Nhặt Được Đại Thúc

Rời khỏi Thần Hi một thời gian ngắn, Triệu Kiệt đã khôi phục khuôn mẫu khi xưa, hết thảy có vẻ sóng yên biển lặng… Yên tĩnh thế này khiến Triệu Kiệt cơ hồ cho rằng việc bị giam lỏng mấy ngày trước chỉ là giấc mộng dài.

Hắn toàn tâm toàn ý vì công trình của công ty hợp tác cùng Thần Hi lúc trước, lúc gặp mặt Thần Hi cũng chỉ giới hạn trong những buổi họp cố định về việc hợp tác đôi bên. Nhưng Thần Hi tựa như chẳng có gì để nói, luôn chăm chú nghe người khác thuyết trình, chờ đợi kế hoạch kế tiếp, nếu không có gì quan trọng, cả nửa ánh mắt Thần Hi cũng không dành cho hắn.

Phát hiện này, khiến cảm giác mất mác trong nội tâm Triệu Kiệt càng lúc càng gia tăng…

Hắn biết hắn không nên có loại tâm tình này, không nên thấp hèn như thế. Bị gạt thảm hại, bị sỉ nhục như một món đồ chơi vô dụng, thế mà vẫn không ngăn cản được tình cảm trong lòng.

“Triệu tổng tài.”

Bên cạnh truyền đến tiếng gọi ngắn gọn, Triệu Kiệt thoáng giật mình sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại.

Hắn ngước mắt lên, phát hiện một người đàn ông có bộ dáng như thư ký chẳng biết đã đứng đây từ lúc nào, cũng đồng thời phát hiện buổi họp có vẻ đã kết thúc từ rất lâu.

Dựa theo tình hình, đối phương hẳn là ám chỉ hắn nên rời đi thôi.

Đối với việc thất thần của mình, Triệu Kiệt mỉm cười đầy áy náy: “Ngại quá, ta lập tức đi ngay.”

Mặc dù hắn thất thần như vậy không phải lần đầu tiên, nhưng bình thường thư ký thân cận đều nhắc nhở hắn. Bất quá hai ngày trước thư ký có việc xin nghỉ phép, Triệu Nhân Thành lại xuống phía Nam kiểm tra công việc, cho nên buổi họp này hắn phải đi một mình.


“Triệu tổng tài, ngài đừng đi vội, Thần tổng tài mời ngài ghé qua một chút.”

“Thần Hi mời ta? Chẳng lẽ vụ hợp tác này có gì sơ suất?”

Triệu Kiệt cố gắng nghĩ lại, nếu như hắn nhớ không nhầm, dự án này hắn đã cùng tất cả lãnh đạo cấp cao thảo luận qua, tỉ mỉ vạch ra kế hoạch, vừa rồi trong buổi họp chẳng phải vô cùng thuận lợi sao?

Mang theo tâm tình hoài nghi, Triệu Kiệt rời khỏi phòng họp, vào thang máy đi thẳng đến phòng tổng tài ở tầng cao nhất.

Không biết vì sao, nhìn số tầng thang máy tăng dần, tim Triệu Kiệt cứ đập mạnh như đánh trống.

Sắp gặp mặt Thần Hi làm hắn khẩn trương nói không nên lời…

Nội tâm vừa sợ hãi mơ hồ vừa mong đợi xiết bao, đúng là mâu thuẫn đến cực điểm.

“Đinh!” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở rộng sang hai bên, đập vào mắt hắn chính là hành lang lót đá cẩm thạch trắng có chút lạ lẫm, trần nhà cao ngất với rất nhiều đồ cổ trang trí hai bên, thiết kế thẩm mỹ nhưng xa hoa.

Đây là lần đầu tiên hắn vào phòng làm việc của Thần Hi, trước đây họ bàn chuyện đều trực tiếp nói ở phòng họp.

Khắp hành lang lộng lẫy chỉ có duy nhất một gian phòng, bố cục rộng rãi khiến Triệu Kiệt gần như há hốc mồm.

Công ty của hắn không nhỏ, nhưng so với công ty của Thần Hi vẫn kém xa một trời một vực.

Rất nhanh, trước mắt đã hiện lên cánh cửa gỗ to lớn, toàn bộ tâm tư của Triệu Kiệt đều đặt vào Thần Hi.

Nơm nớp lo sợ gõ lên cửa mấy cái, xuyên qua cánh cửa, nam âm tràn ngập từ tính rơi vào tai Triệu Kiệt.

“Vào đi.”

Nuốt nước miếng, Triệu Kiệt lấy lại tinh thần, đưa bàn tay ướt đẫm mồ hôi chạm vào nắm đấm cửa lạnh băng, nhẹ đẩy ra.

Nhìn căn phòng so với dự liệu của hắn còn rộng hơn nhiều, Triệu Kiệt phải mất mấy giây mới tìm được thân ảnh quen thuộc. Thần Hi an vị ở phía sau chiếc bàn màu đen, gương mặt xinh đẹp đeo kính, trên tay cầm xấp tài liệu, biểu tình nghiêm túc khiến y có thêm vài phần anh khí, toàn thân tản mát ra khí thế khí vũ hiên ngang, làm Triệu Kiệt nhất thời chói cả mắt.

Thời gian ở cùng Thần Hi, hắn không có cơ hội nhìn thấy một Thần Hi như vậy. Không, có lẽ có cơ hội, chỉ là với cảm giác chán ghét khi đó, hắn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Mặc dù, tâm tình hiện tại cũng không tốt hơn là bao.


Chú ý đến ánh mắt dò xét mình ở cách đó không xa, Thần Hi cuối cùng cũng thả xấp tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Triệu Kiệt, khóe miệng y lập tức hiện lên nụ cười, nét mặt nghiêm túc trong nháy mắt trở nên nhu hòa không ít.

Tháo kính xuống, Thần Hi rời khỏi bàn làm việc, đi về phía Triệu Kiệt.

“Đại thúc, ngươi đến rồi!”

Không để ý gì đến sự phản kháng của đối phương, Thần Hi ôm lấy người nam nhân đã mấy ngày không thấy, đồng thời dưới góc độ Triệu Kiệt không nhận ra được ra dấu cho bốn vệ sĩ lui ra ngoài.

Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ám chỉ của Thần Hi, K dẫn đầu bốn người nối bước nhau rời khỏi văn phòng.

Đè nén cảm xúc sắp bộc phát trong lòng, Triệu Kiệt hít vào thật sâu, cố gắng giữ tỉnh táo.

“Không biết Thần tổng gọi ta đến có chuyện gì? Trên cơ bản, ta cho rằng hai bên đều hết sức hài lòng với kế hoạch lần này.”

Ánh mắt Thần Hi vừa giống như dò xét vừa giống như quan sát nam nhân trước mắt, ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy làm Triệu Kiệt đoán không ra, chỉ là bị nhìn lâu như vậy, hắn có chút không tự nhiên lùi ra sau mấy bước.

“Không cần sợ ta, đại thúc. Bất quá mới có mấy ngày không gặp, ngươi đã không ngoan rồi. Ta đã nói ngươi đừng gọi ta là Thần tổng, chúng ta không xa lạ như thế.”

Một tay Thần Hi giữ chặt eo Triệu Kiệt, một tay kéo hắn vào trong ngực, nghe được tiếng kinh hô âm thầm truyền đến từ nam nhân trong ngực.

Triệu Kiệt đứng thẳng người, cảm thụ nhiệt độ quen thuộc đã rời xa mấy ngày, chóp mũi loáng thoáng ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt…

Hắn muốn đẩy Thần Hi ra, cũng cần phải đẩy Thần Hi ra, thế nhưng cơ thể giống như đối nghịch cùng ý chí, bàn tay siết chặt thành quyền vài giây rồi lại thả, lặp đi lặp lại mấy lần, hắn vẫn là tùy ý cho Thần Hi ôm ấp.


“Đại thúc…”

Thấy Triệu Kiệt không giãy dụa, Thần Hi có chút kinh ngạc lẫn vui mừng. Y tựa đầu vào sau gáy nam nhân, chăm chú ôm một hồi mới phát ra tiếng than nhẹ nhỏ xíu.

“Đại thúc, mấy ngày nay, ta rất nhớ ngươi.”

Tựa như bị điện giật, Triệu Kiệt không biết lấy khí lực ở đâu ra đẩy mạnh Thần Hi.

Không ngờ tới Triệu Kiệt sẽ làm vậy, Thần Hi lảo đảo mấy bước, khó khăn ổn định cơ thể, biểu tình phẫn nộ dần dần ngưng tụ trên mặt.

Triệu Kiệt không biết mình lấy đâu ra khí lực, chỉ là khi Thần Hi dùng ngữ khí đó nói bên tai hắn, trong lòng cứ như bị cái gì hung hăng giày xéo. Ánh mắt thương yêu gợi hắn nhớ đến nỗi đau năm xưa.

Hắn sao có thể… sao có thể… tùy ý cho Thần Hi đùa bỡn…?

“Đại thúc, ngươi đây là ý gì?”

Thần Hi bước về phía Triệu Kiệt, gương mặt xinh đẹp không có lấy một tia biểu tình, hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm.

Nhìn khoảng cách giữa mình và nam tử trước mắt ngày càng rút ngắn, đáy lòng Triệu Kiệt phát lạnh, vô thức chạy về hướng cánh cửa gỗ chỉ cách hắn mấy bước chân, không ngờ lại bị Thần Hi đi trước một bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui