Sau khi rời khỏi văn phòng của Thần Hi, Triệu Kiệt cứ ở trên giường lăn qua lăn lại, suy nghĩ lung tung, không có chút nào buồn ngủ, mà dù khó khăn ngủ được thì cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Sáng hôm sau, Triệu Kiệt mang theo đôi mắt gấu mèo đến công ty, vừa đến văn phòng thì vừa vặn gặp được Triệu Nhân Thành mới đi công tác về. Không kịp che đôi mắt gấu mèo, hắn chỉ còn biết nhìn đối phương sưng mặt lên.
“Nhị bá mới không ở đây mấy ngày, ngươi đã thức đêm làm việc?”
“Không phải, ta chỉ là…”
Chỉ là… Môi mấp máy nói ra hai chữ này, Triệu Kiệt lại chậm chạp không thể tiếp tục, đương nhiên là do nhìn vào mắt Triệu Nhân Thành nên chột dạ, tìm không được lý do.
“Ngươi cái tên tiểu quỷ này, Nhị bá mới rời đi mấy ngày đã làm loạn rồi, ngươi có tin lần sau ta…”
Nói đến phân nửa đột nhiên dừng lại, Triệu Kiệt khó hiểu nhìn Triệu Nhân Thành ra vẻ thần bí. Triệu Nhân Thành lấy trong túi hồ sơ ra một bao giấy, đơn giản nhét vào ***g ngực Triệu Kiệt.
“Đừng trách Nhị bá là gà mẹ, chỉ có điều ngươi đã là người đàn ông trưởng thành, lại là tổng tài của công ty, nói gì đi nữa bên cạnh cũng nên có người giúp đỡ. Nhị bá đã giúp ngươi tìm một người, dịu dàng khéo léo, thông minh độc lập. Ngày mai nếu ngươi rảnh, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp đối phương.”
Triệu Nhân Thành nháy nháy mắt, ám chỉ trong lời nói quá sức rõ ràng, không phải là bảo hắn kết hôn sao?
Kết hôn? Triệu Kiệt nhìn chằm chằm bao giấy trên tay, chần chừ không biết nên cự tuyệt thế nào, và lý do gì mà cự tuyệt.
Thấy hắn trầm mặc, Triệu Nhân Thành nghĩ hắn coi trọng chuyện hôn nhân nên không thúc ép hắn quá đáng, chỉ lưu lại một câu “Nhớ khi nào có thời gian thì bảo ta.” rồi mới rời đi.
Triệu Kiệt lấy xấp ảnh chụp nặng trịch từ trong bao giấy ra. Trên đó là hình một cô gái chừng 30 tuổi, nhan sắc bình thường không có gì đặc biệt, chỉ là nụ cười… thật sự rất ngọt ngào, giống như Triệu Nhân Thành đã hình dung.
Có lẽ… cũng nên thành gia lập nghiệp rồi…
——
Ngày hôm sau, Triệu Kiệt mặc một bộ quần áo đi làm bình thường được Triệu Nhân Thành dẫn đến nhà hàng. Vừa bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy nhân vật chính trong đống ảnh chụp. Nếu hắn nhớ không lầm, hình như nàng tên gọi Linh Hân gì đó…
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người, khuôn mặt bình thường hiện lên nụ cười dịu dàng. Nàng đứng dậy, rất lễ phép chào hỏi hai người.
“Triệu bá bá, Triệu tiên sinh, xin chào.” Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều là khí chất bẩm sinh của tiểu thư khuê các.
“Xin chào.”
Triệu Kiệt lễ phép đáp lại, chờ đối phương ngồi xuống rồi, hắn mới cùng Triệu Nhân Thành ngồi theo.
Nhất thời, đầu óc hắn trống rỗng, không biết nên nói gì. Cũng may Triệu Nhân Thành rất nhiệt tình tìm chủ đề trò chuyện, hai người một hỏi một đáp, mơ hồ có thể thấy được Triệu Nhân Thành hết sức hài lòng với đối tượng kết hôn của hắn.
Nói chuyện phiếm một hồi, Triệu Nhân Thành dường như chú ý đến việc nhân vật chính ngày hôm nay chẳng chịu hé răng, không khỏi lấy tay đẩy đẩy Triệu Kiệt.
“Triệu Kiệt, nhị bá về trước, ngươi cùng tiểu thư người ta hảo hảo tâm sự nhé. Đừng có ngồi yên giống hệt tên đầu gỗ, người ta là con gái, khó tránh khỏi có chút rụt rè, ngươi phải tự tìm chủ đề a.”
Nói xong, cũng không chờ Triệu Kiệt đáp lời, Triệu Nhân Thành mỉm cười đứng dậy, nói rằng có việc phải đi, lưu lại Triệu Kiệt cùng Linh Hân hai người.
Mặt đối mặt im lặng cả buổi, Triệu Kiệt phát hiện bầu không khí đã bị hắn làm cho có điểm gượng gạo, bắt đầu vắt óc tìm chủ đề trò chuyện.
“Linh tiểu thư, sao cô lại muốn kết hôn?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi lại giống như đã chạm phải vấn đề không nên. Giữa lúc Triệu Kiệt xấu hổ đến mức không biết làm sao cho phải, giọng cười dễ nghe nho nhỏ của Linh Hân vang lên.
Triệu Kiệt bị cười thì xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng hiện lên một mảnh đỏ ửng. Có lẽ thấy hắn đang lúng túng nên Linh Hân liền khó khăn nhịn cười, chủ động đưa ra câu hỏi.
“Anh rất khẩn trương?”
“…”
Triệu Kiệt trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú càng thêm đỏ ửng như mông khỉ.
“Đừng cứng ngắc như thế, tôi có ăn thịt anh đâu!” Linh Hân vui đùa nói.
Lời từ miệng nàng thốt ra không những không khiến người bên cạnh thấy nặng nề, mà ngược lại còn mang theo vài phần dí dỏm. Nàng lần lượt đặt câu hỏi, Triệu Kiệt ngoan ngoãn trả lời, cuộc trò chuyện cứ như vậy tự nhiên tiếp diễn.
Linh Hân là một cô gái rất đặc biệt… Vốn dĩ ấn tượng đầu tiên Triệu Kiệt dành cho nàng là một đóa hoa trồng trong nhà kính, thật không nghĩ tới nói chuyện lại vô cùng thoải mái.
“Ngại quá, tôi đi WC một chút.”
Đang trò chuyện hăng say, dưới bụng lại đột nhiên buồn tiểu, khiến Triệu Kiệt không thể không tạm dừng, đầy áy náy nói.
Đối phương cũng không lộ ra vẻ không vui, mỉm cười gật đầu.
Triệu Kiệt nhanh chóng đi vào WC, gấp gáp kéo quần xuống giải quyết nhu cầu ở hạ thể. Vội vàng rửa tay xong, hắn vì quá nôn nóng rời đi nên đâm sầm vào nam tử vừa bước đến cửa.
Tự biết mình đuối lý, Triệu Kiệt không dám làm căng, cúi đầu xin lỗi, muốn vòng qua người đó ra ngoài, phần eo đột nhiên lại bị cánh tay cường tráng ôm lấy. Đang lúc hắn thầm kêu không ổn, cả người đã bị đẩy mạnh vào vách tường bằng men sứ màu ngà lạnh băng.
“Ô…”
Triệu Kiệt đau đớn rên rỉ, đập vào mắt là thân ảnh khiến hắn toàn thân lạnh cóng.
“Thần… Thần Hi…”
Khuôn mặt giận dữ của Thần Hi khiến Triệu Kiệt vừa nói vừa nhịn không được phát run.
Một tay túm lấy cổ áo Triệu Kiệt, thô lỗ kéo hắn lên, cánh môi ấm áp của Thần Hi dán lên chiếc miệng hé mở, thô bạo xâm nhập vào trong miệng Triệu Kiệt. Như dã thú không kiềm chế được cắn xé con mồi, môi dưới của Triệu Kiệt bị xé nát khiến hắn phải trừng to hai mắt, liều mạng giãy dụa.
Thế nhưng, giãy dụa của hắn chẳng khiến Thần Hi thêm phần thương tiếc. Trong mắt y tràn ngập điên cuồng, hung hăng áp chế nam nhân, bàn tay mất đi lý trí siết chặt cần cổ hắn. Cảm giác hít thở không thông phút chốc bao phủ Triệu Kiệt, khiến hắn vô thức há miệng muốn hít thở, lại bị đầu lưỡi Thần Hi quấy phá. Dần dần, trước mắt đã một hồi đen kịt, cảm giác gần như tử vong làm hắn sợ đến mức quên đi phản kháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...