Phụ nữ săn sóc trẻ con mặc dù từ sáng đến tối bận rộn mệt nhọc không đượcthanh nhàn, nhưng cũng có chỗ tốt của nó, đó chính là một khi mất tíchsau đó rất nhanh sẽ được tìm ra. Hết cách rồi, con nít không tìm thấy mẹ đương nhiên sẽ náo loạn lên rồi.
Buổi tối Diệp Ba Ni tan lớp hội họa về nhà thì phát hiện mẹ vô duyên vô cớ không thấy đâu nữa, ngay cảgọi điện hỏi dì Tiểu Dương cũng không biết mẹ cậu đi đâu, tâm trạng lậptức tệ hẳn đi! Tuy không náo loạn, nhưng trạng thái này so với khóc rống còn nghiêm trọng hơn, mặc dù Chu Mai sợ tới mức e là bản thân chuyện bé xé ra to rước lấy rắc rối, nhưng cũng vẫn lần lượt gọi điện cho DiệpThừa Trạch, Hạ Vũ và Lý Hạo Nhiên, "Trời ơi, cũng có thể là tôi chuyệnbé xé ra to, có lẽ Diệp tiểu thư ở bên ngoài điện thoại hết pin rồi, chờ một lúc có thể sẽ trở về... Nhưng, cô ấy chưa bao giờ như vậy, ngay cảcơm tối Ba Ni ăn cái gì cũng không báo, gọi điện thoại hỏi Dương tiểuthư, Dương tiểu thư cũng nói tối nay cô ấy không có lịch, hẳn đã sớm vềnhà rồi mới đúng... Tôi nghĩ nếu điện thoại hết pin cũng có thể mượnđiện thoại người khác gọi về, cho nên có chút lo lắng...."
=====
Diệp Gia Dĩnh cảm giác mình bị đưa đến trong một nhà xưởng bỏ hoang ở khu vực ngoại thành.
Trịnh Minh Duệ thật đúng là có thiên phú làm chuyện xấu, gây mê cô xong mangra khỏi nhà trọ, giả vờ đưa bệnh nhân đến bệnh viện gọi taxi rời đitrước, sau khi vòng quanh một vòng làm bộ đi vào bệnh viện tổng hợp đầyắp người, sau đó dạo bên trong một vòng đi ra tiếp tục ngồi taxi đến nơi của mình đổi xe đến đây, một loạt chuyện đều làm đâu vào đấy.
Cũng không biết qua bao lâu, thuốc mê trên người Diệp Gia Dĩnh từ từ biếnmất, đầu óc dần dần tỉnh táo, hai mắt đã có thể mở ra, chậm chạp chuyểnđộng cái cổ cứng ngắc, đập vào mắt chính là một căn phòng lớn vô cùngtrống trải, tường chung quanh bong ra từng mảng, cửa sổ rất cao, vừanhìn liền biết chỉ dùng để làm chỗ ở bình thường.
Tiếp tục cửđộng cơ thể đau nhức, phát hiện mình nằm ở trên sô pha rách tràn ngậpmùi mốc. Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh, phản ứng đầu tiên trong đầu khôngphải sợ hãi, mà là: Không xong rồi!! Mất tích lâu như vậy Ba Ni sẽ bịdọa sợ!! Sau đó cảm giác sợ hãi sẽ dâng lên từng đợt.
"Minh Duệ! Trịnh Minh Duệ!"
Diệp Gia Dĩnh cố gắng hô hai tiếng thì có tiếng bước chân vang lên, sau đócánh cửa "ken két" mở ra, Trịnh Minh Duệ đi vào, vẫn là vẻ mặt trung hậu nụ cười thân thiết, "Gia Dĩnh, cô đã tỉnh rồi."
Diệp Gia Dĩnh ôm đầu ngồi dậy, "Anh muốn làm gì? Cho dù anh muốn làm thì cũng hãy để tôi gọi điện cho Ba Ni trước đã, thằng bé không thấy tôi sẽ lo lắng, sẽsợ!"
Trịnh Minh Duệ "chậc chậc" lắc đầu, "Gia Dĩnh, tôi có chútkhó hiểu, người như cô sao có thể đối tốt với Diệp Ba Ni như vậy! Thậtsự không thể nào tin được!" Sau đó rất ôn hòa từ chối yêu cầu của cô,"Không thể, bây giờ cô không thể gọi điện cho bất cứ ai."
DiệpGia Dĩnh cố nén vừa tức vừa sợ, xúc động muốn mắng hắn, "Đó là con traicủa tôi! Đương nhiên tôi phải đối tốt với nó. Anh phí nhiều sức như vậylàm tôi hôn mê đưa đến chỗ này rốt cuộc là muốn làm gì?!"
TrịnhMinh Duệ kéo một cái ghế gỗ mất nước sơn ngồi ở trước mặt cô, dùng giọng nói ôn hòa tựa như nói chuyện phiếm, "Cô hỏi tôi à, tôi vẫn chưa nghĩkỹ, rốt cuộc nên thử dùng cô đổi một khoản tiền với Lý Hạo Nhiên tốt hơn hay là dẫn đi theo tôi thì tốt hơn. Gia Dĩnh, thật ra tôi vẫn luôn rấtthích em, em rất xinh đẹp, lại có cá tính, làm vợ của tôi chắc chắn cóhứng."
Diệp Gia Dĩnh căng thẳng đến mức toàn thân căng cứng, bộdáng của Trịnh Minh Duệ như vậy thật sự rất giống kẻ biến thái, "Khôngthể nào."
Trịnh Minh Duệ nhìn ra cô đang khẩn trương, chợt bắtđầu nhẹ lời an ủi, "Đừng sợ, tôi cũng không phải là kẻ biến thái, sẽkhông làm chuyện giam cầm ép buột."
Diệp Gia Dĩnh không còn lời nào để nói. Kẻ biến thái nói mình không phải là biến thái, ai tin chứ!
Trịnh Minh Duệ, "Thật ra em đi theo tôi cũng không có gì không tốt. Em vàDiệp Thừa Trạch tiếp tục trở mặt, làm trong giới giải trí chắc chắn sẽthất bại, Ba Ni cũng sẽ được ba nó dẫn đi, mình em ở lại thì có ý nghĩagì chứ?"
Diệp Gia Dĩnh nghe xong mờ mịt chẳng hiểu gì lại rất tức giận, "Sao tôi lại trở mặt với anh trai tôi chứ? Ba Ni sẽ bị Hạ Vũ mang đi?" Dựa vào cái gì anh ta dẫn đi chứ!!!!!
Trịnh Minh Duệ lạitiếp tục hòa nhã cười một tiếng, "Ái chà, tôi quên mất, cho dù không cóDiệp Thừa Trạch và Diệp Ba Ni, em còn có Lý Hạo Nhiên. Anh ta cũng thậtlà kỳ lạ, sao có thể coi trọng em chứ?" Lễ độ giảm âm thanh xuống nói,"Trong tình trạng xử nam sao?"
Khóe miệng Diệp Gia Dĩnh co giật, "Chắc vậy."
Trịnh Minh Duệ cực kỳ tiếc hận thở dài, "Vậy thì hết cách rồi, tôi chắc chắntranh không lại với đại minh tinh." Nói xong điện thoại đột nhiên vanglên âm thanh nhắc nhở, hắn cầm ra xem thế nào, sau đó cười một tiếng,nói với Diệp Gia Dĩnh, "Tốc độ của Lý Hạo Nhiên nhanh thật! Thật sự làmcho người ta bất ngờ. Ba giờ trước tôi đã liên lạc với hắn ta nói em ởtrong tay tôi, bảo hắn ta giao tiền chuộc, không ngờ hắn ta chuẩn bịtiền nhanh như vậy!"
Diệp Gia Dĩnh rất muốn khinh bỉ hắn, vừa rồi còn nói vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là đòi tiền hay là muốn người, vậysao không nói đã sớm đòi tiền chứ? Nhìn Trịnh Minh Duệ không có lộ ra xu thế bạo lực, trong lòng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn tin chắc hắnlà một kẻ biến thái giấu nghề, điểm quan trong nhất khi đối mặt với biến thái chính là không thể kích thích hắn.
Mặc dù cực kỳ lo lắng,không biết cục cưng Diệp Ba Ni thế nào, mình có thể thoát hiểm haykhông, cũng cố gắng ổn định tinh thần, cẩn thận nói, "Tôi rất đói bụng,có đồ ăn không?"
Trịnh Minh Duệ vẫn bày ra thái độ rất hòa ái màlắc đầu, "Có, nhưng không thể cho em, tôi sợ em khôi phục sức lực quánhanh tôi nhìn không nổi. Xin lỗi, Gia Dĩnh, em kiên trì chút, xem chừng Lý Hạo Nhiên rất lo lắng cho em, vội vã mang em trở về, chờ hắn ta đemtiền tới tôi sẽ thả em đi." Lưu luyến nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp GiaDĩnh hồi lâu, "Lúc tôi còn nhỏ cũng rất thích em, cảm thấy em thật xinhđẹp, thường xuyên không nhịn được mà lén nhìn em, đáng tiếc mỗi lần emphát hiện đều chẳng thèm ngó ngàng tới tôi dù chỉ một lần, rất đả kíchngười đấy! Tôi không thể chịu nổi nữa, hết cách rồi, chỉ có thể cố gắngđể dành chút tiền rời đi, từ nay về sau e rằng chúng ta sẽ không có cơhội gặp lại."
Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm, vĩnh viễn không gặp lại mới là tốt nhất. Cô cẩn thận hỏi, "Anh đòi Lý Hạo Nhiên bao nhiêu tiền chuộc."
Trịnh Minh Duệ duỗi bàn tay ra, có vẻ đắc ý, "Ba trăm vạn, thế nào, con số này rất vừa, không quá mức chứ!"
Diệp Gia Dĩnh thở dài, trong lòng cũng chấp thuận con số Trịnh Minh Duệ đưara quả thật rất vừa mức, không nhiều đến nỗi làm cho người ra mạo hiểmtừ chối, cũng sẽ không ít khiến hắn vội vàng vô ích một cuộc này.
Xem ra Lý Hạo Nhiên vui vẻ đáp ứng muốn giao tiền, thật sự.... thật sự làm cho cô rất vui vẻ.
Về phần thịt đau, lúc này Diệp Gia Dĩnh cũng chẳng quan tâm tới nữa, mặcdù cô vẫn luôn xem trọng tiền bạc, nhưng cũng không cho rằng tiền bạcquan trọng hơn an toàn và tự do.
Chẳng qua tại sao Trịnh Minh Duệ không đi đòi tiền Diệp Thừa Trạch? Còn chắc chắn mình sẽ trở mặt với Diệp Thừa Trạch lần nữa?
Tiếp tục cẩn thận hỏi, "Vậy tôi muốn uống nước có được không?"
Có lẽ Trịnh Minh Duệ rất thưởng thức bộ dạng yếu ớt khôn ngoan này củaDiệp đại tiểu thư, cười tươi nói, "Được, uống nước thì có thể."
Xoay người đi, chỉ chốc lát sau mang vào cho cô một thùng nước Gia Luân, còn có một ly thủy tinh rất sạch sẽ, "Em uống đi, tôi đi gọi điện thoại!"Quay người đi ra ngoài, rất rõ ràng ở bên ngoài khóa trái cánh cửa.
Qua nửa giờ sau lại trở về, kinh ngạc, "Ối, em uống nhiều như vậy!"
Vẻ mặt Diệp Gia Dĩnh vô tội, "Tôi rất đói bụng, không có gì ăn chỉ có thể uống nước."
Qua một lát nữa, Diệp Gia Dĩnh ôm bụng, "Tôi muốn đi toa-lét."
Trịnh Minh Duệ dẫn cô tới một toa-lét đơn giản ở ngoài sân nhà kho, "Không được khóa cửa."
Diệp Gia Dĩnh hết sức thức thời, nghe lời hợp tác, không cho làm thì khônglàm, chẳng qua là vì quá đói lại không có đồ ăn, vì thế không ngừng uống nước lót dạ.
....
"Tôi lại muốn đi toa-lét."
Trịnh Minh Duệ rất bất đắc dĩ cười khổ, "Có lẽ tôi không nên cho em uống nước."
Diệp Gia Dĩnh mượn cơ hội đi toa-lét, đã quan sát địa hình hai lần, tronglòng cũng có tính toán, rất đúng lúc làm ra vẻ đáng thương, "Thế tôinhịn một lát vậy."
=====
Rốt cục Diệp Ba Ni đã phá vỡ hình tượng ông vua lạnh nhạt ở trong mắt mọi người, trên khuôn mặt nhỏ nhắntràn đầy vẻ tủi thân, đôi mắt tròn xoe đều đỏ hết lên, cậu không khócrống, chỉ không ngừng nhỏ giọng lặp lại một câu, "Ba Ni muốn mẹ!"
Hạ Vũ thấy vậy trái tim đều muốn vỡ ra, trong lòng nguyền rủa 1800 ngườibắt Diệp Gia Dĩnh đi, cả gan dám làm hại con trai anh đau khổ như thế.Ngồi xổm xuống, thủ thỉ thù thì dường như sợ hù dọa ai đó, "Ba Ni, cụccưng, ngoan, ăn cơm trước được không? Mẹ con nhất định có thể trở về."
Diệp Ba Ni dùng đôi mắt tròn xoe tràn ngập uất ức nhìn anh lắc đầu, "Ba Ni ăn không vô."
Hạ Vũ vô cùng đau lòng, "Vậy uống nước, nước cần phải uống."
Diệp Ba Ni vẫn lắc đầu, "Ba Ni cũng không uống nước."
Bởi vì Diệp Ba Ni không chịu đi đâu, ngay cả nhà trẻ cũng không chịu, kiênquyết muốn ở nhà đợi mẹ cậu trở về, cho nên Hạ Vũ đành phải gạt tất cảmọi chuyện trong tay sang bên, ở trong nhà Diệp Gia Dĩnh cùng đợi vớicậu.
Trong lúc đó cậu Diệp Thừa Trạch của Diệp Ba Ni vội vàng đến một chuyến, diễn cảm trên mặt ngưng trọng, "Biết rồi, là con trai củamột tài xế kỳ cựu trong nhà chúng tôi làm, chủ yếu là muốn đòi tiền, mẹcủa Ba Ni chắc hẳn tạm thời không gặp nguy hiểm gì. Chỉ là có chút kỳlạ, không biết tại sao hắn chỉ đòi tiền Lý Hạo Nhiên."
Diệp Ba Ni chạy tới, ngửa đầu hỏi, "Mẹ đâu?"
Diệp Thừa Trạch cúi người ôm lấy cậu, "Mẹ cháu sẽ mau về thôi, không có chuyện gì cả."
Rõ ràng Diệp Ba Ni có lòng tin với Diệp Thừa Trạch hơn so với Hạ Vũ, dùngbàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của Diệp Thừa Trạch , mặt cũng dựa lên bả vaianh, hết sức ý lại, "Vâng."
Diệp Thừa Trạch nhìn bộ dạng này củacháu ngoại trai cũng rất đau lòng, vỗ vỗ đầu của cậu lại an ủi mấy câu.Lúc gần đi nói với Hạ Vũ, "Lý Hạo Nhiên đã mang theo tiền đi với ngườikhác đến đàm phán cùng Trịnh Minh Duệ, tôi cũng muốn đi, chỗ Ba Ni làmphiền anh rồi."
Hạ Vũ sửng sốt, "Trịnh....?" Ngay sau đó khôi phục lại bình thường, "Tôi sẽ chăm kỹ Ba Ni."
Diệp Ba Ni lớn tiếng cổ động với bóng lưng của cậu Diệp Thừa Trạch, "Cậu cố gắng lên! Bảo chú Hạo Nhiên cũng cố gắng lên!"
Diệp Thừa Trạch dừng chân, vẫy vẫy tay rồi đi. Sắc mặt Hạ Vũ âm u lấy điệnthoại ra bấm số, "Này, lần trước sau khi đưa tiền cho mấy người coichừng người đó..."
=====
Lý Hạo Nhiên căng thẳng, dẫn theo mấy bảo vệ cùng một cái valy tiền đi trên đường nhỏ gồ ghề ở bên ngoàitrấn, công việc đưa tiền trao đổi con tin này trước kia anh từng diễntrong phim hai ba lần, không ngờ lại lúc tự mình thực tế một lần.
Sự thật chứng minh, cuộc sống thực tế cùng tác phẩm nghệ thuật có độ chênh lệch cực lớn, bây giờ anh hoàn toàn không giống như diễn trong phim làm anh hùng can đảm bỏ bao công sức đấu trí đấu dũng, chiến đấu tới cùngvới phần tử xấu, lấy mục đích chủ yếu là đem những người này ra công lý.
Hiện tại Lý Hạo Nhiên tập trung tinh thần muốn lấy tốc độ nhanh nhất giaotiền đổi người, người mình để ý đang ở trong tay đối phương, đang chịusự uy hiếp cực lớn, dĩ nhiên an toàn là số một! Đừng nhìn tác phẩm điệnảnh và truyền hình, chỉ nhìn các quốc gia rồi sẽ biết, phương pháp tốtnhất để cứu con tin là dựa theo yêu cầu của đối phương trả tiền, nếukhông bọn bắt cóc tống tiền ép giết con tin thì phải làm sao?!
Mắt thấy cách nơi bọn bắt cóc tống tiền hẹn càng lúc càng gần không khỏibắt đầu nín hơi ngưng thần, tiến vào trạng thái khẩn trương, toàn thântựa như một dây cung kéo căng, chợt nghe thấy bên trong bụi cỏ dại caohơn nửa người ở ven đường có tiếng nói, "Này, này, Hạo Nhiên! Bên này!"
Dây cung kéo căng lập tức buông lỏng, lấy mắt kính xuống quay đầu lại trợn tròn hai mắt, "Diệp Gia Dĩnh!!!"
Diệp Gia Dĩnh mặt xám mày tro leo ra bụi cỏ, giầy cũng mất đi một chiếc, thở hồng hộc, "Ôi, đứng đi qua đó, mau trở về đi, có lẽ Trịnh Minh Duệ đãchạy rồi."
Lý Hạo Nhiên cứng họng nhìn cô, "Diệp Gia Dĩnh, anhtrai em nói họ Trịnh kia muốn tiền, đưa tiền thì hắn nhất định sẽ thảngười, em ngoan ngoãn chờ anh tới là được rồi, chạy trốn như vậy rất dễchọc giận hắn ta, lỡ như bị bắt sẽ nguy hiểm đấy!!!!" Nói xong tronglòng nghĩ lại mà sợ, chỉ vào Diệp Gia Dĩnh, "Em, em, em..."
Diệp Gia Dĩnh gượng cười, "Không phải em đang tiết kiệm tiền giúp anh sao."
Lý Hạo Nhiên bị nghẹn ở ngực, hồi lâu mới ổn định lại, kéo Diệp Gia Dĩnhqua, "Em có thể đi được không? Anh cõng em, trở về trên trấn sẽ có xe."
Diệp Gia Dĩnh ở trên đường lời thề son sắt, mình tuyệt đối không mạo hiểm,không biết Trịnh Minh Duệ lại đắc tội với người nào, người ta đột nhiênđến tìm hắn làm phiền, mình mới thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra ngoài.
Lý Hạo Nhiên nghe xong thì nửa tin nửa ngờ.
Thật ra lúc Diệp Gia Dĩnh đi toa-lét lần thứ tư nghe thấy bên ngoài có người la hét ầm ĩ tìm Trịnh Minh Duệ gây phiền. Cô không biết kẻ đầu sỏ Trịnh Minh Duệ khiến cho con trai Hạ Vũ buồn rầu đã bị anh sai người trôngchừng một thời gian, cho nên Hạ Vũ lập tức cử người qua. Còn tưởng rằnglà Trịnh Minh Duệ chọc phải người nào, bị người ta tìm tới tận cửa rồi,vì vậy cực kỳ may mắn chui ra cửa sổ thông khí trên tường sau đó chạy ra ngoài.
Chỉ là sách lược cùng lộ tuyến chạy trốn cô không tiện mở miệng, cho nên Diệp Gia Dĩnh lượt qua không nói đến.
Lý Hạo Nhiên điện thoại thông báo cho Diệp Thừa Trạch đang chạy tới, emgái của anh đã bình an thoát hiểm, ngoại trừ trên người có chút bẩn, bịmất một chiếc dép ra thì không có gì đáng ngại. Diệp Thừa Trạch ở bênkia điện thoại có chút buồn bực đáp đã biết, để Lý Hạo Nhiên đưa DiệpGia Dĩnh trở về trước, anh còn có chút chuyện phải xử lý, Lý Hạo Nhiênbiết anh không dễ dàng bỏ qua cho Trịnh Minh Duệ như vậy, nhất định làmuốn đi tìm hắn tính sổ rồi.
=====
Vì lo lắng Diệp Ba Ni ở nhà nên cô không muốn nghỉ ngơi nhiều, Diệp Gia Dĩnh theo Lý Hạo Nhiênđi đến trên trấn thì lái xe chạy về, mệt mỏi bước vào nhà liền hô to,"Ba Ni, Ba Ni! Mẹ đã về rồi."
Một loạt tiếng bước chân vội vàng,Diệp Ba Ni nhanh chóng chạy ra, bóng dáng nhỏ nhắn chạy ra cửa cực nhanh nhưng lại đứng yên, Diệp Gia Dĩnh vội vàng ngồi xổm xuống, "Chắc Ba Nisợ lắm nhỉ, mẹ xin lỗi, lần tới mẹ nhất định sẽ chú ý, sẽ không ở bênngoài lâu để Ba Ni ở nhà một mình nữa."
Diệp Ba Ni ngửa đầu nhìnnàng, diễn cảm trên khuôn mặt xinh đẹp từ dại ra đến uất ức, từ uất ứcđến tức giận, đột nhiên mở cái miệng nhỏ ra bật khóc.
Cậu rất ítkhóc, lần trước là ở nhà nội Hạ Vũ, leo lên cửa sổ tầng hai té xuống, bị kinh hãi mới khóc, kinh hãi lần này còn lớn hơn lần trước, Diệp Ba Niuất ức muốn chết, bật khóc thét lên, bị Diệp Gia Dĩnh kéo vào lòng dùngsức hôn cậu để an ủi.
Diệp Ba Ni vừa khóc vừa phát hiện một vấn đề, "Mẹ bẩn chết đi được."
Diệp Gia Dĩnh đang đau lòng đến rơi nước mắt, lập tức cam đoan, "Mẹ đi tắm ngay, nhất định tắm sạch sẽ."
Diệp Ba Ni, "Ba Ni đói muốn chết rồi."
Diệp Gia Dĩnh, "Mẹ sẽ đi làm đồ ăn cho con ngay."
Trong cùng một lúc lo cả hai việc, không biết nên tắm trước hay nấu cơmtrước, vẫn là Chu Mai giúp đỡ, vừa dụi dụi mắt vừa đẩy cô vào phòng tắm, "Cám ơn trời đất, cuối cùng Diệp tiểu thư cô không có việc gì quay trởlại rồi, cô mau đi tắm đi, tôi nấu cơm cho Ba Ni, vì không tìm thấy cônên thằng bé không ăn vô thứ gì cả, cô trở về thì tốt rồi."
DiệpGia Dĩnh biết trong thời gian mình mất tích Hạ không làm gì cả chỉ lobảo vệ cho Ba Ni, cô lập tức thành tâm thành ý bày tỏ cảm kích với anh.
Hạ Vũ vừa khôi phục lại phong độ lịch lãm trước kia vừa có chút bộ dạng xa cách, "Ba Ni là con của anh, đây là chuyện anh nên làm." Nhìn Diệp GiaDĩnh một cái, "Thật ra anh rất xin lỗi, lúc ấy anh nên đặt tất cả tâm tư vào chuyện tìm em mới đúng, dù sao ở nhà Ba Ni cũng có người chăm sócsẽ không xảy ra chuyện lớn gì, còn em lại gặp nguy hiểm. Nhưng khi anhnhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ba Ni thật sự không an tâm."
Diệp Gia Dĩnh lập tức xua tay, "Không không không, anh có thể chăm sóc tốtcho Ba Ni mới quan trọng hơn bất cứ điều gì, tìm tôi không phải đã cóanh trai và Hạo Nhiên rồi sao."
Hạ Vũ cũng cảm thấy Diệp Ba Ni mới quan trọng hơn, quay sang hỏi con trai, "Ba Ni, có phải con rất thích cậu không?"
Diệp Ba Ni, "Vâng, Ba Ni thích cậu nhất! Mẹ đồng ý mỗi tháng cho Ba Ni đếnnhà cậu chơi một ngày. Nhà cậu có chú A Dũng, Ba Ni cũng thích."
Vì thế Hạ Vũ lập tức tiêu hủy giấy dai nhỏ kể cả đồ vật bên trong kia, đây là thứ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em nhà họ Diệp, vì đểcon trai anh mỗi tháng đều có thể chơi vui vẻ một ngày, vật này khôngthể lưu lại.
Diệp Gia Dĩnh chọn Lý Hạo Nhiên có lẽ là lựa chọnsáng suốt nhất, anh (HV) rất yêu Diệp Ba Ni, yêu con trai còn hơn yêumẹ, vào thời khắc nguy cấp tất nhiên sẽ ưu tiên lấy con trai làm đầu,còn lúc này bên cạnh Diệp Gia Dĩnh vẫn luôn có người yêu cô đồng thờilấy cô làm đầu, như vậy làm cái gì cũng không chậm trễ.
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...