Khi Bùi Ứng Triết bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì mới hơn bốn giờ, hắn mơ màng ấn nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy đầu dây bên kia cuống quýt nói người bỏ chạy rồi.
Trong lòng Bùi Ứng Triết run lên: "Cái gì chạy?" Đầu dây bên kia cân nhắc tìm từ rồi lặp lại lần nữa: "Bùi tổng, vị tiên sinh ngài bắt... mời đến kia... chạy rồi." Bùi Ứng Triết lập tức tỉnh táo lại: "Các anh có tận bốn người mà còn để người ta chạy sao?!"
Đầu dây bên kia lí nhí giải thích: "Trời còn chưa sáng, khi mọi người giao ban không để ý, nào ngờ anh ta liền nhân cơ hội này bỏ chạy. Mấy người chúng tôi lập tức đuổi theo, anh ta giống như khỉ ốm chui lọt qua khe hở cổng rào. Chờ chúng tôi leo tường ra ngoài thì anh ta đã chạy mất dạng rồi."
Đoán chừng là sáng hôm qua ba ba học được cách mở cửa, có lẽ nửa đêm không ngủ mà đợi đến lúc không có người mới lén chạy đi.
Y luôn miệng nói mình có chuyện phải làm, Bùi Ứng Triết không biết là chuyện gì để y phải sốt ruột như thế.
Bùi Ứng Triết khoác đại một bộ đồ rồi đi ra, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, mưa rơi tí tách. Ba ba không có dù.
Khi còn bé, bọn họ cũng không có dù. Có lần trời mưa, bọn họ trú dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi đến tận trưa. Đợi tới khi trời tối mà mưa vẫn chưa tạnh.
Trời tối phải về nhà. Mặc dù trong nhà cũng lạnh như ngoài đường, cũng bị gió lùa khắp nơi, mưa dột khắp nơi. Nhưng trời tối thì phải về nhà.
Ba ba cởi áo khoác của mình đắp lên người Bùi Ứng Triết, bọc hắn chặt kín rồi ôm hắn đi vào màn mưa. Áo khoác này của ba ba nhặt về từ đống đồ cũ người ta bỏ đi, áo rộng thùng thình, ba ba mặc còn thấy rộng, choàng lên người hắn giống như một chiếc chăn nhỏ vậy.
Bùi Ứng Triết được quấn kín bên trong nên chẳng dính giọt mưa nào, nhưng cả người ba ba thì ướt đẫm. Về đến nhà, ba ba ôm hắn đặt lên giường, sau đó cởi đồ của mình ngồi xổm trước cửa vắt ráo nước. Nước chảy tí tách đọng lại thành một vũng nhỏ dưới chân.
Đêm đó ba ba ngã bệnh. Nửa đêm Bùi Ứng Triết tỉnh lại trong ngực ba ba, phát hiện trên người ba ba nóng đến dọa người. Hắn quỳ bên cạnh lắc lắc cánh tay ba ba, nhưng ba ba dường như không nghe được, gọi mãi cũng không tỉnh.
Khi đó hắn cũng không biết phải chăm sóc người bệnh ra sao, chỉ thấy ba ba nóng quá nên muốn giúp ba ba nguội bớt.
Bùi Ứng Triết đứng dậy xuống giường cởi hết đồ chỉ chừa lại mỗi cái quần cộc rồi mở cửa ra ngoài, đứng trong gió lạnh hun hút. Chờ mình lạnh cóng đến độ toàn thân run lên như muốn đóng băng thì lại chui vào chăn ôm cổ ba ba, áp sát vào ngực ba ba để hạ nhiệt độ.
Một đêm tới tới lui lui nhiều lần, sáng hôm sau ba ba đã hết nóng nhưng lại đến lượt hắn bệnh mê man.
Giờ nhớ lại lúc đó hai người họ đúng là mạng lớn thật.
Bùi Ứng Triết bung dù đi vào màn mưa, chỉ thấy nóng ruột nóng gan, tâm loạn như ma.
***
Hắn và bốn người mặc đồ tây đen đi tìm dọc theo con đường lần trước bắt cha hắn tới, mười mấy tiếng trôi qua vẫn chẳng có manh mối gì.
Hắn quyết định trở lại nơi gặp nhau lần đầu tìm thử, chắc ba ba sống ở gần đó. Trời tối ba ba nhất định sẽ về nhà.
Bùi Ứng Triết đến tiệm mì kia, đúng lúc chủ tiệm đang quét dọn chuẩn bị đóng cửa quán. Tiểu Vương vừa thấy hắn thì lập tức đon đả chào đón: "A...... Ông chủ lớn đến ăn mì sao ạ?"
Bùi Ứng Triết đi thẳng vào vấn đề: "Không ăn. Hôm nay anh có thấy người lần trước tôi dẫn đến đây ăn không?"
Tiểu Vương vỗ đầu: "Ôi, nghe ngài nói vậy tôi mới nhớ mấy ngày rồi không thấy cậu ta, trước kia ngày nào cậu ta cũng đến chỗ chúng tôi cả. Haizz, nhắc tới người này cũng thật đáng thương, đầu óc không tỉnh táo cho lắm, chắc đã bị kẻ xấu bắt đi rồi......"
Bùi Ứng Triết đỏ mặt, trong lòng thầm nhủ kẻ xấu kia đang đứng trước mặt anh đây này. Hắn đưa danh thiếp cho chủ tiệm mì: "Nếu thấy anh ta thì phiền anh giữ anh ta lại rồi gọi cho tôi theo số điện thoại này, cám ơn!"
Vừa dặn dò xong thì điện thoại của Bùi Ứng Triết reo lên, nói là đã tìm được người, nhưng tình hình có chút phức tạp......
***
Hắn băng qua ba giao lộ chạy tới nơi thì phát hiện bên ngoài có một vòng người vây quanh giơ điện thoại lên quay. Cha hắn và một ông cụ đang đánh nhau, mà nói đánh nhau cũng không đúng, phải nói là cha hắn bị người ta đánh.
Hai người giành nhau một túi vải màu đỏ đựng rượu mạnh, ai cũng không chịu thả. Ông cụ vác gậy quất vào người Lượm Ve Chai, miệng không ngừng la mắng: "Vô liêm sỉ! Giựt túi! Giựt túi! Mọi người nhìn đi!"
Lượm Ve Chai cắn chặt môi dưới, không tránh cũng không trốn, cứ thế không nói tiếng nào mà dùng sức kéo đến độ gân xanh đều nổi lên.
Bùi Ứng Triết nhớ lại lần đầu gặp nhau, hình như ba ba cũng xách một cái túi vải đỏ giống vậy. Hắn gạt đám người ra rồi xông tới đứng chặn trước mặt Lượm Ve Chai, cản lại cây gậy của ông cụ, trong lúc hỗn loạn cũng không tránh khỏi bị vụt cho mấy gậy.
Khó khăn lắm mới kéo được hai người ra xa, Bùi Ứng Triết mời ông cụ sang một bên: "Thật xin lỗi, cha cháu...... có chút vấn đề, cháu thay cha cháu nhận lỗi với ông."
Ông cụ liếc mắt nhìn hắn, chửi một câu bằng tiếng địa phương rồi hung dữ nói: "Cha cậu? Muốn gạt ông già này à? Hắn có thể sinh ra đứa con trai lớn như cậu sao?"
Chuyện này thực sự rất khó nói rõ, Bùi Ứng Triết cũng không muốn giải thích quá nhiều: "Thật xin lỗi, cha cháu hình như chỉ thích cái túi màu đỏ này. Ngài có thể cho cha cháu mượn dùng một chút không, cháu sẽ trả lại tiền cho ngài."
"Được được được, cho cậu, cho cậu!" Ông cụ kia vốn định tản bộ mua mấy quả táo, không ngờ đi ngang qua đây lại gặp tai bay vạ gió. Loại túi vải mua sắm này trong nhà còn rất nhiều, thiếu đi một cái cũng chẳng sao, ông cụ liền đưa túi rỗng cho hắn.
Mọi người thấy không còn gì để xem liền hò nhau tản đi.
Bùi Ứng Triết đưa túi rượu mạnh Trung Quốc cho Lượm Ve Chai, Lượm Ve Chai vội vàng nhào tới, một tay chụp lấy túi, một tay thò vào trong mò mẫm, chỉ hận không thể chui cả người vào bên trong. Y rất gấp gáp, quýnh quáng mò đi mò lại bao nhiêu lần.
Mưa càng lúc càng to, Bùi Ứng Triết bung dù ra che, hắn kéo ba ba đến dưới dù rồi dịu giọng hỏi: "Anh muốn tìm gì vậy? Túi này không có gì đâu."
Trong túi trống rỗng, trong túi chẳng có vật gì, gấu nhỏ cũng không có. Đều do y tới quá muộn nên gấu nhỏ không còn nữa.
Lượm Ve Chai ngập ngừng thốt ra hai chữ: "Gấu nhỏ."
Trong đầu Bùi Ứng Triết ong ong, tim hắn giống như bị một vật sắc nhọn đâm vào, đau đến mức cả người co rúm. Hắn cố gắng trấn tĩnh, khàn giọng hỏi: "Gấu nhỏ hình dạng thế nào?"
Lượm Ve Chai vụng về huơ tay: "Gấu nhỏ cũ lắm rồi. Lớn cỡ này, không đúng, chắc lớn cỡ này nè...... Màu nâu nhìn đẹp lắm. Nhưng có một con mắt bị mất nên tôi may cúc áo vào đó. Còn có một cái tay mấy ngày trước vì tôi không cẩn thận nên bị chó cắn rách. Tôi đã để vào chung một chỗ, khi nào tìm được sẽ may lại."
Bùi Ứng Triết nói không nên lời. Bởi vì đó là gấu nhỏ của hắn, là đồ chơi duy nhất của hắn.
Khi ba ba nhặt về tặng cho hắn, hắn chê đây là đồ chơi của con gái nên không thèm, còn trách ba ba sao không nhặt khủng long bự hay xe đua về. Sau này thực sự không có gì khác để chơi nên đành phải chơi với gấu nhỏ, ngày nào hắn cũng phải ôm gấu nhỏ mới ngủ được.
Lượm Ve Chai vừa nói vừa nắm chặt túi đựng rượu nghĩ thầm: Ông chủ lớn thật là lợi hại! Mình giành với người ta thật lâu mà cũng không giành nổi, ông chủ lớn vừa đến đã lấy được túi của mình về!
Bùi Ứng Triết còn chưa tỉnh lại sau cơn chấn động thì đã thấy Lượm Ve Chai đột ngột quỳ xuống trước mặt hắn. Mưa rơi như trút, trên mặt đất vừa ướt vừa lạnh, quần của cha hắn lập tức ướt sũng.
Lượm Ve Chai nắm lấy ống quần hắn rồi dập đầu ba cái, sau đó ngửa mặt lên nghiêm túc nhìn hắn: "Ông chủ lớn, anh có bản lĩnh như thế thì giúp tôi tìm người được không? Bé ấy tên là bé cưng."
Trong đôi mắt ngập nước của ba ba, Bùi Ứng Triết chợt nhìn thấy cơn mưa bao nhiêu năm qua vẫn không ngừng rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...