Trà Cúc Dưa Leo
Tuyết rơi dày đặc, gió thổi mạnh, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh trắng xóa.
Khi đến gần hơn, lại nhìn thấy một một ngôi nhà nhỏ đứng sừng sững trong tuyết trắng. Tiểu nhị vịn cửa sổ, đột nhiên ngồi dậy, cực hưng phấn kêu, "Ngày tuyết rơi này lại có khách đến!"
Đang nói chuyện, đột nhiên cửa tiệm bị gió tuyết đẩy ra, một người đàn ông mặc áo đạo giáo màu vàng sậm bước vào.
Người đàn ông cởi mũ, phủi tuyết trên quần áo, lúc này tiểu nhị mới nhận ra người đàn ông đã đặt tay nải xuống, ngồi xuống ghế: "Này tiểu nhị, mang tới chén mì nước hành thái, với một vò rượu!"
Vừa nói, đem mũ quan đặt ở trên lò nướng, "Thật là một ngày khủng khiếp... này, hâm nóng nó trên lửa cũng không tốn tiền phải không?"
Người đàn ông này khớp xương trắng bệch, sắc mặt cũng tái nhợt, rầm một cái đã uống hết trà, đôi môi tái nhợt tô hồng, vừa ngước mắt lên, lông mày đã trở nên rõ ràng, tiểu nhị trong điếm vô thức nhìn hắn một vài lần nữa.
"Có thể sưởi ấm bên đống lửa miễn phí. Nếu ngài không ngại, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một phòng khách để ngài có thể ở lại qua đêm."
"Làm phiền." Đạo sĩ xắn tay áo đạo giáo lên.
Trong gió tuyết không có khách, đầu bếp trong góc buồn ngủ, bị người phục vụ đá một cước, chửi rủa đặt lò sưởi xuống, xắn tay áo đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau mùi thơm nồng nặc của gạo bay lên.
Hưng Nghiêu "Soạt" hút một ngụm mì, mới vừa than miệng nhiệt ăn không ngon, giây tiếp theo liền húp đến không còn.
"Còn nữa không?" Hắn vuốt cái bụng nói.
"...... Còn còn." Tiểu nhị khách điếm sửng sốt hồi lâu, mới vội vàng chạy trở lại phòng bếp yêu cầu đầu bếp làm thêm một tô mì.
Hưng Nghiêu ăn liền bảy bát, vô cùng hài lòng.
Hắn đặt một chồng đĩa đồng lên bàn, sau đó vén quần áo lên lau miệng hỏi: "Xin hỏi thăm thí chủ chuyện này, các ngươi này, gần nhất có sự kiện lạ thần quái gì hay không?"
Tiểu nhị thu tiền, thái độ ân cần, nhưng thời buổi này thiên hạ an khang, các hộ Khúc trấn bọn họ đều có thể tự cấp tự túc, đâu ra sự kiện thần quái.
Liền rót rượu cho Hưng Nghiêu, châm chước hỏi, "Không biết quan khách muốn hỏi thăm về hiện tượng siêu nhiên nào?"
Trà Cúc Dưa Leo
Hưng Nghiêu uống một ngụm cuối cùng toàn thân ấm lên, trả lời tiểu nhị kia, "Chính là...... Chung quanh ngươi có trường hợp nào như đào mộ lúc nửa đêm, chết một cách thần bí hay vô tình trở nên cuồng loạn vì một lời nguyền, kiểu như vậy đó?"
"A ~" Tiểu nhị khách điếm giống như nhìn quái vật nhìn Hưng Nghiêu, nghĩ thầm khẩu vị của đạo sĩ giả mạo này quả thực không tầm thường.
Nhưng ssau khi Hưng Nghiêu vừa nhắc nhở như vậy, hắn mới nhớ ra cách đây không lâu đã có chuyện rất kỳ lạ xảy ra ở thị trấn của họ.
Cách thị trấn của họ bốn năm dặm, có một ngôi làng tên là Khúc Gia Trang, ở đầu phía tây của Khúc Gia Trang có một ông già góa vợ, ông già góa vợ này có một người con nuôi rất hiếu thảo, sau khi lấy vợ, y mỗi ngày đều mỗi ngày đều mua một lọ sữa dê từ Ngô đại nương trấn trên kia cho lão gia tử.
Nhưng mới mấy ngày trước, người ta tìm thấy xác của ông lão góa vợ và đứa con nuôi trong nhà ông lão, hơn nữa trên người đã có mủ hôi thối.
Theo lý thì qua ba mươi chín ngày xác chết sẽ không thối rữa nhanh như vậy mà lại bốc mùi hôi thối đến mức mủi lòng, điều kỳ quái hơn nữa là dì Ngô ở trong trấn lại không hề biết về chuyện đó, sau khi hai người chết được vài ngày, bà lại thấy đứa con nuôi đến nhà bà lấy sữa dê vào ban đêm.
Vợ của người con nuôi rất đau lòng khi mất chồng, khi đang gác đêm cho hai người trong linh đường vào ban đêm, nàng bị đánh thức bởi một âm thanh như tiếng cào vào tấm quan tài, người ta nói rằng nàng đã nhìn thấy bố chồng mình bước ra khỏi quan tài, vào bếp cắt rau, liền bị dọa sợ đến phát điên.
Điếm tiểu nhị kể lại câu chuyện sinh động như thật, Hưng Nghiêu rất thích thú lắng nghe, nghe kia tiểu nhị nói"Xác chết đột nhiên ngồi dậy khỏi quan tài, mủ chảy ra từ linh đường đến tận nhà nhà bếp..." Vân vân, liền rất là ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng của tiểu nhị người thường này.
Hắn đặt chỗ rượu ấm còn lại vào trong ngực, đứng dậy duỗi tay chân rồi hỏi: "Làm cách nào để đến Khúc Gia Trang?"
Gió tuyết ngày càng nặng hạt, màn đêm buông xuống, phía xa, tuyết trắng và bầu trời đêm tối tăm ngăn cách một chân trời rộng lớn.
Con đường vào ban đêm sẽ chỉ trở nên khó khăn hơn.
Điếm tiểu nhị nói, "Chỗ này chỉ có một đường đi ra. Sau khi rời khỏi thị trấn, đi bộ thêm bốn năm dặm nữa. Từ Khúc Trấn đến Khúc Gia Trang chỉ có một con đường. Nếu nhìn thấy một tấm bia cao bằng đá dưới gốc cây đa lớn, thì ngài đã đến Khúc Gia Trang."
Lại nói,"Thời tiết lạnh và đi lại vào ban đêm rất khó khăn, sao khách quan không ở trong tiệm tạm một đêm, chờ ngày mai đi thêm cũng không muộn."
Hưng Nghiêu lại đội mũ, đeo túi và nhất quyết muốn rời đi, ngoại trừ mặt và áo choàng của người đàn ông này đều sạch sẽ, còn lại tay áo, mũ, roi và giày đều rách rưới.
Hưng Nghiêu búng ngón tay, cửa tiệm mở ra, gió lạnh và tuyết thổi vào, bóng dáng dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Trà Cúc Dưa Leo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...