đầm đen đơn giản để dự tiệc. Vừa bước vào cửa, liền thấy An Khả Hinh. Nếu không có ống kính phía trước, An Khả Hinh sẽ không bao giờ thể hiện sắc mặt tốt với cô. Phó Điềm Điềm cũng không muốn nhìn, trực tiếp làm lơ đi thẳng vào trong.
Khách sạn bị bảo vệ vây khắp nơi. Trong đại sảnh, có bartender bưng rượu đi lòng vòng, nhưng nhìn không khác các bartender khác. Phó Điềm Điềm luôn cảm thấy những người này có vẻ rất mạnh. Đặc biệt là ở đôi mắt, rất là giống chim ưng. Tạo cảm giác giống như họ có thể rút súng ra từ bàn ăn bất kỳ lúc nào để xử lý nhân viên khả nghi.
Phó Điềm Điềm quyết định thực hiện sự khiêm tốn đến cùng, ngồi yên ăn mấy trái dưa rồi trở về. Đi được vài bước thì gặp Hứa Tinh Trạch, trái tim cuối cùng cũng quay lại lồng ngực, nhìn Hứa Tinh Trạch đi tới.
Hôm nay Hứa Tinh Trạch diện một bộ đồ tây màu đen, trông khá nghiêm túc. Tóc thì được chải ngược ra sau. Lộ ra ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ bởi thượng đế. Nếu so với bình thường, thì cậu ta mất đi một ít sự trẻ con và trông trưởng thành hơn.
“Hứa đệ đệ” Phó Điềm Điềm bưng ly rượu đi qua “Cậu tới đây bao lâu rồi?”
“Vừa tới.” Hứa Tĩnh Trạch giới thiệu Phó Điềm Điềm với người bên cạnh “Đây là Phó Điềm Điềm”. Sau đó giới thiệu với Phó Điềm Điềm “Đây là bạn tốt của em, Trì Cao và Tưởng Hồng”
“Chào mọi người”
“Chào. Nghe danh đã lâu. “
Hứa Tinh Trạch có bạn bè bằng tuổi với cậu ta. Họ đều có gia thế không bình thường lại rất giống Hứa Tinh Trạch.
Bốn người đứng nói chuyện một lúc, Trì Cao hỏi: “Phó tỷ, Hứa Tinh Trạch tính cách xấu như vậy, chị lại hay đi show với cậu ấy. Liệu có chịu nổi cậu ấy không?”
“Không chịu nổi, nhưng Hứa đệ đệ là nhân vật được yêu thích.” Phó Điềm Điềm cười nói “Chờ chương trình phát sóng mọi người sẽ biết.”
Ở đại sảnh đã đầy người. Mọi người đứng thành vòng tròn, trò chuyện với nhau nhưng tâm tư bây giờ chỉ đặt trên người Thẩm Thời Thần. Vậy mà nhân vật trong truyền thuyết này căn bản là không thấy lộ diện. Tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi về bữa yến tiệc này có phải là trò đùa của Khang Gia không.
Bất quá chắc chắn là Khang Gia sẽ không có lá gan lớn như vậy.
Phó Điềm Điềm uống xong một ly rượu vang đỏ, chuẩn bị gọi cho Vương tỷ hỏi xem là liệu có thể về trước không thì có một người đàn ông trung niên mặc bộ tây âu màu đen đến trước mặt cô, nói “Phó tiểu thư, thiếu gia nhà tôi muốn gặp cô.”
“Thiếu gia nhà ông là ai? “
Người đàn ông trung niên nở nụ cười, nhướn lông mày đầy kiêu ngạo “Thiếu gia nhà tôi họ Thẩm.”
Phó Điềm Điềm chỉ vào bản thân hỏi “Ngươi có gọi sai người không?”
Người đàn ông vẫn giữ tư thế “Phó tiểu thư, mời.”
Hứa Tinh Trạch thấy thế đi lại bên cạnh “Em cùng đi với chị.”
Người đàn ông trung niên lắc đầu “Thiếu gia chỉ mời mỗi Phó tiểu thư. Mọi người yên tâm, thiếu gia của chúng tôi không có ác ý, nhất định sẽ đem Phó tiểu thư về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...