Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, mọi người cùng nhau ngồi xuống.
Hai đứa bé ngồi xen kẽ cạnh hai người ba, Đâu Đâu thì ngồi giữa Thẩm Quyện và Giang Nguyên, còn Tiểu Nhượng thì ngồi giữa Trì Uyên và Phan Duy.
Bàn rất lớn, nhưng sáu người ngồi, lại không lộ ra chút trống trải nào.
Phục vụ bắt đầu đưa món lên, Phan Duy nói chuyện về giới giải trí với Trì Uyên, nói đến lửa cháy ngùn ngụt, Giang Nguyên thì chậm rãi uống trà bàn chuyện làm ăn với Thẩm Quyện, cũng rất hài hòa.
Thẩm Quyện mang đến cho một cảm giác thật thoải mái, nhẹ nhàng mà bình thản, một chút cũng không có vẻ kiêu căng của kẻ bề trên, lúc nói đến con cái và người yêu, trong mắt còn hiện lên sự cưng chiều và bao dung. Vừa qua tuổi ba mươi, trên vai gánh lấy trách nhiệm của cả một công ty lớn, nhưng trên người lại không nhìn thấy chút áp lực cuộc sống nào, thản nhiên, cởi mở, cuộc sống hạnh phúc không gì sánh được.
Hai đứa nhỏ, một tên Thẩm Khiêm Chi, một tên Trì Nhượng, không tranh không đoạt không kiêu không nóng, thật tốt.
Anh ước ao nhìn một nhà người ta, cúi đầu cười khẽ — anh và Cố Thanh Y, cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Mấy người đều không mở miệng nói chuyện làm ăn, trên bàn cơm chỉ tán dóc mấy chuyện phiếm, đều tốt nghiệp từ đại học A cho nên càng nói càng thân thiết, nói đến giảng viên già trong trường, lại nói đến những chuyện lí thú mới phát sinh gần đây trong thành, nói đến nói đi, liền một mạch đến tận lúc ăn xong món tráng miệng.
“Chuyện kia, là như vậy.” Trì Uyên đưa giấy cho Tiểu Nhượng, ý bảo cậu bé lau miệng, bản thân thì nhìn Giang Nguyên cười cười “Tôi gần đây muốn làm một trang mua bán trên mạng, nhưng do lập nghiệp từ lĩnh vực trò chơi cho nên có chút mới lạ với lĩnh vực này. Nghe Phan Duy nói, lúc học đại học, cậu đã từng tham gia một hạng mục như vậy, tôi cảm thấy trang web cậu làm rất đẹp, cho nên nói với Phan Duy, muốn tìm cậu hợp tác.”
Lúc Trì Uyên nói chuyện có thói quen mỉm cười, ngữ điệu cũng thoải mái, giống như đang tìm bạn bè giúp đỡ.
Giang Nguyên gật đầu, ôm lấy Đâu Đâu đang quấn chặt lấy mình, học theo Tiểu Nhượng lau lau miệng, cười nói “Được.”
Lúc trước, anh đã tìm hiểu qua mọi thứ về Zic và Trì Uyên, vừa nhìn liền biết vụ hợp tác này chính là vận lớn của bản thân. Vốn lo ngại chuyện có nội tình, lúc đến gặp mặt còn cảm thấy hơi thấp thỏm, thế nhưng khi thấy người một nhà bọn họ rồi lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá.
“Vậy qua một thời gian ngắn, chúng ta lại hẹn một cái hẹn chính thức.” Thẩm Quyện lấy tay thử độ ấm của sữa một chút mới đưa sang cho Trì Uyên “Hợp đồng và bản thỏa thuận gì đó thì phải kí trước, nếu không đợi lúc Giang thị tới cướp người sẽ không hay.”
Giang Nguyên hơi hé miệng, kinh ngạc nhưng lại vui mừng. Thu lại tâm tình, gật gật đầu, tiếng nói có chút kiềm chế “Được.”
“A, chú đừng khóc mà.” Đâu Đâu vừa quay người muốn đút đồ tráng miệng cho Giang Nguyên, thấy vành mắt anh hồng hồng, còn tưởng anh bị bắt nạt, dẫm cái chân nho nhỏ lên đùi Giang Nguyên, ôm lấy cổ anh dỗ dành “Ba ba con đáng ghét lắm, đến con còn bị bắt nạt mà! Đừng khóc nha, ngoan, con lấy bánh pudding của con tặng cho chú có được không, chú nhìn này, ăn một miếng, nỗi buồn sẽ bay hết sạch!”
Tên nhóc trắng nõn chà lau gương mặt Giang Nguyên, ngón tay dài nhưng tròn vo, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ.
Giang Nguyên không nhịn được cười, gật đầu “Ừm, vậy con đút chú nhé.”
Nghe vậy, Thẩm Quyện và Trì Uyên đều sửng sốt, Phan Duy ngồi đối diện xấu hổ che mặt.
Mẹ nó, bản tính của con chó lớn Giang lại sắp bại lộ rồi! Cái tên chó đội lốt người kia không thể duy trì hình tượng người thành công trong giới kinh doanh được một chút hay sao!!
Trì Uyên nhìn Đâu Đâu cẩn thận xúc lấy một thìa bánh pudding, bánh pudding trơn mềm khẽ lay động, cuối cùng bị đưa vào trong cái miệng đang há ra của Giang Nguyên.
Trì Uyên túm lấy ngực áo bên trái, vẻ mặt đau lòng nhìn sang Thẩm Quyện “Cho tới giờ nó còn chưa đút cho em lần nào.”
Bạn nhỏ Thẩm Đâu Đâu, lần thứ hai giao lưu với Giang Nguyên, liền triệt để yêu thích ông chú này, ngay cả việc bắt nạt ba mình cũng không cần.
Về phần tại sao, chỉ có trời mới biết! Có lẽ là nhìn chán hai ông bố đẹp trai nhà mình rồi nên muốn chuyển sang… một nhà khác chăng?
“Thẩm Khiêm Chi, đi xuống.” Trì Nhượng ngồi đối diện không lạnh không nóng nói một câu, ngay cả mắt cũng chưa thèm ngẩng lên, từ tốn dùng giấy lau tay.
Giang Nguyên tò mò liếc Đâu Đâu một cái, phát hiện mặt của bánh bao nhanh chóng phồng lên, giống như đang đấu tranh tư tưởng, sau đó thì ngoan ngoãn bò xuống, đứng ở bên cạnh ngoan ngoãn nắm vạt áo.
Trì Nhượng buông tờ giấy xuống, nhìn thấy cái chân béo trắng của Đâu Đâu khó chịu ngọ nguậy trên nền đất, khẽ chau đôi lông mày đẹp, chính mình xuống khỏi ghế, đi tới nhặt giày của Đâu Đâu lên, bán quỳ đi vào cho nhóc.
Đâu Đâu hình như rất sợ anh trai, run rẩy đứng im, lúc bị anh trai nắm lấy mắt cá chân, nước mắt còn thiếu chút là rớt ra.
Thẩm Quyện nhấp một ngụm trà, bình tĩnh cười nói với Giang Nguyên “Trong nhà chúng tôi, Trì Nhượng là to nhất!”
Giang Nguyên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đứa bé này lớn lên giống như một bông hoa cao ngạo vậy, cao y hệt một ngọn Himalaya.
“Hai đứa bé này bao nhiêu tuổi?” Giang Nguyên vô thức gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, giống như có điều suy nghĩ.
Trì Uyên nghiêng đầu tính một chút “Năm tuổi rưỡi.”
“Lão Giang, cậu như vậy là muốn tính toán rồi à.” Phan Duy vừa nhìn bản mặt □□ của Giang Nguyên là biết anh nghĩ gì, nhướn mày mỉm cười.
“Ừm.” Giang Nguyên rất thoải mái thừa nhận, nhún nhún vai “Muốn có một cô nhóc giống Cố Thanh Y…”
Lúc một nhà Trì Uyên rời khỏi khách sạn đã là đêm muộn. Đâu Đâu ghé vào trong lòng Giang Nguyên ngủ vù vù, bị Thẩm Quyện ôm lấy thì đột nhiên tỉnh giấc, hai tay túm chặt Giang Nguyên không buông, đến cả anh trai đến khuyên cũng không được, đã nhận định Giang Nguyên rồi thì nhất định phải ngủ Giang Nguyên, à không, là ngủ với Giang Nguyên.
Trì Uyên cũng dễ tính, phất tay “Nếu không phiền thì cậu giúp chúng tôi trông nó một tối nhé.”
Thế là hôm nay, khi Cố Thanh Y vừa uống sữa vừa nhìn Giang Nguyên ở màn hình bên kia, ngoài ý muốn nhìn thấy một khối nhỏ trùm chăn bên cạnh Giang Nguyên.
“Sao vậy, khách sạn còn cung cấp dịch vụ đặc biệt à?” Cậu cười, đá lông nheo, đùa giỡn nói.
“Hừm, sao em không có tí nghi ngờ nào hết vậy.” Giang Nguyên mếu máo tủi thân, dùng ngón tay che khuất camera, giọng nói mang theo ý cười mà đếm ngược “Ba! Hai! Một ——”
“Surprise!”
Trong màn hình nhảy ra hai cái đầu to đùng, không cần nói gì cũng dọa Cố Thanh Y sợ đến sặc một cái, chờ nuốt ngụm sữa xuống xong lau lau khóe miệng, cậu mới hé miệng, ý cười lan dần “Trời ạ.”
“Đây là con trai của Trì Uyên, chính là người hôm nay hợp tác với anh đó, tên nhóc này vừa gặp anh đã thích.” Giang Nguyên cẩn thận cuốn chặt tên nhóc chỉ mặc mỗi cái áo phông hình bò sữa, ôm vào lòng mình, xoa xoa cái đầu tóc xoăn nhỏ, cúi đầu nói “Giói thiệu cho em đó.”
“Ba Cố!” Đâu Đâu không chút do dự, nằm sấp xuống, ôm lấy ipad, tặng Cố Thanh Y một cái kiss vang dội.
Cái phông nền Giang Nguyên lúc này cũng khó tránh khỏi sợ hãi, mẹ ơi, nhanh như vậy đã nhận cha rồi sao? Lúc Trì Uyên đưa quần áo của nhóc cho anh còn nói đùa để nhóc nhận một người cha nuôi, vậy mà tên nhóc này chưa gì đã tự mình gọi rồi. Giang Nguyên nhớ lúc ăn cơm có nói ra tên của Cố Thanh Y, không ngờ nhóc lại nhớ kĩ.
Thông minh quá, ôi, sao không phải con cái nhà mình cơ chứ! Anh không thèm để ý Đâu Đâu đang tức giận vì bị cắt ngang cuộc nói chuyện, nâng mặt nhóc lên xoa xoa “Ôi trời ạ, con đúng là dễ thương mà, con chắc là thiên sứ rồi, mau gọi ba ba đi, con thích gì mai ba dẫn con đi mua.”
“Con thích ba Giang với ba Cố lắm!” Đâu Đâu giơ một ngón tay, híp mắt lộ ra một hàm răng trắng tròn.
Giang Nguyên nhìn ánh mắt kinh hỉ nhưng đầy cưng chiều của Cố Thanh Y, chỉ biết đứa bé này sau này chắc chắn là con nuôi nhà mình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...