Buổi tiệc ăn mừng hợp tác hai bên được tổ chức tại phòng hội nghị lớn của một khách sạn năm sao trong thành phố.
Diệp Gia Dĩnh đã có kinh nghiệm lần trước, sớm đi tìm phó đạo diễn Vương, rất uyển chuyển bày tỏ rằng mình không giống những người khác có xe riêng hay có người đưa đón, ra khỏi cửa chỉ có thể tự thân bắt xe buýt, đi tham gia tiệc tùng lại cần phải ăn mặc trang trọng, mặc lễ phục mà chen lấn trên xe buýt thì hình như không được tốt cho lắm.
Ý đồ của cô vốn chỉ muốn nói qua một chút để tổ làm phim đồng ý trả tiền taxi là được, phó đạo diễn Vương không tiếp tục rề rà nữa, vuốt đầu, “Oh, tôi quên mất, cô không phải là diễn viên chính thức được công ty ký hợp đồng nhỉ, cái gì cũng phải tự mình giải quyết, như vậy đi, tôi thuận đường sẽ tới đón cô.”
Diệp Gia Dĩnh vừa nghe, biết chuyện này tốt hơn so với việc kêu mình tự đi taxi nhiều, biết điều đành phải nuốt mấy câu phía sau định xin xỏ tiền taxi vào trong lòng, khách khí một chút, “Vậy thì làm phiền ngài rồi.”
Phó đạo diễn Vương tính tình dễ chịu, “Không sao, không sao, mấy chuyện này nên để công ty phụ trách.” Lại lo lắng, “Cô không có lễ phục thích hợp sao? Vấn đề quần áo, trang điểm trong hợp đồng chính thức có quy định, nhưng diễn viên tạm thời như cô thì không có, lúc này cũng không kịp đề nghị với công ty nữa rồi.”
Trong tủ quần áo của Diệp Gia Dĩnh không hề thiếu mấy cái lễ phục như thế, cho nên cũng không lo lắng, “Yên tâm, tôi có lễ phục, bảo đảm sẽ thích hợp với dạ tiệc.”
Phó đạo diễn Vương sực nhớ ra, “Đúng rồi, lần trước lễ phục cô mặc trong buổi họp báo ra mắt phim mới cũng rất cao cấp.” Yên lòng, “Vậy thì tốt, tối mai cô cứ chuẩn bị trước, 7 giờ tôi sẽ tới đón cô cùng đi.”
Hôm sau, Diệp Gia Dĩnh chọn một bộ lễ phục màu vàng nhạt không quá khoa trương, chất vải mềm mại, vạt váy vừa tới đầu gối, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp, đường cong được cắt xén đơn giản, hai bên cầu vai được đính một loạt kim cương làm trang sức, có vẻ rất hợp với phong cách Châu Âu, hợp với đôi giày cao gót lộ ngón màu trắng sữa ở dưới chân, tôn lên dáng người yểu điệu thon thả, lại hào phóng lộ ra vài phần quyến rũ.
Diệp Ba Ni chưa từng thấy mẹ ăn mặc như vậy, chờ Diệp Gia Dĩnh thay xong quần áo mới chạy hai vòng chung quanh cô.
Diệp Gia Dĩnh hỏi bé, “Mẹ mặc quần áo này có đẹp không?”
Diệp Ba Ni bình tĩnh đánh giá, “Đẹp mắt, nhưng mà không giống mẹ.”
Diệp Gia Dĩnh buồn cười, nói cho bé biết, “Không phải là có giống hay không, con phải học được cách nhìn xuyên thấu qua sự vật để thấy được bản chất, cho dù mẹ có mặc cái gì thì vẫn là mẹ thôi.”
Diệp Ba Ni chớp mắt to tròn, “Bản chất là gì?”
Điện thoại di động của Diệp Gia Dĩnh đổ chuông, là phó đạo diễn Vương đã tới dưới lầu chờ cô, cho nên cô nhanh chóng giao con trai nhỏ và nhiệm vụ lớn lao là chăm sóc bé tối nay cho Chu Mai, “Cô giải thích cho nó nghe đi, tôi đi đây.”
Chu Mai cau mày khổ nghĩ nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên lên nhìn cô đầy mong đợi của Diệp Ba Ni, “Bản chất chính là…. Chính là ……….”
Phó đạo diễn Vương đứng trên đường đối diện với Diệp Gia Dĩnh, nói bóng nói gió, “Tiểu Diệp à, chuyện cô tham gia tiệc rượu hôm nay ông chủ lớn sẽ không có ý kiến gì chứ? Bộ trưởng Lâm đâu rồi, cô biết không?”
Diệp Gia Dĩnh bình tĩnh giải thích, “Tôi với hai người bọn họ không có quan hệ gì hết, mấy chuyện nhỏ này người ta cũng chẳng thèm để ý đâu.”
Phó đạo diễn Vương là ai chứ, thấy Diệp Gia Dĩnh không muốn nhiều lời nên cũng không làm tới nữa, ông vẫn hoài nghi ông chủ lớn coi trọng Diệp Gia dĩnh, nhưng mà lâu rồi cũng chưa thấy có động tĩnh gì lớn, sau đó lại dính dáng tới bộ trưởng Lâm, khiến cho ông mù mờ chẳng rõ tình huống. Vì vậy đành phải yên lặng chuẩn bị, theo dõi biến hóa, thời điểm nhấc tay có thể quan tâm tới Diệp Gia Dĩnh một chút, hẳn là không có hại gì.
Tiệc rượu ăn mừng hợp tác có quy mô không nhỏ, khách khứa đông đảo, không riêng gì đoàn làm phim mà mấy công ty hợp tác với ông chủ cũng đến, cũng không thiếu những doanh nghiệp lớn được mời đến dự.
Trong phòng hội nghị người người đông đúc, ăn uống linh đình, Diệp Gia Dĩnh ngó nghiêng quan sát một hồi, đây chính là đạo diễn, tổ sản xuất và các đơn vị tham gia tài trợ cùng với một vài người bên quan hệ xã hội, trừ nhà sản xuất, đạo diễn, còn lại chỉ có vài nữ diễn viên xinh đẹp trong tổ diễn xuất tới.
Nói trắng ra, các cô ấy chính là điểm sáng trong bữa tiệc, cùng uống rượu trò chuyện, điều chỉnh không khí, còn có thể khiến cho vài ông chủ lớn ham mê sắc đẹp chịu bỏ tiền ra một chút, tâm tình khá một chút, giao tình tự nhiên cũng sẽ thân thiết hơn.
Đúng lúc này Lý Hạo Nhiên gọi điện cho cô, “Tôi vừa mới nghe Tiểu Lưu nói cô cũng bị gọi đi tham gia tiệc rượu?”
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh đang cảm thấy bất bình, cầm ly rượu đỏ trốn trong góc phòng nghe điện thoại, “Đúng vậy, sao các anh lại không cần đến?”
Lý Hạo Nhiên cười, “Uống rượu đương nhiên là muốn mỹ nữ tiếp đãi rồi,” An ủi cô, “Không sao đâu, đây là tiệc rượu rất chính quy, quá lắm cũng chỉ lôi kéo các cô uống chút rượu tôi, hiện giờ tôi có chuyện gấp cần phải đi, đợi lát nữa sẽ bảo Tiểu Lưu tới đón cô.”
Diệp Gia Dĩnh thấy kỳ quái, “Hả? Sao anh lại đột nhiên ân cần thế, bình thường ở trường quay cũng đâu có thấy anh đưa đón tôi?”
Lý Hạo Nhiên xuy một tiếng, “Ai ân cần chứ! Tôi bận rộn muốn chết đây này, cô cho rằng tôi còn thích nhiều chuyện sao? Nếu không phải bởi vì cô đang lâm vào tình cảnh túng quẫn như thế, ngay cả xe và trợ lý đều không có, tôi đã mặc kệ rồi! Tối nay mặc dù là hoạt động chính quy nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, ngộ nhỡ sơ hở để cho người khác kiếm được đại tiện nghi, lại có khổ mà không nói ra được, lúc đó cho cô khóc luôn.”
Diệp Gia Dĩnh nghe Lý Hạo Nhiên oán trách bên kia điện thoại, cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh vừa giở giọng vừa đảo mắt như thế nào, mặc dù biết anh có ý tốt, nhưng vẫn không nhịn được chép miệng, đây là thái độ gì vậy, “Yên tâm đi! Tôi còn không biết sao? Cho tới bây giờ vẫn luôn là tôi chiếm tiện nghi của người ta, chứ chưa có bị người ta chiếm cái gì đâu đấy.”
Lý Hạo Nhiên đứng mũi chịu sào, chính là người bị cô chiếm tiện nghi nhiều nhất, cho nên lúc nghe mấy lời này thì vô cùng phiền não, quăng lại một câu, “Buổi tối cô chờ Tiểu Lưu!” Sau đó quả quyết cúp điện thoại.
Diệp Gia Dĩnh lẩn tránh được chốc lát đã bị người ta tìm thấy, “Diệp Dĩnh, cô trốn trong góc nhỏ là không thể được, ông chủ Hồ bên kia còn đang ra sức nói đạo diễn Khương không có suy nghĩ, tiệc rượu vẫn còn giấu những thứ xinh đẹp khiến cho người ta không thể nhìn, mau mau, lại đây nhanh một chút.”
Đạo diễn Khương, nhà sản xuất, còn có mấy người phó đạo diễn Vương đang vây quanh mấy ông chủ lớn trò chuyện vui vẻ, Trịnh Dụ Hoa, Tô Hữu San, Cổ An Kỳ còn có hai người khác Diệp Gia Dĩnh thấy khá quen, nhưng không phải là người của đoàn làm phim của công ty, Kỳ Hạ Nữ đang mỉm cười tiếp khách.
Diệp Gia Dĩnh quét mắt một vòng, chợt sửng sốt một chút, phát hiện ra nơi này vẫn còn có người quen, Hạ Vũ đang rất tùy ý cầm một ly rượu ầm ầm ĩ ĩ với ông chủ Hồ ngồi bên cạnh, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc bộ lễ phục trắng để lộ vai, vẻ mặt dè dặt, khuôn mặt tinh xảo, không phải là nữ minh tinh nào hết mà….. mà là…. Hoàng Tư Nhã!!!!
Thấy Diệp Gia Dĩnh đi tới, sắc mặt Hạ Vũ cũng không đổi, không biết có phải là lúc nãy cũng đã thấy Diệp Gia Dĩnh rồi hay không, Hoàng Tư Nhã cũng chợt mở to mắt, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng, lúc Diệp Gia Dĩnh nhìn về phía này thì cô ta cũng lập tức dời mắt, không hề do dự đứng bật dậy, thì thầm với Hạ Vũ, “Thật xin lỗi, xin lỗi không tiếp được một lát, tôi muốn đi trang điểm lại.”
Hạ Vũ gật đầu một cái, cô ta nhanh chóng rời đi, rất lâu cũng không thấy quay lại.
Diệp Gia Dĩnh âm thầm nhún vai, thầm nghĩ cô ta thật biết điều, thế nhưng giả bộ né tránh không nhìn thấy mình! Cô ta có thể né được cả đêm sao?
Bởi vì ấn tượng quá sâu sắc, cho nên cũng chả cần phải phí sức hồi tưởng, Diệp Gia Dĩnh vẫn có thể nhớ rõ Hoàng Tư Nhã chính là người bạn duy nhất cô cảm thấy quan hệ không tệ. Mặc dù cũng là xuất thân giàu có, nhưng cha mẹ của Hoàng Tư Nhã đều khỏe mạnh, cũng có nhiều anh chị em trong nhà, trong tay Diệp Gia Dĩnh nắm giữ sản nghiệp mà cô ta không thể sánh nổi, vì thế nên khi Hoàng Tư Nhã kết bạn với cô vẫn luôn mang thái độ hâm mộ, khen ngợi.
Diệp Gia Dĩnh bị cô ta tâng bốc thoải mái nên cũng đồng ý coi cô ta là bạn bè, ban đầu khi tình trạng tài chính gặp khó khăn thì vẫn có gắng gượng không làm phiền tới cô ta, cho tới lúc cuối cùng không còn biện pháp nào khác, mới nhờ tới Hoàng Tư Nhã giúp đỡ, đáng tiếc cũng chỉ nhận được một câu hời hợt gần đây tình hình kinh tế giảm sút rồi cúp máy.
Nhìn Hoàng Tư Nhã vội vã rời đi, bóng lưng có chút bối rối, trong lòng Diệp Gia Dĩnh cực kỳ xem thường, nhân tiện cũng rất hả hê đối với Hạ Vũ – người mang cô ta tới đây.
Hoàng Tư Nhã là người phụ nữ làm việc luôn có mục đích, không có lợi sẽ không thèm làm. Hiện giờ lại chịu ăn mặc phô trương ngồi đây cùng mấy diễn viên uống rượu nói chuyện, vậy thì nhất định là đang muốn cùng với Hạ Vũ phát triển quan hệ, có tiếng có miếng rồi, xem ra Hạ Vũ kia hình như cũng không để ý tới vẻ ngoài nhiều, chuyện hai người này tiếp cận nhau rất có thể là do người lớn hai nhà sắp đặt.
Hoàng Tư Nhã khôn khéo, toan tính hoàn toàn bất đồng với cá tính của chính mình hồi trước, mặc dù không liều mạng làm mấy chuyện dũng cảm, nhưng khẳng định là rất khó xua đuổi, không biết đến cuối cùng có phải là mắt Hạ Vũ kém tới nỗi coi trọng cái kẻ tiểu nhân hám lợi như thế hay là do bị Hoàng Tư Nhã luôn đeo bám như keo dính chó, cần phải tốn nhiều máu mới có thể thoát thân.
Diệp Gia Dĩnh vừa nghĩ vừa buồn cười không khỏi toét miệng ra cười.
Đúng lúc cô đang không hề phòng bị, che giấu suy nghĩ thì bị ông chủ Hồ bắt gặp, lập tức lớn tiếng kêu la, “Diệp tiểu thư kiêu ngạo quá, nửa ngày rồi mới lộ cái mặt ra đây, không được! Phải phạt rượu!”
Diệp Gia Dĩnh cũng không nhiều lời, tay giơ ly rượu đỏ còn hơn phân nửa về phía ông ta, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Động tác của cô rất sảng khoái, làm liền một mạch, khiến cho ông chủ Hồ phải đợi cô ngồi xuống mới kịp phản ứng, “Này, nửa ly rượu thì không tính.”
Phó đạo diễn Vương cười hề hề bước tới hòa giải, “Dù là nửa ly, nhưng tiểu thư Diệp lại uống rất sảng khoái mà! Đúng rồi, chúng ta vừa mới nói tới chỗ nào nhỉ? Ông chủ Hồ đang định đầu tư sản xuất một bộ phim mới, đúng là vừa khéo, nhà sản xuất Hoàng của chúng tôi vừa mới chuẩn bị xong một kịch bản. Đề tài này đúng là không thể chê vào đâu được, mang hơi hướng hài kịch đang được ưa chuộng rộng rãi, đã quyết định do đạo diễn Khương khai đao, tung ra đảm bảo chiếm được thị trường.”
Vóc dáng của ông chủ Hồ cao lớn, thô kệch, tính tình cũng hào phóng, xuất thân là ông chủ mỏ than, mấy năm nay phất lên như nhà giàu mới nổi, con người mặc dù có chút thô tục, nhưng rất có chính kiến, dám nghĩ dám làm. Vài năm gần đây dần dần chen chân vào lĩnh vực bất động sản, điện ảnh và truyền hình, đều có được thành tích nổi bật.
Lúc này đang ở trước mặt mấy vị mỹ nữ nên rất hào phòng, dăm câu ba lời đã quyết định đầu tư không thành vấn đề, nhưng mà trước hết phải đưa cho ông ta một quyển kịch bản, ông ta muốn lấy về nghiên cứu một chút.
Diệp Gia Dĩnh buồn bực, thầm nghĩ không lẽ ông chủ Hồ này định chuẩn bị về đọc hết một lượt kịch bản, xem xem có phù hợp với khẩu vị của mình hay không, rồi mới quyết định có nên bỏ tiền hay không sao? Vấn đề ở chỗ là sở thích của ông ta có thể đại biểu cho khẩu vị của quần chúng sao? Nhìn bộ dạng của ông ta vừa thấy mỹ nữ đã hưng phấn muốn chết, e rằng chỉ có mấy cảnh đặc sắc là được ông ta yêu thích nhất thôi.
Lúc này Cổ An Kỳ ngồi bên cạnh Diệp Gia Dĩnh lại ghé vào bên tai, nhỏ giọngnói cho cô biết: “Nghe nói ông chủ Hồ cho dù muốn ra quyết định lớn lao gì cũng phải cầm về nhà để nghe ý kiến của vợ ông ta, thật ra thì vợ ông ta cái gì cũng không biết, không có học thức, trước kia bán rau trong một thị trấn nhỏ, bình thường lúc góp ý cho ông ta cũng chỉ là thuận miệng nói bừa, ai ngờ lần nào cũng đều hữu hiệu, ông chủ Hồ còn đặc biệt gọi bà ta là lão bà vượng phu (người vợ có thể giúp chồng giàu có), cho nên lúc nào cần thiết đều phải lấy ý kiến quyết định của vợ.”
Diệp Gia Dĩnh vội vàng che miệng, tránh cho cô bật cười thành tiếng, “Còn có chuyện như vậy!” Thầm nghĩ người đàn ông này cũng thật tham lam, có một người vợ vượng phu như vậy còn không chịu chung thủy, nhìn tác phong này, khẳng định là thường xuyên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cổ An Kỳ chính là diễn viên đóng vai nữ nhân khuê phòng, khá giống phong cách với nữ chính, đều là cô gái nhỏ thanh thuần động lòng người, chẳng qua là không xinh đẹp bằng nữ chính.
Khuôn mặt của Cổ An Kỳ cũng được coi là có tư chất diễn viên, bản thân cô ấy cũng là người lịch sự, thanh tú, là một trong số vài người trong đoàn làm phim Diệp Gia Dĩnh cảm thấy ít khi náo loạn, thị phi, rất kiên định làm tốt vai trò diễn viên.
Lúc này nghe cô ấy nói có vẻ hứng thú nên cũng tò mò hỏi: “Sao cô biết được?”
Cổ An Kỳ nhỏ giọng nói, “Ông chủ Hồ rất tùy tiện, cẩu thả, cũng không che giấu, loại tin tức này đã sớm truyền khắp trong giới, có người muốn hợp tác làm ăn với ông ta còn cố ý tới lấy lòng vợ ông ta trước nữa kìa!”
Diệp Gia Dĩnh che miệng bật cười.
Lần này ông chủ Hồ là đối tượng xã giao chủ yếu của đạo diễn Khương, vì vậy mới trước sau không đổi bám chặt lấy để nhận được đầu tư, dự án phim mới vừa bắt đầu tiến hành, cần phải sớm thuyết phục.
Tâm tư của ông chủ Hồ còn đang đặt hết lên người mấy cô diễn viên, Trịnh Dụ Hoa là một diễn viên nổi tiếng, có thể cưa được cô ta thì đúng là mát mày mát mặt, đáng tiếc là hoa thơm đã có chủ, ai cũng biết cô ta chính là người của ông chủ Thiên, không thể trêu chọc được. Vì vậy ông chủ Hồ chỉ có thể tranh thủ thời cơ cụng ly với cô ta, nửa đùa nửa thật vuốt ve bả vai cô ta rồi nói được vài ba câu đành phải chuyển sự chú ý đến chỗ của Tô Hữu San, Cổ An Kỳ và Diệp Gia Dĩnh.
Ha ha cười sau đó rót rượu lần lượt, thừa cơ lén lút ôm eo, nắm tay.
So với những kẻ chung quanh cậy mình có quyền có thế, vừa động một cái đã muốn thuê phòng ở làng nghỉ mát, mặc dù bên này ông ta huyên náo, ồn ào, nhưng thật sự cũng không đáng kể, đã rất văn minh rồi, vì vậy ai cũng không câu nệ tiểu tiết, đều khéo léo tiếp chuyện.
Trịnh Dụ Hoa vẫn duy trì phong độ minh tinh, trên mặt luôn là nụ cười thỏa đáng, thỉnh thoảng lại nói thêm vài câu góp vui, rất khéo đưa đẩy rồi nâng ly rượu lên miệng nhấp một ngụm.
Tô Hữu San bình thương nhìn thanh cao, lúc này cũng rất dễ nói chuyện, liên tục nói cười, lắc cái mông nũng nịu từ chối, “Ông chủ Hồ thật không biết thông cảm gì hết! Tửu lượng của em kém, uống nữa sẽ say mất, không phải sẽ bị người khác bêu xấu hay sao?”
Ông chủ Hồ vỗ cái bụng phát tướng, bị cô ta ỏn à ỏn ẻn dụ dỗ không ngậm miệng lại được, “Này có là gì? Sợ say không có ai chăm sóc sao? Yên tâm, tôi phụ trách tới cùng, cô cứ mặc sức mà uống là được.”
Tô Hữu San liên tục làm nũng cũng đã bị rót thêm hai ly rượu đỏ, lúc này không chịu uống tiếp.
Tính tình ông chủ Hồ là người phương Bắc, ôm bả vai Tô Hữu San rót rượu hai lần đều bị đẩy ra nên có chút khó chịu, trầm mặt, “Tiểu thư Tô không chịu nể mặt sao!”
Bên cạnh còn có hai người đi cùng với ông chủ Hồ thấy cảnh thú vị, “Tiểu thư Tô, cô cũng nên hỏi thăm một chút, ông chủ Hồ của chúng tôi là người để các cô tiếp rượu, lúc này lại tự mình rót rượu cho cô, cô không uống thì đúng là không nể mặt rồi.”
Tô Hữu San bất đắc dĩ, đành phải uống non nửa ly rượu, cảm thấy dạ dày khó chịu, biết rằng không thể uống thêm nữa.
Cô ta cũng không thể cứng rắn từ chối đắc tội người khác, chẳng những phật ý người ta mà còn gây ra tai họa, tươi cười nhỏ nhẹ, “Ông chủ Hồ, ông tự tay rót rượu cho em, em đương nhiên rất cảm kích, chẳng qua là ông vì chuyện này mà lại lạnh nhạt người khác, như vậy sẽ khiến em áy náy.” Nói qua nói lại rồi lại liếc một cái về hướng Diệp Gia Dĩnh.
Kể từ lúc Diệp Gia Dĩnh tới đây ông chủ Hồ đã rất để ý, khuôn mặt mới này vô cùng xinh đẹp, vóc người lại càng không chê vào đâu được, dù là quần áo hay cách trang điểm cũng đều tươi mát, nếu như không bàn về độ nổi tiếng, thật sự là cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn một chút so với Trịnh Dụ Hoa, quả thật rất muốn xán lại gần.
Mượn lời nói của Tô Hữu San, ông ta lập tức đứng dậy đẩy Cổ An Kỳ và Diệp Gia Dĩnh sang hai bên rồi ngồi vào giữa, quay sang Cổ An Kỳ nói, “Tiểu thư Cổ, vừa rồi hai chúng ta mới uống một nửa đã bị cắt ngang, bây giờ lại tiếp tục thôi, nào nào cùng nhau uống thêm ly nữa.”
Cổ An Kỳ kém thông minh hơn Tô Hữu San, lúc diễn xuất thì rất nghiêm túc chẳng kém gì diễn viên chuyên nghiệp, nhưng khi giao tiếp thì lại không được khôn khéo cho lắm, đành phải từ chối, “Ông chủ Hồ, tôi thật sự không được, vừa rồi đã uống rất nhiều, nếu uống nữa nhất định sẽ say mất.”
Tô Hữu San bị ép rượu nhân tiện chọc ghẹo, Diệp Gia Dĩnh đang bàng quan xem trò vui, bây giờ người này lại đặt mông vào đẩy cô và Cổ An Kỳ sang hai bên, Diệp Gia Dĩnh cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Càng không muốn xen vào việc của người khác mà chắn đỡ cho Cổ An Kỳ, chỉ cần nhìn thấy ông chủ Hồ vừa trêu chọc Cổ An Kỳ vừa liên tục quăng ánh mắt về phía mình, cũng hiểu được mục tiêu ép rượu tiếp theo của ông ta là ai, thay vì giống như Tô Hữu San và Cổ An Kỳ, ngồi chờ cái bàn tay quấy rối đó sờ loạn một trận không bằng mình cứ chủ động trả lại tất cả mấy chuyện xã giao đáng ghét đó.
Cho nên mới cười một cái đưa tay ngăn cản ông chủ Hồ đang kề ly rượu tới khóe miệng Cổ An Kỳ, “An Kỳ thật sự không thể uống nữa, vừa rồi còn nói với tôi là bị chóng mặt, ông chủ Hồ hẳn cũng không muốn uống ly rượu mà người chúc không được thoải mái chứ, dù sao đây cũng là tiệc rượu, muốn chơi đùa thì nên chơi đùa mới phải.”
Ánh mắt ông chủ Hồ lập tức sáng lên, buông ngay Cổ An Kỳ ra, xán vào Diệp Gia Dĩnh, “Được được, cô nói luật chơi đi!”
Mặt Diệp Gia Dĩnh không đổi sắc cách xa ông ta một chút, “Không có luật gì hết, uống rượu đương nhiên là so tửu lượng, uống từng ly một.”
Ông chủ Hồ không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, càng thêm hứng trí, “Thua thì sao?”
Diệp Gia Dĩnh hất cằm lên nhìn ông ta, “Thua thì chịu phạt!”
Ông chủ Hồ, “Phạt thế nào?”
Diệp Gia Dĩnh, “Tự ngài quyết định.”
Ông chủ Hồ vuốt cái bụng phát tướng, cười xấu xa, “Tiểu thư Diệp, là chính cô nói đấy nhé, lát nữa không cho quỵt nợ, cô thua tôi cũng sẽ không phạt nặng đâu, một cặp môi thơm là được.”
Diệp Gia Dĩnh nhếch khóe môi, kiếp trước kiếp này cộng vào hai đời người, cô đây sẽ không thua trên bàn rượu đâu!
Trước kia cô từng dựa vào bằng tốt nghiệp trung học vào làm ở một công ty nhỏ, một trong những nguyên nhân chính là do tửu lượng của cô rất khá, mỗi lần ông chủ ra ngoài bàn chuyện làm ăn đều phải mang theo cô, đánh bại 2 -3 đấng mày râu bên phía đối tác cũng không thành vấn đề. Diệp Gia Dĩnh bây giờ tửu lượng có khi còn kiệt xuất, từ lúc cô tỉnh dậy thì lật tới lật lui trong phòng bếp cũng chẳng phát hiện ra cái gì để ăn, thứ duy nhất không thiếu chính là rượu cao cấp.
Theo yêu cầu của Diệp Gia Dĩnh và ông chủ Hồ, bồi bàn bày ra một hàng dài những ly thủy tinh đế cao đặc biệt dùng để uống rượu đỏ trước mặt, trong mỗi ly đều có rượu đã rót sẵn, lập tức bùng nổ khí thế đấu rượu.
Phó đạo diễn Vương có chút lo lắng, “Tiểu Diệp, cô có được hay không? Cũng đừng cố chấp cậy mạnh, uống nhiều quá sẽ tổn hại tới thân thể.”
Tô Hữu San khẽ hừ một tiếng, khiến cho vài người bên này đều có thể nghe thấy âm thanh lầm bầm làu bàu, “Hứ, chơi nổi làm loạn.”
Diệp Gia Dĩnh liếc cô ta một cái, “Vậy cô tới giúp bọn tôi tiếp rượu ông chủ Hồ đi, tôi càng không phải làm ra cái trò này.”
Tô Hữu San quay đầu đi, cô ta còn chưa tự lo được thân mình, sao có thể nói tới chuyện cùng với bọn họ cản rượu được chứ.
Ông chủ Hồ đã lăn lộn giao tiếp với giới điện ảnh và truyền hình được một thời gian rồi, bình thường trong mấy trường hợp này ông ta đều sẽ như cá gặp nước mà ra sức rót rượu cho mấy cô diễn viên uống….., hôm nay lại bị khiêu khích, nhất thời hưng phấn, bưng lên một ly rượu đỏ, ngửa cổ uống cạn một hơi, lại lấy thêm một ly nữa, một hơi uống cạn, lại lấy thêm một ly nữa, vẫn là uống cạn một hơi, uống xong ly thứ ba rồi mới đem cái ly đặt lên bàn, mặt không đổi sắc nhìn về phía Diệp Gia Dĩnh, “Tiểu thư Diệp, tới lượt cô.”
Diệp Gia Dĩnh nhìn cái kiểu uống này của ông ta, biết rằng hôm nay gặp phải đối thủ rồi, cũng nghiêm túc, bắt chước ừng ực ừng ực uống liền ba ly, cô uống không nhanh bằng ông chủ Hồ, nhưng uống xong ly thứ ba vẫn còn chưa dừng, lại nâng lên ly thứ tư rồi không nhanh không chậm uống bằng hết. Lúc để ly xuống nhất thời nhận được không ít tiếng khen hay.
Ông chủ Hồ dựng thẳng ngón cái, “Tốt, lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ uống rượu lại sảng khoái như vậy, chúng ta tiếp.”
Không hề ngập ngừng, uống liền ba ly.
Phó đạo diễn Vương ở bên cạnh cười híp mắt nhắc nhở, “Ông chủ Hồ, vừa rồi Tiểu Diệp của chúng tôi uống liền bốn ly.”
Ông chủ Hồ nhăn mày, ông ta uống tổng cộng là sáu ly, không sai biệt thì chính là một chai rượu, ông ta tửu lượng khá tốt, uống rượu đỏ có thể uống từ một chai rưỡu đến hai chai, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ cần như thế là có thể yên tâm đấu rượu, ai ngờ được Diệp Gia Dĩnh cũng rất lợi hại, lúc trước ông ta đã uống vào hai ly, cộng với sáu ly vừa rồi, đã sắp tới giới hạn.
Nâng lên một ly rượu, “Thêm vào cho đủ.” Nói xong uống thành hai ngụm, rõ ràng là không còn tốc độ như lúc trước.
Diệp Gia Dĩnh không nóng không lạnh, ăn trước một ít đồ ăn trên bàn, sau đó mới dùng tốc độ chậm gấp đôi lúc trước uống thêm ba ly, bởi vì cảm thấy rượu mạnh rất khó chống đỡ, nên cũng không uống thêm nữa, đối phương uống ba ly, cô cũng uống ba ly.
Ông chủ Hồ nhìn cô ăn cái gì, cũng dừng lại cầm lấy mấy quả hạnh nhân, vừa ba hoa vừa trì hoãn thời gian, “Lợi hại, Diệp tiểu thư nhanh như vậy đã uống hết một chai, có thể tiết lộ một chút, bình thường tửu lượng của cô tới đâu không?”
Diệp Gia Dĩnh lắc đầu, “Cái này là bí mật, tôi chỉ có thể dựa vào nó để chúc rượu cho người khác, không thể tùy tiện tiết lộ.”
Ông chủ Hồ cười hắc hắc một tiếng, lạc quan suy đoán, “Tôi đoán cô chỉ kiêm nổi một chai thôi, giờ đã uống tới giới hạn rồi, chính là đang muốn gắng gượng chống đỡ để dọa tôi!”
Diệp Gia Dĩnh cười cười, dùng hành động thực tế để trả lời, lại nâng lên một ly, uống từng ngụm, sau khi đặt cái ly xuống mới mặt không đổi sắc nhìn ông chủ Hồ, “Ông chủ Hồ, tới lượt ngài rồi.”
Ông chủ Hồ thấy cô thế nhưng lại chuyển thủ thành công, trong lòng rụt rè, cắn răng cạn theo một ly, chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ giống như mình dự đoán, Diệp Gia Dĩnh đã tới giới hạn, đang gắng gượng chống đỡ mà dọa người.
Đáng tiếc trời không cho ông ta toại nguyện, Diệp Gia Dĩnh chậm rãi ăn một chút gì đó, sau đó lại uống thêm một ly nữa.
Ông chủ Hồ đã có chút choáng váng, nhưng vì mặt mũi, khẽ cắn răng, lại theo một ly.
Diệp Gia Dĩnh giống như có thể duy trì tình trạng này một cách không hạn chế, chậm chạp, ăn một chút đồ, rồi lại chậm chạp ngốn hết một ly.
Ông chủ Hồ liều mình bồi quân tử, đi theo.
Diệp Gia Dĩnh lại chậm rì rì ăn một chút, uống tiếp ly nữa.
Ông chủ Hồ dựng cờ đầu hàng, giơ tay lên ngăn cô, “Cứng cỏi, cô lợi hại! Uống thêm nữa, không say cũng chống đỡ không nổi.”
Diệp Gia Dĩnh thản nhiên cười, “Ông chủ Hồ nhận thua sao?”
Ông chủ Hồ khoát tay, “Phải nói là cô lợi hại, cứ lằng nhằng cũng chẳng được gì, tôi chịu nhận phạt, như thế nào, có cần tôi cũng dâng môi thơm lên cho cô không?”
Người chung quanh nhất thời cười nghiêng ngả, có người nhanh miệng nói ngay, “Đỏm dáng như ngài…. Gọi là mõm sói cũng không khác nhau là mấy đâu.”
Ông chủ Hồ cũng không tức giận, “Mõm sói thì mõm sói, chỉ cần tiểu thư Diệp đồng ý.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy trong bụng ấm áp dễ chịu, một đoàn khí nóng xông thẳng lên đầu, máu trong cơ thể giống như lưu chuyển nhanh hơn, nhẹ nhàng bay bổng, không biết sao nhưng vẫn vui vẻ hào phóng đứng dậy, vươn tay ra chụp bả vai dày rộng của ông chủ Hồ, “So đo cặn kẽ như vậy thì không hay, tôi không phạt ngài, coi như là kết giao bằng hữu, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ uống tiếp.”
Ông chủ Hồ cười ha ha, cũng chụp lấy bả vai của Diệp Gia Dĩnh, “Được, hôm nay không tệ, quen biết được một người thẳng thắn lại có tửu lượng tốt như tiểu thư Diệp, thật hiếm có, chỉ dựa vào điểm này, tôi đồng ý làm bạn bè với cô.” Quay đầu, lớn tiếng với đạo diễn Khương, “Đạo diễn Khương, bộ phim kia của các ông nhất định phải có tiểu thư Diệp, tôi …. Tôi thấy cô ấy rất tốt, nữ chính cũng chẳng có vấn đề gì, kém nhất cũng phải là nữ phụ quan trọng! Tôi trịnh trọng đề cử với ông, đề cử tiểu thư Diệp.”
Đạo diễn Khương biết ông ta uống quá nhiều, dù sao yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, vì vậy nửa đùa nửa thật đáp ứng, “Không cần ngài đề cử, tôi vẫn luôn coi trọng Tiểu Diệp.”
Ông chủ Hồ lại đi tới bên cạnh Diệp Gia Dĩnh, nói: “Tôi nói thật với cô, là do lúc trước tôi đã uống quá nhiều rượu, nếu không thì cũng không thua cô đâu, đã có lời này của cô, lần sau chúng ta lại đấu tiếp.”
“Được! Không thành vấn đề.” Diệp Gia Dĩnh đồng ý vô cùng sảng khoái.
Hai người đi theo ông chủ Hồ kia lại cố tình không để yên, rót một ly rượu có ga, đưa tới trước mắt Diệp Gia Dĩnh, “Tiểu thư Diệp, nếu như cô có thể uống thêm một ly này nữa, chúng tôi thật sự bội phục!”
Ông chủ Hồ cũng lập tức kêu la, “Đúng, cô lợi hại như vậy làm thêm một ly nữa đi, nếu như ngay cả ly này cô cũng uống hết tôi thật sự bội phục cô!”
Bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra chặn ly rượu, “Lão Hồ! Uống rượu pha lẫn muốn xảy ra vấn đề gì sao, uống chút ít còn được.”
Diệp Gia Dĩnh quay đầu nhìn lại, rất bất ngờ phát hiện ra Hạ Vũ đang giúp cô ngăn cản, tâm tình lúc này vui vẻ, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, vốn dĩ dáng dấp của Hạ Vũ cũng không tệ, đúng loại cô thích, lúc này càng nhìn càng thêm thích, nhanh chóng bước đến gần, “Thật ra thì tôi vẫn có thể uống, tửu lượng của tôi anh là người biết rõ nhất mới phải, đúng không nhỉ?”
Hạ Vũ lập tức lườm cô một cái, lúc đầu anh gặp DIệp Gia Dĩnh chính là trong lúc uống rượu, Diệp Gia Dĩnh ỷ vào tửu lượng tốt nên ban đầu chuốc cho anh tới u mê đần độn, sau đó bỏ thuốc anh.
Diệp Gia Dĩnh mỉm cười đi qua, đứng ở chỗ rất gần với anh, dịu dàng nói xin lỗi, “Anh không vui sao? Thật xin lỗi.”
Hạ Vũ liếc nhìn cô một cái, không biết có phải cô say hay không, “Không có.”
Diệp Gia Dĩnh vẫn còn chưa tới mức say, chỉ là tính khí nóng nảy, đặc biệt hăng hái, còn có thể kiên nhẫn ứng phó với ông chủ Hồ vài câu, về phần mỹ nam Hạ Vũ mà cô thích thì lại càng có kiên nhẫn, “Gần đây anh đã thuê được người thích hợp chưa? Xem ra tình trạng của anh cũng không tệ lắm, tôi đoán là không phải thuê rồi.”
Hạ Vũ nhướng mày, “Tình trạng không tệ?”
Diệp Gia Dĩnh, “Đúng rồi, nhìn sắc mặt hồng hào, rất đẹp mắt!”
Hoàng Tư Nhã rốt cuộc cũng quay lại, đứng bên cạnh Hạ Vũ, vẫn tiếp tục làm như không thấy Diệp Gia Dĩnh, quay sang nói chuyện với Hạ Vũ, “Có lẽ chúng ta nên về thôi.”
Hạ Vũ cau mày mím môi, vẫn chưa trả lời, tay của Diệp Gia Dĩnh đã vươn tới mặt anh, khẽ lướt một cái bên khóe miệng, giống như muốn đẩy khóe miệng của anh lên.
Hoàng Tư Nhã lập tức quay sang Diệp Gia Dĩnh, “Cô làm gì vậy!!!!”
Diệp Gia Dĩnh mặc dù hành động nhanh hơn suy nghĩ, nhưng tới cuối cùng đầu óc vẫn còn minh mẫn, vội vàng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi thấy trên mặt anh ấy có vết dơ, chỉ muốn giúp anh ấy lau đi thôi.”
Phó đạo diễn Vương chạy tới kéo cô trở về, nhỏ giọng hỏi, “Diệp Gia Dĩnh, có phải cô uống nhiều quá rồi không? Nghiêm trọng quá rồi?”
Diệp Gia Dĩnh trả lời, “Không có việc gì, ông xem, tôi vẫn còn rất khỏe.” nói rồi tháo xuống một cái lắc nhỏ mang trên tay, đóng vào rồi lại mở ra, đeo vào tay rồi lại xoay xoay, đóng chặt khóa, “Chỉ là tôi không ngờ uống có mấy chén lại hưng phấn như vậy.” Đây chính là tật xấu của thân thể Diệp Gia Dĩnh này, không say, nhưng sẽ hưng phấn bừng bừng, trước đó cô không có cơ hội uống rượu, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này.
Phó đạo diễn Vương, “Vậy cô đi về trước đi, dù sao tiệc rượu tới lúc này cũng sắp kết thúc rồi.”
Diệp Gia Dĩnh gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Hạo Nhiên, vừa gọi đã bắt máy, Lý Hạo Nhiên nói rằng đã tới nơi, muốn cô đi ra ngoài khách sạn.
Diệp Gia Dĩnh lấy cớ rời đi trước, ra khỏi phòng tiệc cũng thực sự chạy tới toilet đầu tiên, sau đó mới đi thang máy xuống lầu, xe của Lý Hạo Nhiên đang đỗ ở cửa khách sạn, chờ Diệp Gia Dĩnh vừa lên xe đã hỏi, “Cô uống bao nhiêu thế? Sao cả người toàn là mùi rượu?”
Diệp Gia Dĩnh tựa đầu vào ghế da, “Đại khái chắc là hơn mười ly rượu đỏ, không phải quá nhiều, chỉ là uống hơi gấp.” Lại hỏi, “Tại sao anh lại tự đến đây? Không phải nói sẽ gọi Tiểu Lưu tới đón tôi sao?”
Lý Hạo Nhiên, “Tôi làm xong công việc, đành tự mình tới đây một chuyến.” Bất chợt đưa mặt lại gần, giọng điệu trầm thấp, “Diệp Gia Dĩnh, tay của cô đang đặt ở đâu thế?”
Diệp Gia Dĩnh cười khẽ, “Tay làm sao vậy?” Cúi đầu xem xét, không biết từ lúc nào tay của mình đã luồn vào trong áo của Lý Hạo Nhiên, đang lướt về phía sau eo rồi lướt tới hình xăm luôn quanh quẩn, mị hoặc trong đầu, “Aizzz, tại sao lại như vậy, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Vội vàng muốn rút cái tay không bao giờ chịu nghe lời về.
Lý Hạo Nhiên đè xuống bên hông, khuôn mặt anh tuấn, hoàn mỹ kề sát, lúc nói chuyện còn có thể phả hơi thở mê người lên mặt cô, “Không cần nóng vội, chuyện này cũng không phải là không thể, chỉ cần cô đáp ứng một đề nghị của tôi là được. Diệp Gia Dĩnh, như thế nào, suy nghĩ một chút xem, sẽ không thua thiệt đâu!”
“Đề nghị lần trước?” Diệp Gia Dĩnh nhớ ra, dùng sức lắc đầu, “Không, không, đều nói tôi là người đứng đắn, không chấp nhận được loại chuyện như vậy đâu.”
Lý Hạo Nhiên tức giận bắt lấy tay cô, “Cô đi mà gạt quỷ! Người đứng đắn sẽ mượn rượu giả điên, sờ soạng lung tung trên người người khác sao! Tôi hiểu rõ cô không hề say!”
Đoạn thời gian cùng với Diệp Gia Dĩnh đã khảm vào trong lòng anh, hiện tại có thể làm cho bản thân cởi bỏ tấm lòng, cho dù chỉ cần duy trì quan hệ như vậy hai ba tháng là được rồi, trong lòng Lý Hạo Nhiên có thể yên ổn được, sau đó Diệp Gia Dĩnh có tiến thêm một bước yêu cầu gì đó đều dễ thương lượng. Đáng tiếc vị này lại không nói đạo lý, cho mềm cứng đều không ăn, chính là không đồng ý, còn tìm ra một cái cớ vô cùng rách nát, thật là tức chết người không đền mạng mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...