Nhặt Được Đại Thúc

Thần Hi không mang người về biệt thự, chỉ phân phó K dừng xe trước cửa căn hộ của Triệu Kiệt, chờ y tự mình ôm hắn vào.

“Tổng tài, kế hoạch vẫn giữ nguyên?” K không đầu không đuôi hỏi một câu như thế.

“…Ân.”

Thanh âm cứng rắn thản nhiên, Thần Hi đè xuống nút màu đỏ trên cửa, giữa ghế lái cùng ghế sau chậm rãi hiện lên tấm kính thủy tinh đen, ngăn cách phía trước cùng phía sau trò chuyện.

Thần Hi nhắm mắt lại, thầm nghĩ trước khi về công ty phải ngủ một chút.

Sáng hôm sau, Triệu Kiệt khó khăn lắm mới khiến tâm tình tốt lên được, vừa bước vào công ty liền nhận ra vẻ mặt thấp thỏm lo âu lạ kỳ của nhân viên. Hắn đi vào phòng, lập tức nhìn thấy Triệu Nhân Thành hôm qua còn hào hứng dẫn hắn đi coi mắt đang mây đen khắp mặt.

“Nhị bá, xảy ra chuyện gì?”

Triệu Kiệt đặt túi xách lên bàn, vừa vặn đụng phải chồng tài liệu xiêu vẹo.

Trực giác nói cho hắn biết, điểm khác lạ hôm nay của mọi người cùng thứ trên bàn có mối quan hệ chặt chẽ không thể chia cắt. Hắn cầm lấy tài liệu, cẩn thận đọc qua một lượt, khuôn mặt anh tuấn dần hiện lên nghi ngờ cùng phẫn nộ sâu sắc.


“Sao có thể như vậy?”

Triệu Kiệt đưa tài liệu trong tay cho Triệu Nhân Thành. Triệu Nhân Thành sắc mặt trắng bệch, run rẩy vươn tay kéo lấy hắn, rồi đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

Triệu Kiệt giật mình trừng to hai mắt, nhất thời không kịp phản ứng.

“Triệu Kiệt, nhị bá cầu xin ngươi, cầu xin một lần cuối cùng. Đừng để công ty đóng cửa, không thể để công ty đóng cửa. Đây là tâm huyết của cha ngươi, tuyệt đối không thể đóng cửa!”

Triệu Nhân Thành mất lý trí lôi kéo quần Triệu Kiệt. Triệu Kiệt biết chú mình xem công ty còn quan trọng hơn tính mạng, nhưng hắn không biết mục đích của Thần Hi là gì, nếu trực tiếp gặp mặt chắc hẳn sẽ có tác dụng tốt hơn. Cho nên, trước tiên hắn chỉ có thể an ủi Triệu Nhân Thành một chút, “Nhị bá, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đi gặp đối phương nói chuyện.”

Triệu Kiệt lòng tràn ngập tức giận, mang theo tài liệu rời khỏi văn phòng.

Hôm nay, Thần Hi hiếm thấy vừa sáng sớm đã đến công ty. K, M, N, J như thường lệ vẫn đứng ở một góc văn phóng, cảnh giới quan sát bốn phía.

Chỉ là, hôm nay Thần Hi tựa hồ không quá chăm chú xem văn kiện thư ký trình lên. Lật lật vài trang rồi ném sang một bên, y thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn điện thoại trên bàn, giống như đang đợi ai đó.

Vài phút sau, điện thoại cuối cùng vang lên, Thần Hi vội vàng nhấn nút trả lời.

“Tổng tài, Triệu tiên sinh đến.”

“Cho hắn vào đây.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hi giương lên một đường cong, toàn bộ mọi chuyện đều xảy ra như trong dự liệu.

Y tựa vào ghế, đôi mắt nhìn chăm chú cánh cửa gỗ. Thấy nam nhân vẻ mặt giận dữ đẩy cửa ra, y mới đứng dậy, tiện thể bảo bốn người còn lại trong phòng rời đi trước.

“Ngươi như vậy là ý gì?”

Triệu Kiệt ném thứ trên tay vào mặt Thần Hi. Đối phương không tránh né, mặc hắn phát tiết.


“Ý trên mặt chữ.”

Thần Hi đánh giá nam nhân đang đùng đùng nổi giận trước mắt, đối với câu hỏi của hắn có phần thờ ơ.

Triệu Kiệt bị chọc giận, muốn xông lên phía trước cho Thần Hi một cái tát, nhưng rồi lại cảm thấy làm vậy là vô ích. Cuối cùng, y hậm hực thu tay về, “Ngươi muốn làm công ty của ta sụp đổ?”

“Phải.”

Thần Hi không giấu diếm, đơn giản nói ra đáp án.

“Tại sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta cho rằng hôm qua ta đã nói rất rõ.”

“Ta cũng nghe rất rõ, cho nên ta mới chấm dứt hợp đồng.” Thần Hi giải thích như thể đây là chuyện nhỏ.

“Ngươi không thể không biết phân biệt công – tư.” Triệu Kiệt căm phẫn chỉ trích.

Thần Hi bật cười khúc khích: “Đại thúc, ngay từ đầu ta vì nể mặt ngươi nên mới cùng công ty của ngươi hợp tác. Hiện tại chúng ta đã chia tay, ngươi nghĩ ta cần gì phải tiếp tục hợp tác nữa chứ?”

Nhìn nam nhận giận đến xanh mặt, Thần Hi bình tĩnh nói tiếp: “Trên cơ bản, dự án này nếu ta hợp tác cùng những công ty khác, lợi nhuận thu được sẽ nhiều hơn hợp tác cùng công ty của ngươi gấp mấy lần. Ngươi nghĩ ta sẽ uổng công lãng phí món lợi nhuận đó sao? Đừng nên đánh giá quá cao công ty của ngươi.”

Bàn tay Thần Hi dần ôm lấy vòng eo Triệu Kiệt, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, hiện lên trong đôi mắt Triệu Kiệt, tất cả đều là nét thành khẩn không phân rõ thực lòng hay giả dối.


“Đương nhiên, đại thúc à… Chỉ cần ngươi quay lại bên cạnh ta, mọi chuyện đều có thể thương lượng…”

Triệu Kiệt nhìn chằm chằm vào con ngươi đen như bảo thạch trước mắt, hắn nhìn không ra nửa điểm dối trá, nhìn không ra nửa điểm tâm cơ… Một cảm giác lạ lẫm trong nháy mắt bao trùm lấy hắn…

Đáp ứng như vậy, rốt cuộc sẽ rơi vào cái bẫy đáng sợ khác, hay là kết thúc ngọt ngào?

Đối mặt với Thần Hi, hắn không phân biệt được thật giả. Người nam tử kia quá nhiều tâm cơ, làm hắn đoán không ra, nhìn cũng không thấu…

Phảng phất thấy được nét do dự trong mắt nam nhân, Thần Hi biết rõ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Y biết, nam nhân sẽ mềm lòng, chỉ cần y dụ dỗ vài câu, hắn nhất định quay lại bên cạnh y.

Triệu Kiệt, chính là một kẻ ngu ngốc như vậy… Kế tiếp, chỉ cần chờ đợi.

“Hiện tại ta không ép ngươi, ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Chờ khi ngươi quyết định xong hãy nói cho ta biết. Nhớ, đừng để ta đợi quá lâu.”

Đặt xuống môi nam nhân nụ hôn nhẹ nhàng, ý cười trên mặt Thần Hi càng thêm khắc sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui