Vừa từ công ty của Thần Hi trở về, Triệu Kiệt liền được thông báo Linh Hân chờ ở phòng khách đã lâu. Không kịp điều chỉnh lại tâm tình, Triệu Kiệt vội vàng chạy đến đó.
“Triệu tiên sinh.”
Linh Hân ưu nhã đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, trong mắt lại có mấy phần lo âu.
“Hôm qua anh không sao chứ? Tôi thấy y ôm anh rời đi, tôi đã thử ngăn cản, nhưng… Thật sự rất xin lỗi, tôi…” Linh Hân lo lắng giải thích, ngôn ngữ tràn ngập tự trách.
Triệu Kiệt đối với chuyện hôm qua vẫn có chút băn khoăn, hắn nghĩ đến bộ dáng chính mình được ôm vào ngực bị Linh Hân nhìn thấy, đối phương chẳng những không nói gì mà còn xin lỗi. Cô gái như vậy, khiến Triệu Kiệt cảm thấy từ đáy lòng dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.
“Tôi không sao, ngược lại hôm qua bỏ mặc cô như thế, người nên xin lỗi chính là tôi… Bằng không, lát nữa cô rảnh chứ? Để tôi mời cô một bữa cơm xem như bồi tội.”
“Ăn cơm thì có thể, nhưng anh không cần mời khách, kỳ thật hôm qua tôi cũng có sai…”
Nét lo lắng trong mắt Linh Hân dần biến mất, nụ cười dịu dàng càng thêm xán lạn.
“Linh tiểu thư, phiền cô đợi thêm một chút nhé?”
Hiện tại đến trưa vẫn còn ít thời gian, và trên bàn vẫn còn nhiều tài liệu hắn cần giải quyết.
Linh Hân hiểu ý gật đầu, quan tâm nói: “Anh cứ làm việc đi, tôi sẽ đi dạo quanh đây, chờ giữa trưa quay lại.”
“Ân.”
Triệu Kiệt cảm kích nhìn Linh Hân, sau đó mới xoay người đi về văn phòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Triệu Kiệt còn chưa giải quyết được bao nhiêu tài liệu thì Triệu Nhân Thành đã tiến vào phòng đuổi người.
Hắn đi thang máy xuống lầu một, lập tức nhìn thấy Linh Hân đang chờ trước quầy tiếp tân.
“Ngại quá, để cô chờ lâu rồi.”
Triệu Kiệt áy náy mở miệng, dẫn theo Linh Hân ra ngoài, ở đó đã có tài xế giúp hắn đỗ xe cách cửa chính không xa.
Hai người mau chóng lên xe. Triệu Kiệt lái xe đến nhà hàng hắn đã hẹn trước, bố cục bên trong phân thành từng gian phòng riêng biệt, thứ nhất là vì vấn đề riêng tư, thứ hai là để thực khách có được không gian thoải mái trò chuyện.
Trước khi thức ăn được dọn lên, Linh Hân cứ có bộ dáng muốn nói lại thôi, khiến Triệu Kiệt hơi kỳ quái.
“Triệu tiên sinh, tôi có chuyện muốn hỏi anh…”
Linh Hân ngập ngừng mở miệng. Hiếm khi thấy nàng khẩn trương, Triệu Kiệt lựa chọn im lặng chờ đợi.
Trong ấn tượng của hắn, Linh Hân luôn là người nói chuyện thẳng thắn, ôn nhu độc lập mang theo nét hoạt bát của thiếu nữ. Bây giờ nàng lại chần chừ như vậy, chắc hẳn là vì có vấn đề khó xử muốn nói.
“Triệu tiên sinh, ấn tượng của anh về tôi thế nào?”
Khuôn mặt bình thường của Linh Hân ửng hồng. Nàng rụt rè cúi đầu xuống, hiển nhiên đã dùng hết dũng khí mới hỏi được thành lời, rồi lại xấu hổ không muốn đối mặt với đáp án.
Tuy nhiên, với phản ứng của Linh Hân, kẻ ngốc cũng thừa biết nàng thật ra đang muốn hỏi điều gì. Triệu Kiệt trầm mặc không đáp, dùng ngón tay đùa nghịch muỗng nĩa trên bàn.
Tâm tư của hắn hiện tại không thể đơn giản dùng từ hỗn loạn mà hình dung. Bất quá, hiện nay chuyện hắn hiểu rõ nhất vẫn là… hắn đối với Linh Hân hoàn toàn không có cảm giác…
“Linh tiểu thư, cô là một cô gái rất tốt.”
Triệu Kiệt do dự rất lâu, cuối cùng nói ra một câu như thế.
Đối với người khiến hắn có ấn tượng tốt, hắn không muốn làm nàng tổn thương quá sâu…
“…Nhưng tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau. Tôi không xứng với cô, cô thích hợp với người ưu tú hơn tôi.”
Trong mắt Linh Hân lóe lên một tia mất mát rồi biến mất, nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, giữa lúc Triệu Kiệt cảm thấy bầu không khí trở nên gượng gạo thì ngẩng đầu lên, mỉm cười tươi tắn: “Không sao, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.”
“Không, Linh tiểu thư, kỳ thực tôi…”
“Triệu tiên sinh đã có người trong lòng?”
“Tôi…”
Nhất thời, Triệu Kiệt không biết nên trả lời thế nào, người trong lòng…
“Nếu không có, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi có tự tin chúng ta nhất định sẽ hợp nhau.”
Trong đôi mắt đen láy của Linh Hân mang theo vài phần nài nỉ. Một cô gái như vậy, khiến Triệu Kiệt không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
“Tùy cô.”
Bữa cơm này, Triệu Kiệt ăn vào mùi vị hỗn loạn. Hắn viện cớ còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, chờ thêm mười lăm phút thì vội vã rời đi.
Hắn rất muốn tin tưởng Thần Hi, thật sự rất muốn… Nhưng sau hết thảy mọi chuyện, hết thảy đau đớn, lại khiến hắn có chỗ băn khoăn.
Thêm một lần tin tưởng ư?
Lấy hết dũng khí, tin tưởng lần cuối cùng?
Từ dưới đáy lòng, không ngừng vang lên thanh âm phản đối.
Lần cuối cùng, không biết chừng sẽ là tổn thương sâu sắc nhất… Hoặc là…
Lơ đãng rảo bước về phía bãi đậu xe, Triệu Kiệt không hề lưu ý đến bóng người lén lút sau lưng. Cuối cùng, đến khi hắn cảm thấy có điểm là lạ, trên cổ đột nhiên truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, khiến cho hắn rơi vào hắc ám.
Đại thúc đúng là có số bị bắt cóc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...