Bùi Ứng Triết lại gạt cha hắn về nhà.
Đương nhiên lúc đầu cha hắn không đồng ý, mang theo túi đựng rượu mạnh nói trời tối phải về nhà. Bùi Ứng Triết nghiêm trang lừa y: "Chẳng phải đã nhờ tôi giúp anh tìm người sao? Nếu tìm được người thì làm sao báo cho anh đây?"
Lượm Ve Chai nghĩ cũng đúng, mình lại không có điện thoại. Y tỏ vẻ sốt ruột: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Thế là Bùi Ứng Triết thuận lý thành chương bảo y theo mình về nhà. Lượm Ve Chai tỉnh tỉnh mê mê gật đầu: "Vậy để tôi về nhà lấy chút đồ."
Bùi Ứng Triết đi theo y bảy lần quẹo tám lần rẽ, xuyên qua ngõ sâu nhỏ hẹp chật chội đến trước túp lều nhỏ của y. Đây không phải nhà hắn ở lúc nhỏ nhưng cũng rách rưới dột nát tứ bề giống vậy.
Bùi Ứng Triết phải cúi người mới có thể chui qua cửa gỗ thấp bé: "Anh bắt đầu ở đây từ lúc nào?"
Lượm Ve Chai đi vòng quanh lều, chân tay luống cuống: "Tôi cũng không biết, tôi ở đây tìm bé cưng, tìm không thấy thì đổi sang chỗ khác tìm."
Bùi Ứng Triết thấy y giống như đang tìm gì đó liền hỏi: "Anh muốn lấy cái gì?" Thật ra căn phòng nhỏ như vậy chỉ nhìn một cái đã thấy ngay, căn bản là không cần "tìm".
Lượm Ve Chai cảm thấy mình đã làm phiền ông chủ lớn chạy tới đây một chuyến nên có chút ngượng ngùng, xoa tay nhỏ giọng nói: "Tôi tưởng mình có thứ gì cần đem theo...... Trước kia đổi chỗ ở cũng chỉ mang theo gấu nhỏ, nhưng gấu nhỏ không còn nữa rồi."
Lượm Ve Chai lôi từ trong góc ra nửa ổ mì hôm đó chưa ăn hết, hình như đây là thứ duy nhất đáng tiền trong nhà y. Ông chủ lớn đã tốt bụng nhận lời tìm bé cưng cho y, lẽ ra y phải cảm tạ ông chủ lớn.
Nhưng nửa ổ mì này y không lấy ra được.
Bùi Ứng Triết nhìn y cầm nửa ổ mì ngẩn người thì nói đùa: "Cho tôi à?"
Lượm Ve Chai lắc đầu: "Anh không ăn được đâu, tôi thì ăn được, đây là điểm tâm ngày mai của tôi."
Nhiều ngày rồi chưa động đến, nhìn kỹ trên mặt bánh mì đã mốc meo mọc lông. Bùi Ứng Triết tịch thu túi bánh mì giấu ra sau lưng: "Anh ăn được thì tôi cũng ăn được. Tôi mặc kệ, cứ đưa cho tôi."
Hắn sẽ không để ba ba tiếp tục ăn những thứ này, tiếp tục sống ủy khuất như vậy nữa.
***
Bùi Ứng Triết đón Lượm Ve Chai về nhà.
Lúc trước toàn bị mấy người mặc đồ tây đen rượt đuổi nên đây là lần đầu tiên Lượm Ve Chai quan sát kỹ nhà ông chủ lớn.
Y theo sau ông chủ lớn vừa đi vừa nhìn, đang đi thì bỗng nhiên dừng lại rồi chỉ vào một căn nhà gỗ nhỏ cách đó không xa nói: "Ông chủ lớn, tôi muốn ở đó."
Y không muốn đem thêm phiền phức cho ông chủ lớn, nhà gỗ kia có vẻ là chỗ đơn sơ nhất ở đây, mặc dù so với túp lều chật chội của y thì vẫn xa hoa hơn nhiều.
Bùi Ứng Triết nhìn sang mới phát hiện y chỉ vào nhà dành cho chó trong góc vườn hoa, trước kia hắn từng nuôi một con chó Becgie Đức nhưng sau này bạn hắn đã đem đi.
Lượm Ve Chai háo hức hỏi lại: "Có được không?"
Bùi Ứng Triết lừa y: "Đó là nhà của chó lớn, lát nữa chó lớn sẽ trở lại, anh muốn ngủ chung với nó sao?"
Lượm Ve Chai sợ hãi run lập cập, không nói gì nữa mà yên lặng theo sát Bùi Ứng Triết, không dám tách ra một mình.
Sau khi về nhà, Bùi Ứng Triết lại gọi bác sĩ gia đình tới.
Bác sĩ hỏi hắn với vẻ kinh hãi: "Bùi tổng, ngài đánh người ta à?"
"Nói hươu nói vượn gì thế? Đó là cha tôi......" Bùi Ứng Triết bất lực với suy đoán của hắn.
"A, vậy thì tốt, vậy thì tốt! Mấy ngày trước tôi có xem một bộ phim tên là "Nọc độc", vai phản diện trong phim bắt người lang thang về thí nghiệm, tôi còn tưởng......" Bác sĩ kia lải nhải xong mới phát hiện hình như có chỗ nào sai sai, "Hả? Anh ta là cha anh? Làm sao có thể......"
Bùi Ứng Triết mất kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, trên tay cha tôi bị đánh bằng gậy có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ hắng giọng: "Vẫn ổn, anh bôi cao chữa thương cho anh ta đi. Hôm nay anh ta mắc mưa phải không? Chắc nửa đêm phát sốt phải truyền nước biển đấy."
Bùi Ứng Triết nhíu mày: "Vậy hôm nay anh đừng về nữa, ngủ ở phòng khách một đêm đi."
***
Tắm thuốc xong, Bùi Ứng Triết bôi thuốc cho cha hắn.
Trước kia Lượm Ve Chai mặc trên người tận mấy lớp quần áo cũ căng phồng, Bùi Ứng Triết ước lượng sai kích cỡ nên đồ trợ lý mua về đều bị rộng, cổ áo và tay áo rộng đến nỗi đủ mặc vừa hai người y.
Lượm Ve Chai khép nép ngồi trên giường xắn tay áo lên để lộ hai cánh tay gầy như que củi. Bùi Ứng Triết cố ý xoa nóng tay rồi bôi chút thuốc cao lên lòng bàn tay chậm rãi chà xát.
Lượm Ve Chai tò mò nhìn chằm chằm, mọi thứ trong nhà ông chủ lớn đều mới lạ đối với y.
Có một cái bát rất to, nước sôi lên ùng ục thì ngâm mình vào, y không biết đó gọi là bồn tắm.
Lầu một có hòm gỗ lớn màu đen, mở nắp ra còn biết ca hát, y không biết đó là dương cầm.
Còn có một vật nho nhỏ mà ông chủ lớn thường cầm trong tay, cái này thì y biết! Là điện thoại, có thể nói chuyện với người ở rất xa.
Bùi Ứng Triết bôi thuốc cao lên vết bầm trên tay y, Lượm Ve Chai bị đau nên co rúm lại, sau đó giương mắt nhìn trộm ông chủ lớn rồi lại xám xịt duỗi tay ra.
Y sợ ông chủ lớn nổi giận.
Rõ ràng Lượm Ve Chai có thể chịu được đau nhức khi bị thương nhưng lại không chịu nổi đau nhức khi bôi thuốc.
Bởi vì y thường xuyên bị thương nhưng chưa bao giờ bôi thuốc.
"Đừng sợ, bôi thuốc mới lành, bôi thuốc mới hết đau." Bùi Ứng Triết cảm giác được tay y run rẩy nên cúi xuống nhẹ nhàng thổi cho y.
Lượm Ve Chai đột nhiên cười ngây ngô: "Ông chủ lớn, anh cũng biết phù phù nữa."
Bùi Ứng Triết muốn trò chuyện để y phân tâm: "Đúng rồi, người anh muốn tìm là ai vậy?"
Nói đến đề tài này ánh mắt Lượm Ve Chai liền sáng lên, thậm chí nói năng hơi lộn xộn: "Bé, bé ấy tên là bé cưng! Là một bé trai! Cao chừng này, không đúng...... là cao chừng này. Đúng rồi, thật xin lỗi, tôi nhớ... nhớ không rõ lắm. Tóc hơi dài, đôi mắt rất to rất đẹp! Cười, cười lên, trên má trái có lúm đồng tiền, bên phải không có. Ừm, để tôi nhớ lại xem...... Chỗ này, chỗ này có nốt ruồi nhỏ, trên lưng cũng có......"
"Vì sao anh không cần bé ấy nữa?" Khi thốt ra lời này, Bùi Ứng Triết biết ngay mình thất thố, rõ ràng hắn không lấy thân phận ông chủ lớn để hỏi câu này.
Nhưng vì Lượm Ve Chai ngốc thật nên cũng chẳng phát giác ra điều gì. Y lập tức kích động, dùng cả hai tay nắm chặt cổ tay của Bùi Ứng Triết: "Không phải là không cần bé cưng nữa!"
Nói xong y lại sợ chọc giận ông chủ lớn nên sợ hãi rút tay về rồi lẩm bẩm: "Tôi không phải là không cần bé cưng nữa...... Ông chủ lớn, nếu anh tìm được bé cưng thì đừng nói với bé ấy là tôi không cần bé nữa được không. Bé cưng nghe vậy sẽ tức giận, tức giận sẽ không chịu gặp tôi nữa."
Lượm Ve Chai thấy ông chủ lớn cúi đầu không nói lời nào thì lấy ngón trỏ quệt thuốc cao trên cánh tay mình, sau đó bôi lên vết đỏ trên tay ông chủ lớn với vẻ mặt lấy lòng.
Trên cánh tay ông chủ lớn cũng bị gậy nện vào, là đỡ thay cho y, y biết.
Lượm Ve Chai vừa giúp ông chủ lớn bôi thuốc vừa ngây ngô bắt chước hắn nói chuyện, bắt chước hắn thổi lên vết thương: "Đừng sợ, bôi thuốc mới lành, bôi thuốc mới hết đau, phù phù."
Nước mắt Bùi Ứng Triết tí tách rơi xuống.
Lượm Ve Chai còn tưởng hắn sợ đau nên vừa thổi vừa nhỏ giọng an ủi hắn: "Ông chủ lớn đừng khóc nha, tôi nhẹ một chút, tôi thổi phù phù cho anh."
Bùi Ứng Triết không dám để ba ba ngủ một mình nên hai người nằm chung một giường. Đến hai giờ sáng, Lượm Ve Chai quả nhiên phát sốt, Bùi Ứng Triết gọi bác sĩ tới tiêm thuốc cho y.
Lượm Ve Chai rất sợ người mặc đồ trắng này, lần trước cầm kéo muốn cắt y, lần này lại muốn lấy kim đâm y. Nhưng Lượm Ve Chai không dám nói vì sợ ông chủ lớn mất hứng sẽ không tìm bé cưng cho y nữa.
Bùi Ứng Triết vỗ nhẹ lên lưng ba ba, lúc nhỏ ba ba đều dỗ hắn ngủ như vậy.
Lượm Ve Chai mau chóng ngủ thiếp đi, trong lúc mê man còn lầm bầm nói mớ: "Bé cưng."
Bùi Ứng Triết nắm lấy bàn tay đang truyền nước biển của y rồi xoa xoa lòng bàn tay: "Con ở đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...