Trà Cúc Dưa Leo
Hưng Nghiêu nhìn chằm chằm thanh niên mặt trắng bệch trước mặt một lúc lâu.
"Cái này." Hắn trong tay áo lấy ra một thứ gì đó, ngay khi ông già bắt đầu phát điên, hắn liền cảm thấy không đúng, vì thế trong khi giúp đỡ, lấy ra một thứ gì đó từ trong túi tay áo của ông lão.
Không, nói đúng ra, Hưng Nghiêu rút ra một bông hoa từ cổ tay ông già.
Bông hoa màu đỏ tươi mang theo tà khí.
Bông hoa này hút đủ máu thoả mãn gối lên cổ tay khô gầy của ông, nếu ông già không giơ tay áo lên lúc xúc động khi nhìn thấy cái gọi là "cô gái mặc đồ đỏ" kia, Hưng Nghiêu sẽ không thể nhìn thấy điều nhỏ nhặt như bông hoa được nuôi dưỡng trong cơ thể con người này.
Bây giờ tà vật đã rời khỏi cơ thể con người và nhanh chóng chuyển sang màu vàng, bị Hưng Nghiêu dùng ngón tay niết nó, phần rễ bị cắt đứt của nó vẫn còn dính máu, nó vặn vẹo và cuộn tròn như một con sâu sống, cho đến khi nó từ từ co lại nguồn cung cấp máu đã biến mất.
Hai người đều không hẹn mà cùng nhăn mi lại.
Buổi chiều lại có người chết, con gái thứ hai của gia đình hàng thịt ở Trấn Đông Cát, mới mười bốn tuổi, biệt danh là Nhị Nha.
Có lẽ vì thể trạng của mình mà Quy Hàn luôn nhạy cảm hơn với mùi của người chết. Vào buổi sáng, tên mặt rỗ nhà họ Trịnh gia đang tự giễu cợt mình, nhưng lại suýt làm bị thương vị học giả già duy nhất trong trấn, không thể phục hồi được, cuối cùng mọi người đành phải đưa ông lão y quán.
Vậy là trò hề lúc sáng đã kết thúc.
Nhưng đến chiều, Hưng Nghiêu lại muốn đi nhà Ngô đại nương nhìn cái xác ghê tởm kia, ban ngày khó giấu nên chuyện này Quy Hàn liền xung phong nhận việc muốn đi đại lao.
Hắn giỏi điều khiển con rối cùng thuật che giấu, lần trước hắn đã thể hiện kỹ năng của mình trong tang lễ nên chuyến đi này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Chuyện nhỏ như vậy đáng lẽ phải suôn sẻ, nhưng đáng tiếc là nhà Ngô đại nương lại đối diện với nhà Cát đồ tể.
Vì vậy Quy Hàn vừa đi ra ngoài, liền ngửi thấy nồng nặc mùi xác chết, "Có người chết."
Hưng Nghiêu từ từ chui ra từ chiếc giỏ vỡ ở một góc ngõ với một cái đuôi cỏ trong miệng, nghe thấy điều này đúng như dự đoán. Những thứ xấu xa ẩn náu trong bóng tối, việc có người chết là điều bình thường.
Hắn búng búng đồng xu và nói: "Việc này bây giờ không thể thực hiện được..."
Lời còn chưa dứt, Quy Hàn đã theo hơi thở đi tới cửa nhà đồ tể Cát, Hưng Nghiêu chưa kịp ngăn cản thì tên này đã trèo tường vào phòng cô gái.
"...... Sốt ruột."
Hưng Nghiêu trừng mắt, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.
Phòng ngủ của cô gái nằm ở tầng hai, trong phòng có một chiếc bàn gỗ và một chiếc giường, trên bàn có một chiếc gương đồng có hoa văn, khi nhìn qua khe cửa sổ, họ chỉ nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang mặc quần áo từ phía sau.
Mái tóc giống như sa-tanh đen, mượt và dày, đẹp vô cùng.
Nhưng khi Hưng Nghiêu nhìn kỹ, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, chiếc gương đồng hướng về phía cửa sổ nơi họ đang đứng, cô gái quay lưng về phía họ, nhưng qua chiếc gương đồng, lại có thể nhìn thấy rõ trên đôi môi đỏ mọng của cô gái trong cái gương chính là lòng bàn tay.
Toàn bộ bàn tay phải của nàng ta bị uốn cong theo một góc kỳ lạ, nàng ta đang bôi son đỏ lên môi bằng móng tay theo thói quen.
Nhưng móng tay qúa dài, môi bị cắt chảy máu, Hưng Nghiêu cùng Quy Hàn đang muốn xông vào, cô nương này đột nhiên quay đầu lại.
Bây giờ họ đã nhìn rõ hơn, thấy một bông hoa rất đẹp mọc ra từ đôi môi bị gãy của cô nương nhỏ, nó hút đủ máu và chuyển sang màu đỏ tươi rồi co lại.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, Hưng Nghiêu chưa kịp nhìn kỹ hơn thì cánh cửa đột nhiên kêu cọt kẹt.
"Nhị Nha, xem cha ——"
Người đàn ông trung niên đẩy cửa ra, nhưng khi chữ thứ tư sắp rơi xuống, đột nhiên chuyển thành một la đau khổ "Nhị Nha ——"
Tiểu cô nương "Ầm!" Một tiếng ngã xuống đất.
Căn phòng trống rỗng, thực sự không có chỗ nào để trốn, hai người chen lấn dưới gầm giường, suýt chút nữa đã làm ván giường xóc bay đi.
Hưng Nghiêu nói, "Tiểu Quy Hàn, lại đây."
Quy Hàn hoàn toàn không thích cái danh hiệu mới này do người khác phong cho, vẻ mặt y lạnh lùng, tựa vào góc tường, thập phần bất tuân.
Sự bất tuân này kéo dài chưa đầy mười giây.
Chân giường bị gia hỏa bên cạnh một chân đá, Hưng Nghiêu gần như không kìm được lời chửi rủa "Thao nương".
(Giống câu chửi 'đuj mej' ấy)
Động tĩnh này không nhỏ, Cát đồ tể đang quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết thì đột nhiên nhìn thấy cạnh giường của con gái mình có thứ gì đó kêu cạch cạch, chiếc giường gỗ sau đó nghiêng đi, từ trong bóng tối xuất hiện hai bóng người.
Cát đồ tể có cánh tay rộng, vòng eo tròn trịa, tiếng khóc cũng chấn động, khi bước vào, hắn vẫn đang vui vẻ cầm một đôi vòng tay, giờ chiếc vòng tay đã vỡ thành nhiều mảnh, chìm thấm đẫm trong máu tươi tràn ra từ thi thể con gái ông.
Tiếng khóc rung chuyển mặt đất này đã bị nghe thấy.
Khuôn mặt trắng trẻo vừa rồi của tiểu cô nương giờ đây đầy máu, từ từ tràn ra từ mắt, mũi, miệng và tai, giống như một lọ máu chứa đầy máu và tràn ra ngoài.
Hưng Nghiêu nhìn sang "chậc" một tiếng.
Trong phòng lại đột nhiên xuất hiện thêm hai người, Cát đồ tể cũng bối rối, nhưng hắn lập tức nhận ra khuôn mặt lộ liễu và lừa bịp của Hưng Nghiêu, hắn hét lớn, như thể đã tìm ra kẻ sát hại con gái mình, đứng dậy liền đi ngoài cửa cầm đao, vừa kêu, "Mày là đồ khốn nạn, đồ có hại, nhà tao có hại, hôm nay tao phải chặt mày ra thành từng mảnh cho chó ăn!"
Dứt lời hô to một tiếng, "Giết người! Bắt kẻ giết người a!"
Hàng xóm bốn phương nghe thấy tiếng ồn ào chạy tới, Hưng Nghiêu cùng Quy Hàn tóm lấy một người trong số họ và hét lên: "Con chó đạo sĩ mới đã giết người! Nhị nha nhà ta bị cẩu đạo sĩ giết!"
Giọng nói của hắn giọng vô cùng lớn, lớn đến mức khiến những người hàng xóm quay đầu lại, nghe thấy âm thanh đó càng cảm thông hơn với khuôn mặt đầy vết rỗ của Trịnh gia đang than khóc, hắn ta liền thành lập một nhóm đàn ông trong thị trấn và ra đường để bắt kẻ sát nhân.
Đường phố nơi đi qua, trước mắt hỗn độn.
Quy Hàn lại vẫn có tâm tư vừa chạy vừa hỏi Hưng Nghiêu, "Chúng ta, vì sao phải chạy?"
...... Hưng Nghiêu muốn lạy vị Phật này một cái.
Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nhìn về phía sau."
Quy Hàn quay lại và nhìn thấy phía sau một nhóm bóng đen, tất cả đều được trang bị nồi, chảo, chổi, ghế dài, cuốc và liềm, dẫn đầu bởi Cát đồ tể cao lớn và khỏe mạnh và người đàn ông nhỏ bé họ Trịnh cầm đầu, nhất phái hùng hổ.
Này chỉ sợ là lần đầu tiên Khúc trấn đoàn kết như vậy.
Hưng Nghiêu cho rằng cương thi ngốc bên cạnh hắn rốt cuộc ngộ ra, lại không ngờ Quy Hàn lại nghiêm mặt suy nghĩ hồi lâu, sau đó giơ chân theo sát, nói, "Xem ra, chúng ta thiếu rất nhiều tiền."
Hưng Nghiêu: "......"
Lần này phiền toái lớn, buổi sáng ít nhất là tên mặt rỗ tới gây chuyện, nhưng lần này bọn họ lại tự mình chạy đến hang sói.
Hưng Nghiêu cảm thấy mình chưa bao giờ vô dụng như vậy kể từ khi trừ túy tới nay.
Khi một người và một cương thi bước ra từ đống rác, họ cũng đánh thức một con chó già đang ngủ say bên cạnh đống rác.
Con chó già bị bệnh nặng, nó không di chuyển ổ, thậm chí không sủa.
Còn cuộn đuôi dùng chân Quy Hàn làm gối, Quy Hàn nhấc chân ngồi dậy, khiến con chó văng ra xa vài mét.
Hưng Nghiêu im lặng nhìn con chó lớn màu vàng lăn lộn trên mặt đất vài lần, rồi tung ta tung tăng ô ô chạy đi.
Thậm chí không nhìn lại
Hắn đột nhiên vô cùng đau đớn nhớ tới mới vừa rồi bị người nào đó không cẩn thận đá một chân vào chân giường.
Quy Hàn hỏi, "Kế tiếp làm sao bây giờ?"
"Ta nhưng thật ra nhớ tới một cái nơi đi." Hưng Nghiêu nói.
Bọn họ một chuyến trốn tới giờ hợi, những ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, khiến đêm mùa đông dường như đặc biệt lạnh giá.
Những người dân thị trấn này không biết chuyện gì đang xảy ra, họ đập nát rau, lá, trứng thối khắp nơi như thể không tính phí, cả hai đều có mùi rau thối.
Quy Hàn nhúng đầu ngón tay vào lòng trắng trứng trên quần áo và nếm thử.
Hưng Nghiêu rất ghét bỏ chế nhạo: ".......Lưỡi của cương thi tiên sinh bị long tiên liếm, mẹ kiếp, còn nếm sao?"
Quy Hàn nói, "Những thứ này còn tươi."
Hưng Nghiêu: "......"
Đây có phải là một vấn đề mới sao?
Nhưng Quy Hàn dứt lời, đã bỏ vài quả trứng còn nguyên bên cạnh đống rác vào túi.
Hưng Nghiêu cảm thấy vị này ra chắc chắn đã bị đập đầu khi bước ra khỏi quan tài.
Hắn nhìn chằm chằm Quy Hàn nhét từng quả trứng vào túi, một lúc lâu sau mới chợt nhớ ra điều gì, cười nửa miệng nói: "Nếu thật muốn tặng đồ, không bằng vì lão nhân gia nhặt củi một tháng."
Quy Hàn rốt cuộc quay đầu lại, "Đa tạ."
"Không khách khí không khách khí." Hưng Nghiêu nghe vậy cười ha ha lên.
Hai ngày trước trời đã có tuyết, bên ngoài càng ngày càng lạnh, trở về lạnh cũng không sao, nhưng Quy Hàn còn may, Hưng Nghiêu tay chân vì lạnh mà trắng bệch.
Bọn họ muốn đi chính là nhà của lão bà bà mà Hưng Nghiêu lần đầu tiên tá túc.
Nhà lão bà bà ở cuối Khúc trấn, là một ngôi nhà gạch nung hình vuông chỉ có một căn nhà gạch nung, ngôi nhà gạch nung đã rất cũ, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ọp ẹp qua lớp giấy dán cửa sổ.
Cũng may tối nay trời không có tuyết, hai người trốn đi, cuối cùng dưới ánh trăng cũng đến được nhà lão bà bà.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, bà lão tiến lại gần, cầm chiếc đèn dầu cũ soi vào mặt Quy Hàn cùng Hưng Nghiêu.
"Mi thanh mục tú u." Dứt lời nhéo mặt Quy Hàn.
Trong phòng vẫn đang đốt bếp, chăn trên giường cũng ấm áp, Hưng Nghiêu đi đến đống lửa sưởi ấm đôi tay, một lúc sau, đầu ngón tay trở nên ấm áp, nhưng làn da vẫn lạnh như tuyết.
Trên người dì Ngô có gì kỳ lạ không?" Hắn hỏi.
Quy Hàn sửng sốt một chút, sắc mặt trắng bệch như trong suốt, y đang gắp trứng gà trên tay ra trên bàn, ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên mặt y, khiến y trông mềm mại hơn.
Quy Hàn nhặt hết trứng ra mới trả lời: "Hoa của lão thư sinh và cô bé chỉ mọc trên bề mặt da, nhưng trong lòng Ngô đại nương lại có một cái, cho là sau khi chết mới bỏ vào đi."
"Ngô...... Ngô nương tử?" Lão bà bà bưng tới một mâm bánh bột ngô nóng hổi đặt ở trên bàn, ngồi xuống lẩm bẩm: "Lão bà biết, còn cho ta sữa dê nữa."
Lại cầm lấy một quả trứng trên bàn, đưa lên mắt nhìn, "Đây là cái gì a?"
Quy Hàn đáp:"Bà bà, đây là trứng gà."
Lão bà bà ha hả cười hai tiếng, sau đó đột nhiên nghiêng người dùng đũa đánh vào đầu Quy Hàn, "Ngươi thật bất cẩn, ngươi ăn trộm à? Lão bà đã dặn ngươi bao nhiêu lần, không được trộm, không được trộm..."
Quy Hàn hợp tác nhăn mặt, nắm lấy tay bà lão, mím môi, tủi thân nói: "Bà bà, đây không phải là đồ ăn trộm."
Hưng Nghiêu ở bên nhìn không ngừng cười, ngắt lời nói: "Bà bà, đây là tiểu Quy Hàn nhà bà nhặt được."
Nghe thấy âm thanh, bà lão mò mẫm cầm đèn kéo tay Hưng Nghiêu, "Tiểu cô nương lớn lên thật rắn chắc."
Hưng Nghiêu: "......"
Câu nói này khiến Quy Hàn nhìn chằm chằm vào mặt hắn hồi lâu, Hưng Nghiêu trừng mắt nhìn Quy Hàn một cái, "Chưa từng nhìn thấy tiểu cô nương à?"
"......"
Quy Hàn im lặng nhìn đi nơi khác.
Trà Cúc Dưa Leo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...