Diệp Gia Dĩnh mở cửa ra phía sau cánh cửa liền lộ ra khuôn mặt anh đẹp cùng một chút ủy
khuất giống như một tác phẩm nghệ thuật có chút u buồn của Lý Hạo Nhiên. “Diệp Gia Dĩnh, năm mới mà em lại để anh ở ngoài cửa chờ lâu như vậy.”
Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc “Sao anh lại tới đây?” Cúi đầu nhìn Diệp Ba Ni “Ba
Ni, chú Hạo Nhiên nhấn chuông cửa dưới lầu là con trả lời?”
“Dạ, Ba Ni để chú Hạo Nhiên đi lên, sau đó cậu liền gọi điện thoại tới.”
Trong tay Lý Hạo Nhiên cầm một túi lớn, chen vào nhà “Nhanh lên nhanh lên, đừng lề mề, da sủi cảo sắp dính lại hết rồi này.”
Đi vào phòng khách lấy ra hai cái hộp dày từ trong túi để lên bàn trà.
Diệp Gia Dĩnh cùng Diệp Ba Ni tò mò vây xem.
Diệp Gia Dĩnh mở miệng hỏi “Đây là cái gì?” Chỉ thấy Lý Hạo Nhiên mở hai cái hộp ra. Một hộp là da sủi cảo đã cán xong, một hộp là nhân thịt heo rau hẹ.
“Da sủi cảo cùng nhân sủi cảo? Ở đâu ra vậy?”
Lý Hạo Nhiên cở áo khoát ra, cười tươi đáp “Là lén trộm từ phòng bếp của mẹ anh.”
Diệp Ba Ni đang mở to mắt nhìn anh, chợt nghe lời Lý Hạo Nhiên nói rất không thể lý giải, không khỏi hiếm có khi biểu lộ ra mặt, dùng giọng nói mềm
nhũng yếu ớt “A?” một tiếng.
Lý Hạo Nhiên cúi đầu nháy mắt một cái với cậu, cực kỳ thân mật làm một cái mặt quỷ
“Mẹ anh chuẩn bị một đống lớn, anh nhớ 6 giờ em mới từ trường quay về,
khẳng định không kịp tự mình chuẩn bị, cho nên thừa dịp không ai chú ý
lấy một ít chuồn đi.”
Diệp Gia Dĩnh buồn cười “Anh bao lớn rồi
còn làm mấy loại chuyện này. Chờ một chút mẹ anh phát hiện không thấy
anh nữa, còn có vỏ cùng nhân sủi cảo không cánh mà bay kia nhất định sẽ
buồn bực.” Trong nhà bếp là một đống đồ ăn, không có hơi sức nói nhiều,
xoay người lại “Anh ngồi một chút đi, nếu không gấp thì chờ tôi làm cơm
một chút cùng ăn cơm rồi hãy về.”
Bởi vì kế hoạch là cùng ăn
cơm tất niên cùng Diệp Ba Ni cho nên trọng chất lượng không trọng số
lượng. Trước tiên Diệp Gia Dĩnh đã nhờ Tiểu Dương ở nhà giúp cô chuẩn bị tốt nguyên liệu, sau khi trở về trực tiếp nấu là được. Tỉ mỉ chu đáo
làm mấy món Diệp Ba Ni thích ăn, lại nấu thêm một món canh, bận rộn dọn
ra bàn cơm.
Kêu Lý Hạo Nhiên cùng Diệp Ba Ni đến ăn cơm. Diệp
Gia Dĩnh vừa ra phòng khách chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ đang cực
kỳ thảnh thơi, một bên làm sủi cảo, một bên xem TV.
Lý Hạo Nhiên dạy Diệp Ba Ni, ở một bên vừa làm mẫu vừa nói: “Ba Ni, như vậy, như vậy, sau đó là như vậy.”
“Dạ” Diệp Ba Ni nghiêm mặc, cực kỳ nghiêm túc đặt nhân sủi cảo vào chính
giữa vỏ bánh phấn đấu. Cậu nặn nặn chốc lát liền xuất hiện một cái bánh
hình dạng giống bánh bao gì đó.
Diệp Ba Ni chớp mắt to, hỏi: “Ý sáng tạo nghĩa là gì?”
Diệp Gia Dĩnh vừa đi qua liền thấy, cực kỳ kinh ngạc phát hiện Lý Hạo Nhiên
lại rất giỏi về phần này. Trên bàn trà nhỏ là hàng loạt sủi cảo được xếp ngay ngắn chỉnh tề, lớn nhỏ cân xứng, giống như một nén vàng, rất đáng
yêu. “Ai da, nhìn không ra nha. Anh vậy mà lại biết làm sủi cảo, còn gói rất đẹp nữa!”
Lý Hạo Nhiên cười “Trước kia anh thường xuyên bị mẹ bắt giúp bà làm sủi cảo, từ nhỏ đã luyện thành rồi.” Kéo Diệp Ba Ni
lên “Đi! Ba Ni, đến phòng bếp ăn cơm nào!”
Diệp Gia Dĩnh làm
bốn món. Măng xào hạt dẻ, bản thân măng đã có vị ngọt, phối thêm vị bùi
của hạt dẻ làm cho mùi vị món ăn vừa có vị bùi lại thanh ngọt. Cải làn
xào thịt bò, cải làn tươi ngọt, thịt bò mềm mại, xem như là một món kiệt tác. Cá hồi hấp chanh, cá hồi này được hấp chung với cà rốt, rau thơm,
tỏi băm, thêm một lượng nước chanh vừa đủ, cùng với tương Nhật Bản. Diệp Ba Ni rất thích món ăn thêm vị nước chanh tươi mát này. Bồ câu hầm với
nấm tuyết và quả óc chó, cái này là ban ngày Tiểu Dương giúp cô hầm một
lúc, lúc này vừa đủ thời gian, thịt đã rục và ngấm gia vị. Còn có một
món là salad cá.
Lý Hạo Nhiên đã sớm đói bụng, không khách khí
cùng Diệp Ba Ni ngồi xuống ăn “Thật là khó có được, lần đầu tiên anh
được ăn cơm tất niên thoải mái ngon miệng như vậy.”
Diệp Gia Dĩnh gắp thịt chim bồ câu cho Diệp Ba Ni “Không biết anh sẽ đến, nếu không tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
Diệp Gia Dĩnh bỗng nhiên nhớ đến “Bộ trang sức anh mua, hãy mang về đi. Tôi
đã muốn nói với anh nhưng mà ở trường quay nhiều người bất tiện. Lễ vật
quý như vậy tôi không thể nhận. Anh đặt nó trên người tôi thật không
thích hợp.”
Nụ cười của Lý Hạo Nhiên suy sụp “Diệp Gia Dĩnh,
qua năm mới em không cần nói những lời này. Thứ kia anh mang về cũng vô
dụng, bỏ không sẽ lãng phí.”
“Anh động não sẽ có thể nghĩ ra một chỗ, nếu đặt nó ở chỗ tôi thì cần phải trả phí bảo quản.”
Lý Hạo Nhiên lại không ngại “Được, anh trả cho em phí bảo quản. Em hãy giúp anh bảo quản đi.”
Diệp Gia Dĩnh hết cách nói với anh “Không được! Như thế nào lại là tôi bảo quản?”
“Đợi cho......đợi đến lúc em có bạn trai, nếu còn mua đưa lại cho anh, anh liền thu hồi nó lại.”
Diệp Gia Dĩnh bị lời anh nói làm cho cứng người “Cái gì mà tôi có bạn trai, anh đừng có ở trước mặt Ba Ni nói những thứ này.”
Lý Hạo Nhiên áy náy “Thật xin lỗi, anh quên.” Quay đầu nói với Diệp Ba Ni
“Ba Ni, con ngoan ngoãn ăn cơm, đừng để ý người lớn nói chuyện.”
Diệp Ba Ni mười phần bình tĩnh ăn món măng xào hạt dẻ “Con nghe thấy rồi.”
Diệp Gia Dĩnh trừng mắt liếc Lý Hạo Nhiên một cái, nói với Diệp Ba Ni “Vừa
rồi chú Hạo Nhiên nói mấy lời trẻ em không hiểu, con coi như chưa từng
nghe.”
Diệp Ba Ni nâng cặp mắt to đen trắng rõ ràng nhìn mẹ cậu một cái, đôi mắt nhỏ rất không cho là đúng “Biết! Bạn trai cùng bạn
gái. Con cũng có bạn gái.”
Lý Hạo Nhiên thiếu chút nữa phun ra
canh cá vừa mới uống, ho khan vài tiếng “Khụ khụ, Ba Ni, con nhầm. Không phải nói mấy bạn nữ con quen biết là bạn gái con.”
Diệp Ba Ni nghiêm mặt “Không sai.”
“A?” Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc “Không sai? Ý của con là con thật sự có bạn gái?”
“Có hai người, Miêu Miêu cùng Viện Viện.”
Miệng Diệp Gia Dĩnh há to hình chữ O “Còn đến hai người? Ba Ni, con còn nhỏ như vậy liền hoa tâm rồi.”
Diệp Ba Ni không hiểu ‘hoa tâm’ nghĩa là gì, tiếp tục nghiêm túc nói
với Diệp Gia Dĩnh “Miêu Miêu và Viện Viện đều tranh nhau làm bạn gái
con, con liền đồng ý rồi. An Tư Ý muốn cướp Miêu Miêu, con còn chưa cho
cậu ta.”
Diệp Gia Dĩnh muốn té xỉu “Trời ạ! Hiện tại trẻ con
trưởng thành quá sớm. Khẳng định là vì xem TV mà ra, không nên cho bọn
nhỏ xem phim mới đúng.”
Lý Hạo Nhiên cười đến đau sốc hông,
ngẩng đầu nhìn thấy đồng hồ treo tường, bỗng nhiên giật mình “Ai da,
9:30? Không xong không xong, anh phải nhanh trở về. Nếu không thì mẹ sẽ
nổi giận.”
Mặc áo khoát vào liền đi, lúc gần đi vẫn không quên nói với Diệp Ba Ni “Ba Ni, con không thể một người chiếm hai cô gái.
Chỉ có thể có một người.”
Diệp Gia Dĩnh dở khóc dở cười. Khó
có được người ít như vậy vẫn có thể trải qua một đêm giao thừa náo
nhiệt. Gõ đầu Diệp Ba Ni một cái “Bảo bối, ăn ít măng thôi, mẹ còn đang
nấu sủi cảo cho con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...