Đảo mắt đã tới tháng Năm. Xế chiều Bùi Ứng Triết từ hội chợ việc làm về thì thấy ông chủ Tiểu Vương và chủ quán cơm kế bên dời bàn ra ngoài đánh bài. Ba ba cũng khiêng ghế đẩu tới ngồi cạnh duỗi cổ xem náo nhiệt, chẳng biết xem có hiểu gì không nữa.
Bùi Ứng Triết buông đồ xuống rồi chào ông chủ Tiểu Vương: "Ông chủ."
Tiểu Vương vừa thắng một ván nên vui tươi hớn hở quay đầu nhìn hắn: "Tiểu Bùi về rồi à. Hôm nay nhà tôi bận việc nên buổi tối không bán. Trong bếp còn đồ ăn thừa cho hai người đấy, lát nữa nhớ nấu mì ăn nhé."
"Ông chủ bận việc thì cứ về trước đi, để tôi làm một mình là được rồi." Nói thật mấy món mì trong menu đã ăn từ trên xuống dưới mấy lượt nên Bùi Ứng Triết không muốn ăn mì cho lắm.
"Tôi cũng làm được!" Bùi Tiểu Ái hăng hái giơ tay, hiện giờ y đã có thể giúp bưng đồ ăn khách gọi đến đúng bàn rồi.
Tiểu Vương xua tay: "Không sao, dạo này cậu cũng vất vả, tối nay xem như xả hơi một bữa đi."
Đánh bài xong, ông chủ Tiểu Vương quả nhiên phủi mông đi mất, Bùi Ứng Triết luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, ra sau bếp thì thấy đồ ăn thừa trong truyền thuyết có tới mười mấy món, hơn nữa đều không phải món trong tiệm, ở giữa còn bày một hộp giấy nhỏ xinh, bên trong là bánh kem tinh xảo có gắn hai cây nến hình số 2 và số 3.
Bùi Ứng Triết cũng quên mất hôm nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của hắn. Làm sao ông chủ Tiểu Vương biết được?
Hắn nấu hai tô mì trường thọ, phía trên thả hai cái trứng lòng đào rồi bưng ra bàn, lấy bánh kem ra rồi thắp nến lên. Bùi Tiểu Ái chưa từng đón sinh nhật, y chưa bao giờ thấy bánh kem đẹp như vậy nên lặng lẽ đứng ngắm.
Bùi Ứng Triết dọn xong bát đũa thì vẫy tay gọi Bùi Tiểu Ái tới, y ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn. Bùi Ứng Triết ôm chặt eo y nói: "Ba ba ước nguyện đi. Ước thầm trong trong thôi chứ đừng nói ra miệng, nói ra sẽ mất linh nghiệm."
Sinh nhật năm nào hắn cũng cầu nguyện trước bánh kem muốn tìm được ba ba về. Nếu ba ba vẫn cần hắn thì hắn sẽ vui vẻ đi theo. Nếu ba ba không cần hắn nữa thì hắn sẽ mặt dày mày dạn đi theo. Nguyện vọng này ước vài chục năm, hắn không ngờ lại có ngày trở thành sự thật.
Trong mắt Bùi Tiểu Ái phản chiếu ánh nến lập lòe, chống cằm nghĩ ngợi một hồi: "Ước xong rồi!" Bùi Ứng Triết cũng ước xong, sau đó hai người cùng thổi tắt nến.
Điều ước của Bùi Ứng Triết là hy vọng có một ngày ba ba sẽ biến thành tiểu thiên tài thật sự.
Còn điều ước của Bùi Tiểu Ái là điều ước của bé cưng sẽ thành sự thật.
***
Khi Bùi Ứng Triết rửa xong bát đĩa đi lên gác thì Bùi Tiểu Ái đang nằm xoãi ra trên giường nhỏ xoa bụng, lúc nãy y vừa ăn hết chỗ bánh kem còn lại. Thói quen này rất khó bỏ, trước kia khi còn lượm ve chai ăn cơm phải dựa vào may mắn, chỉ sợ bữa sau không tìm được gì để ăn nên trong tay có món nào thì phải cố mà ăn hết.
"Lại ăn nhiều chứ gì? Khó chịu lắm không?" Bùi Ứng Triết hóp lưng lại như mèo bò lên giường lủi tới bên cạnh y, thuần thục ôm y tới xoa bụng. Bụng nhỏ phồng lên như cái trống, sờ lên cực kỳ mềm mại.
"Bé cưng, hôm nay là sinh nhật con à?" Bùi Tiểu Ái vẫn rất gầy nhưng đã có da có thịt hơn xưa. Trước kia làn da mỏng manh bọc lấy khung xương gầy gò, từng khúc xương sườn nhô ra hệt như phím đen trên đàn piano, bây giờ đã có thêm mấy lạng thịt nên khi ôm không bị cấn người nữa.
Bùi Ứng Triết sửng sốt: "Ai nói với ba ba?"
"Buổi chiều ông chủ Tiểu Vương nói đấy, ba ba nghe lỏm được!" Nói đến đây Bùi Tiểu Ái còn cố ý thì thầm với vẻ thần bí.
Trong trí nhớ của y không có khái niệm về sinh nhật, y không biết sinh nhật phải ăn bánh kem to như thế, không biết lúc thổi nến phải hát bài sinh nhật vui vẻ, không biết sinh nhật phải ăn mì trường thọ để được may mắn, cũng không biết phải chúc người ta sinh nhật vui vẻ, phải tặng người ta quà sinh nhật.
Y chỉ biết sinh nhật là ngày mẹ sinh ra bé cưng, thế nên y hỏi: "Vậy con đi tìm mẹ ông chủ nhỏ chưa?"
Cuộc sống của Bùi Tiểu Ái rất đơn giản, bình thường không cần dùng đầu óc quá nhiều, cùng lắm chỉ nghĩ xem buổi sáng ăn gì, buổi trưa ăn gì, buổi tối ăn gì. Vì vậy hai tháng nay y sống rất vui vẻ, mỗi ngày tỉnh giấc có thể nhìn thấy bé cưng, sau đó cùng nhau ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, sau đó lại ôm nhau ngủ.
Cho tới hôm nay y đột nhiên nhớ lại những lời mẹ ông chủ nhỏ nói lần trước, bà nói kẻ cướp đi con người khác là rất xấu, không chỉ cướp con người khác mà còn cướp tới hai lần.
Lượm Ve Chai dành ra cả buổi trưa, dùng đầu óc không quá thông minh của mình suy nghĩ minh bạch, thì ra tên xấu xa này chính là mình.
Y mím môi hỏi lại lần nữa: "Bé cưng, hôm nay con có đi tìm mẹ ông chủ nhỏ không?"
Bùi Ứng Triết không ngờ y sẽ hỏi chuyện này: "Không có, sao thế?"
"Con nên tìm bà ấy đi." Bùi Tiểu Ái thì thào như đang lầm bầm lầu bầu, "Ba ba trả bé cưng lại cho bà ấy, bé cưng phải về thôi."
Bùi Ứng Triết nhíu mày: "Con trở về? Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó ba ba sẽ tới thăm con...... Ba ba có thể thăm con được không?" Bùi Tiểu Ái cảm thấy môi mình khô khốc, đầu lưỡi liếm qua hơi rát, thấy Bùi Ứng Triết lặng thinh không nói gì, y lại vội vã xua tay, "Ba ba không vào đâu, chỉ đứng xa xa ngoài cổng nhìn lén thôi......"
Bùi Ứng Triết xoay người đè y xuống giường, dùng bờ môi nóng ướt khóa kín môi y không cho nói thêm gì nữa.
Tiểu thiên tài tự cho mình là đúng nhưng thật ra chỉ là đồ ngốc sau khi uống say vừa quệt nước mắt vừa đau lòng lắp bắp "Bé cưng là bé cưng của người khác".
***
Mấy hôm sau là Ngày của Mẹ, Bùi Ứng Triết bồn chồn suốt cả ngày, nhẫn nhịn đến tối, cuối cùng mở miệng hỏi mượn điện thoại của ông chủ Tiểu Vương. Lần này hắn bỏ nhà đi chẳng mang theo gì cả, vì không có người nào cần liên hệ nên cũng không muốn mua điện thoại làm gì.
Bùi Ứng Triết cầm điện thoại của ông chủ Tiểu Vương ra ngoài tiệm bấm một dãy số, phía dưới hiện ra một loạt lịch sử cuộc gọi. Bùi Ứng Triết khựng lại, hắn không ngờ bọn họ có liên lạc với nhau, hơn nữa mỗi tuần ít nhất đều gọi một lần.
Sau khi ấn nút gọi, chuông reo một tiếng rồi lập tức kết nối, cứ như đối phương vẫn luôn chờ đợi cú điện thoại này, thanh âm vang lên ở đầu dây bên kia có vẻ khẩn trương: "A lô, là...... Tiểu Triết sao?"
Bùi Ứng Triết ngẩng đầu, trên màn hình quảng cáo sáng rực bên kia đường là chủ nhân của giọng nói này. Bùi Ứng Triết nhìn một hồi lại đâm ra thất thần, hắn nhớ lại ngày đó ba ba nói: Con cảm thấy bà ấy quá xa là vì bản thân con ở cách bà ấy quá xa thôi.
Bùi Ứng Triết đưa tay lên như muốn chạm vào màn hình quảng cáo: "Mẹ, ngày lễ vui vẻ."
Đây không phải một cuộc thương lượng, cũng không phải khiêu khích, càng không phải là yếu thế.
"Không phải vì con sống không nổi mới gọi điện cho mẹ, chúng con sống rất tốt."
"Con chỉ muốn nói với mẹ đây không phải là sự lựa chọn."
"Con sẽ không bị bất kỳ ai cướp đi cả, con ở bên ai cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện mẹ là mẹ của con, không hề trở ngại đến vị trí của mẹ trong lòng con. Mẹ không thể ép con lựa chọn được......"
"Tiểu Triết, về nhà đi. Mẹ nhớ con lắm." Màn hình điện tử bên kia đường tựa như cũng mờ đi, giờ phút này bà chỉ là một người mẹ đang sợ hãi mất đi con mình lần nữa.
Bùi Ứng Triết nắm điện thoại chặt đến nỗi ngón tay mỏi nhừ: "Con không hiểu ý mẹ, mẹ biết con không thể trở về một mình mà."
Đây là một vụ đánh cược, Bùi Ứng Triết nghĩ mình đã thắng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...