Nhặt Được 201 Vạn

Do thời gian cơm tối của bạn nhỏ tương đối sớm, đợi lúc Hạ Vũ đến, Diệp
Gia Dĩnh đã cho con trai ăn cơm tối xong rồi, cô đang làm bánh pút-đing
trái cây như đã hứa.

"Nói Chu Mai nấu cho anh một bát mì sườn heo nhé?" Diệp Gia Dĩnh vừa cắt nhỏ trái cây vừa khách sáo hỏi Hạ Vũ.

Hạ Vũ từ chối, "Không cần, anh chỉ đến thăm Ba Ni, lát nữa sẽ sang nhà ông cụ bên kia ăn cơm tối."

Diệp Gia Dĩnh gật đầu, nhanh nhẹ rải đủ loại trái cây đã được cắt xong vào
cái chén thủy tinh, sau đó đổ một lớp sữa ô mai lên, cuối cùng rất có
sáng tạo cho một chút thả lá non trên mảnh quả hạch đào và mảnh măng
tây.

Trình tự trong chén thủy tinh nhỏ rất rõ ràng, tầng thấp
nhất là màu vàng nhạt của yến mạch, sau đó là một tầng pho mát, một tầng chuối tiêu, ô mai, quả sổ, thanh long, tầng trên là sữa màu hồng nhạt,
đủ loại màu sắc đáng yêu trộn cùng một chỗ khiến người ta vừa thấy đã
thèm ăn.

Mang cho Diệp Ba Ni một chén trước, cô vỗ vỗ đầu cậu, "Ba Ni, ăn đi."

Quay lại lấy chỗ còn thừa bỏ vào trong một cái chén, khách sáo mời Hạ Vũ,
thấy anh lắc đầu thì dựa trên nguyên tắc chất phát của mình là không nên lãng phí đồ ăn không hề khách sáo cầm thìa bắt đầu ăn.

Hạ Vũ nói đến thăm Ba Ni, nhưng lại ở trong phòng bếp ko chịu đi, nhìn hai bên
một chút thuận miệng hỏi, "Bây giờ em chỉ dùng một bảo mẫu thôi à? Chắc
bận lắm nhỉ? Anh thấy em lúc nào cũng muốn ôm chuyện vào người, quá cực
khổ rồi! Anh giúp em tìm thêm hai người tới đây nhé."

Diệp Gia
Dĩnh cực kỳ hài lòng ăn một muỗng lớn bánh pút-đing trái cây còn thừa
lại của con trai, "Không cần đâu, tôi không cảm thấy vất vả lắm. Làm mấy món bánh ngọt này hay gì gì đó chủ yếu là làm cho Ba Ni, mệt một chút
cũng thấy vui."


Nói xong thò đầu ra ngoài phòng khách nhìn một
cái, rồi quay đầu lại nhìn Hạ Vũ cười to, "Ba Ni rất thích ăn cái này,
ngồi ăn cũng không ngẩng đầu lên, ăn sắp hết chén rồi!"

Hạ Vũ
nhìn cô, cô gái trẻ tuổi trước mặt xinh đẹp mà tùy ý, váy hoa vải bông
màu sáng mặc trên người rất mềm dẻo, dáng người thon thả, vén mấy sợi
tóc rủ xuống lộ rõ hai má mềm mại, trong đôi mắt đen mà có thần mang
theo ý cười, bởi vì đang ăn cho nên đôi môi hồng nhạt còn có vết sữa, từ trên người phát ra hơi thở ấm áp gia đình tự nhiên thoải mái.

Tim đập thình thịch.

Hạ Vũ nhớ vừa rồi anh hẳn nên vì bản thân mà thể hiện một lần cái từ "ý nghĩa sâu xa" này.

Không thể phủ nhận, Diệp Gia Dĩnh rất đẹp, đây là điều kiện tiên quyết của cô gái có thể kiến cho người ta động lòng. Còn là một cô gái xinh đẹp
không bày đặt kiểu cách, không giả tạo, vui tính hiền hòa, sẵn lòng xoắn tay áo xuống phòng bếp, chịu khổ nhọc, toàn tâm toàn ý săn sóc quan tâm con trai bảo bối của anh, ý nghĩ của sự thành thục này đối với đàn ông
không cần nói cũng biết.

Tay Hạ Vũ không chịu được sự khống chế
mà vươn ra, nâng cằm có chút nhọn của Diệp Gia Dĩnh lên, ngón tay cái
thuận thế lau vết sữa bên khóe môi cô, giọng nói trầm lắng vang lên, "Em ăn bị dính rồi."

Vẻ mặt của Diệp Gia Dĩnh lập tức đờ ra, sau đó
nhanh chóng lui về phía sau một bước lớn, cả phần lưng dán vào mặt tường gạch men trong phòng bếp, "Anh..."

Hạ Vũ nhất quyết không tha
tiến lên, không cho phép cô kéo khoảng cách giữa hai người, sau đó cúi
đầu nhìn sâu vào cô, mặc dù rất có cảm giác bị áp bức đẩy người ta đến
bên tường nhưng vẫn luôn giữ vững tư thế ưu nhã, anh biết Diệp Gia Dĩnh
không có sức chống cự anh. Lúc trước anh rất phiền Diệp Gia Dĩnh khi
chính miệng cô nói cô thích dáng vẻ kiêu căng ở trên người anh.

"Anh làm sao?" Giọng nói vẫn luôn trầm lắng có chút mê người.


Diệp Gia Dĩnh dùng một tay nâng chén bánh pút-đing trái cây lên, tay còn lại theo lẽ tự nhiên chống ở trước ngực Hạ Vũ, không cho anh tiếp tục ép
sát tới, trong lúc cấp bách còn có chút ngoài ý muốn phát hiện cảm xúc
không tốt mà đẩy ra. Nhưng khi cảm nhận được cơ bắp căng đầy khi tiếp
xúc với bàn tay, bệnh cũ lại phát tác, không tự chủ được mà xoa nhẹ hai
cái. Nghĩ thầm anh còn biết rõ mà cố hỏi, đây không phải là muốn dụ dỗ
tôi phạm tội đấy chứ!!!

Nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lấy tư cách là một người phụ nữ 'thâm niên' hào phòng, Diệp Gia Dĩnh không
sợ bị người ta đùa giỡn, đặc biệt là người trước mặt này, từ trước tới
nay đều là cô đùa giỡn người ta mới đúng.

Nhưng bây giờ cô đã có
Lý Hạo Nhiên, đương nhiên không thể phát sinh thêm loại chuyện thế này,
chỉ là thân phận của Hạ Vũ có chút đặc biệt, là ba của cục cưng nhỏ Diệp Ba Ni nhà cô, khoảng thời gian gần đây cũng liên tục có biểu hiện hài
lòng, hai bên chung đụng hòa hợp, lúc phát sinh tình huống này thì trực
tiếp dựa vào cách đối phó với dê xồm tát một tai đuổi người ta đi dường
như không phù hợp cho lắm.

Nhìn nhau chẳng nói gì, trong lúc bầu
không khí giữa hai người có chút mờ ám kỳ lạ thì ống quần của hai người
đột nhiên đều bị kéo.

Giật mình, cùng nhau cúi đầu nhìn xuống,
chỉ thấy Diệp Ba Ni ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên đứng ở bên chân hai người, mặt không cảm xúc chớp chớp đôi mắt tròn xoe nói với mẹ của cậu, "Mẹ, Ba Ni ăn xong rồi, muốn tự rửa chén."

Diệp Gia Dĩnh phản ứng chậm nửa nhịp, "Hả?... À, Ba Ni ngoan quá."

Diệp Ba Ni, "Nhưng nước đều vẩy trên sàn nhà rồi."


Diệp Gia Dĩnh, "À, không sao, mẹ đi lau ngay."

Diệp Ba Ni duỗi tay nhỏ ra, "Ba Ni giúp mẹ cầm chén."

Diệp Gia Dĩnh đưa nửa chén bánh pút-đinh trái cây còn lại cho Diệp Ba Ni,
thuận thế thoát khỏi cục diện lúng túng thật sự có phần lúng túng trước
mặt, đi tới ban công cầm cây lau nhà.

Đi hai bước thật sự nhịn
không được, quay đầu lại nhìn Hạ Vũ, sau đó nhướng mày nói với anh,
"Dáng người của anh thật không tệ đấy, xúc cảm rất tốt, có thể xếp vào
trong danh sách ba người đứng đầu trong số những người tôi đã sờ qua."
Sau khi bị đùa giỡn mới phát hiện ra trong lòng có chút tức giận, đi đến ban công lấy cây lau nhà lau sàn nhà bị con trai làm dơ.

Cô vừa đi, Diệp Ba Ni vẫn tiếp tục nghiêm mặt, hết sức trịnh trọng mà nói với Hạ Vũ, "Không được bắt nạt mẹ!"

Hạ Vũ đang nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn con trai nở một nụ
cười tươi, nhưng nghe xong lời này nụ cười không phải cứng lại, khom
lưng sờ sờ đỉnh đầu của Diệp Ba Ni, ôn hòa giải thích, "Không có đâu, Ba Ni nhầm rồi, sao ba có thể bắt nạt mẹ con được chứ."

Diệp Ba Ni
chẳng ừ hử gì, vẻ mặt vẫn vô cảm, không nhìn ra được là tin hay không,
sau đó nói với Hạ Vũ, "Bà cố cho dì Mạc điện hỏi chừng nào thì ba về,
mọi người chờ ba về dùng cơm." Có lẽ cảm thấy thói quen ăn cơm không có
quy luật của ba cậu là không tốt, cho nên cậu học theo giọng điệu của cô giáo dậy dỗ bạn nhỏ ở nhà trẻ nói, "Ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ
mới có thể mau cao chóng lớn khỏe mạnh không ngã bệnh."

Hạ Vũ dở
khóc dở cười, từ trước đến nay anh đối với thái độ của Diệp Ba Ni đều lo liệu dậy dỗ bài bảng, bởi vậy mặc dù lúc này tâm trạng rất không tốt
nhưng vẫn kiềm chế mình, cứng rắn bỏ ra năm phút đồng hồ nghiêm túc giải thích đặc quyền mau cao chóng lớn khỏe mạnh không ngã bệnh chỉ dành cho bạn nhỏ, lấy tư cách là người trưởng thành, thân thể đã tự động đóng
kín các chức năng này.

Sau đó nhìn thời gian đã không còn sớm,
đành phải ở dưới ánh mắt rõ ràng mang theo sự đồng tình (đồng tình anh
có ăn cơm cũng không thể cao thêm nữa) của con trai vội vàng rời đi.

Về đến nhà, bà nội Hạ Vũ lo lắng hỏi, "Đến nhà của Diệp tiểu thư thăm Ba

Ni à? Nếu Diệp tiểu thư có bạn trai, vậy sau này Ba Ni như thế nào cháu
đã nói chưa? Không thể để cục cưng Ba Ni chịu uất ức được, có thể đón về thì đón về đi, Diệp tiểu thư thích đến thăm lúc nào cũng được cả, không có đứa nhỏ bên cạnh liên lụy đến, cô ấy có thể bắt đầu cuộc sống mới
không phải dễ dàng hơn à."

Hạ Vũ, "Diệp Gia Dĩnh rất yêu Ba Ni,
cô ấy sẽ không để cho chúng ta đón nó đi, hơn nữa cháu cũng hi vọng mẹ
Ba Ni tự mình dẫn đến đây, như vậy đối với đứa nhỏ là tốt nhất."

Bà nội Hà Vũ khó xử, "Ta biết, vấn đề này xem ra Diệp tiểu thư muốn tìm bố dượng cho Ba Ni, vậy... vậy sao được!?"

Trong giọng nói hờ hững của Hạ Vũ lộ ra chút kiên quyết, "Cái này cũng phải
xem cháu có đồng ý hay không! Cháu vẫn chưa nói cháu không muốn mẹ của
Ba Ni."

Anh chưa bao giờ biết mình lại thích một người phụ nữ hào phóng.

Nhưng hôm nay anh bị Diệp Gia Dĩnh không uống say sờ soạng một cái, sau đó
còn mặt không đổi sắc mà diễn ngược lại, tim của anh vẫn luôn đập thình
thịch đến bây giờ.

Có lẽ người trong lòng có làm gì mình đều sẽ cảm thấy mị hoặc động lòng người nhỉ.

Suy nghĩ lại chuyển đến đoạn ghi âm của Trịnh Minh Duệ "tốt bụng" cung cấp cho, có lẽ thật sự hữu dụng...

=====

Sau khi Hạ Vũ rời đi, Diệp Gia Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, vừa định mượn cớ
giải thích với Diệp Ba Ni về tính huồng ngượng ngùng lúc nãy, ngược lại
Diệp Ba Ni cũng rất bình tĩnh mà lên tiếng trước, "Ba đã đến muộn còn
muốn cướp bánh pút-đing trái cây của mẹ, không cho ba! Cho mình mẹ ăn."

Diệp Gia Dĩnh trợn mắt, "Hả?" Cô cố gắng giải thích giúp Hạ Vũ, "Không phải, ba con không muốn cướp bánh pút-đing..."

Diệp Ba Ni không tin, dùng đôi mắt tròn xoe ngây thơ rất không cho là đúng
nhìn cô, giống khuôn giống dạng giả làm tiểu đại nhân, "Con đã nói với
ba, không cho ba bắt nạt mẹ."

Diệp Gia Dĩnh vô lực, "Aiz, mẹ cảm ơn lãnh đạo nhỏ Diệp Ba Ni nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui