Edit: Châu Hoàng
Beta: Tịnh Yên
Diệp Gia Dĩnh hợp tình hợp lý nhìn cậu Hạ: "Ngại qua, đúng là không nhớ rõ."
Mặt khác cũng nghĩ trong lòng, tôi có gì không dám nói ra, tôi chỉ thấy anh rất quen thuộc mà thôi, giống như quan hệ với Diệp Thừa Trạch, Lý Hạo Nhiên, cho dù trước đó có không hợp nhau thì chắc chắn lúc vừa thấy mặt cũng có thể nhận ra, nếu đến bây giờ còn không nghĩ ra anh thì nhất định là không quen lắm, hơn nữa cũng đã lâu không gặp mặt rồi.
Ngực cậu Hạ phập phồng, vô cùng tức giận: "Diệp Gia Dĩnh! Cô giả vờ khá lắm, còn không quên thể hiện ngoài miệng! Có bản lĩnh cô đừng đến đây! Nếu đến đây còn ra vẻ kiêu ngạo đứng đắn cái gì! Cũng không phải tôi mời cô đến nhà!!"
Diệp Gia Dĩnh cau mày: "Đương nhiên không phải anh mời tôi tới, mà là bác Hạ, ông ấy đi khắp nơi tìm người nấu ăn, tôi mới đến đây làm."
Ông Hạ cũng chẳng biết sao lại đi qua đây, lúc này thì ngắt lời: "Đúng vậy, đầu bếp trong nhà đột nhiên bị ốm nằm viện, tôi phải vất vả đi khắp nơi tìm người thay ông ấy, cuối cùng may mắn lắm mời được cô Diệp, việc hôm nay thật có lỗi với cô Diệp!"
Cậu Hạ còn chưa theo suy nghĩ kịp, Diệp Gia Dĩnh đã hất cằm về phía anh, dương dương tự đắc, lại gật gật đầu, giống như muốn nói: Anh xem, tôi nói không sai mà, làm cho anh tức giận phẫn nộ: "Diệp Gia Dĩnh!!! Người khác không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cô cũng không biết! Còn làm loạn cái gì!"
Sally đứng một bên đã nhân cơ hội chuồn về phòng mình, dì Vương cũng đi theo cô ta. Trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, ông Hạ lại tiếp tục ù ù nạc nạc, không hiểu anh đang nói gì.
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh bỗng nhiên nghĩ đến, người đau khổ, oán hận sâu nặng, có thể mắng Diệp Gia Dĩnh cô như thế chỉ có ba người, đều là người mà cô đã đắc tội trước đây. Người đầu tiên tất nhiên là Lý Hạo Nhiên, người còn lại là anh trai của cô Diệp Thừa Trạch, cuối cùng là người bị cô dùng thuốc làm cho hôn mê rồi ấy ấy, xong việc thì độc ác châm chọc, khiêu khích một chút... Là... Hạ... Hạ...
Diệp Gia Dĩnh vừa nghĩ đến đây thì bất thình lình ngẩng đầu, cuối cùng nói tên cái người mình nhớ trong đầu ra: "Hạ Vũ!!! Anh là cha của Ba Ni..." Sau đó vội vàng bịt miệng mình lại, những lời này trăm ngàn lần cũng không thể nói ra.
Hạ Vũ hừ một tiếng: "Sao không tiếp tục giả vờ không biết tôi?"
Diệp Gia Dĩnh rất oan uổng, cô thật sự không cố ý giả vờ không biết.
Diệp Gia Dĩnh trước kia cực kỳ thủ đoạn, nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ Vũ kiên quyết từ chối, vì vậy tức sùi bọt mép, cho rằng mình đã bị xúc phạm cực nghiêm trọng, loại người không có mắt này, tính cách lại kém cỏi, người đàn ông rất không được người khác yêu mến này không đáng để cô phải nhớ, đại tiểu thư Diệp nghĩ như thế. Nên để giữ niềm kiêu hãnh của mình, cô lập tức đem người tên Hạ Vũ này chắn ở ngoài lòng, từ nay về sau thực sự không quan tâm đến anh ta nữa, ném ra sau đầu, sau khi tìm được niềm vui mới lại càng không để ý đến!
Loại trạng thái kia trực tiếp làm cho cục diện xảy ra trắng đen lẫn lộn.
Diệp Gia Dĩnh xấu hổ muốn chết: "Thôi mà, anh đừng hiểu nhầm, Hạ Vũ à, chúng ta cũng đã vài năm không gặp nhau rồi, gần đây tôi có khá nhiều chuyện phiền lòng, rất bận rộn, cái kia..... người đang bận rộn, đầu óc cũng có thể rõ ràng cho lắm, sao nhãng vài việc kia mà, cho nên không nhận ra anh từ đầu. Yên tâm, tôi thật sự không có ý như vậy với anh đâu, bây giờ tôi nghĩ đến chuyện trước kia cũng thấy mình làm vậy không đúng lắm, khiến anh chịu oan ức lớn, thật sự rất xin lỗi! Nhưng may mắn anh là nam, cũng không thể tính là chịu thiệt nhiều đúng không?"
Con mắt Hạ Vũ từ từ trợn tròn lên, giận dữ nhìn cô.
Diệp Gia Dĩnh nuốt nước bọt trong miệng, theo quan niệm đạo đức của cô, quả thật cảm thấy loại hành vi trước đây của Diệp Gia Dĩnh làm với Hạ Vũ là hoàn toàn sai, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng có vẻ lời nói của cô không được xuôi tai, chẳng những không đạt hiệu quả giải thích, ngược lại còn có xu thế đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy, giọng nói càng lúc càng bé: "Tôi chỉ muốn nói đừng hiểu lầm, tôi chỉ tình cờ đến nhà anh làm việc thôi, tôi đi trước đây, về sau chắc chắn sẽ không đến nữa."
Nói xong sờ sờ cái mũi, quay người bước đi.
Hạ Vũ không nghe theo cũng không bỏ qua, vẻ mặt bình tĩnh đi theo cô: "Cô chạy nhanh như vậy làm gì! Nói đến là đến, nói đi là đi, tất cả đều theo lời của cô, vậy cũng quá không lễ phép rồi."
Diệp Gia Dĩnh dắt xe đạp: "Không phải là tôi không lễ phép, mà là tôi thực sự rất vội về nhà."
Ông Hạ vẫn đi theo bọn họ cuối cùng cũng có thể nói chen vào, tuy rằng ông không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng có thể cảm giác được cậu Hạ nhà ông đang gây sự, nên nói giúp Diệp Gia Dĩnh: "Đúng vậy, ở nhà cô Diệp còn có một đứa con hơn ba tuổi cần chăm sóc, cô ấy không thể về quá muộn."
Diệp Gia Dĩnh lặng lẽ nhếch mép một cái, nghĩ thầm: Ông Hạ à! ông có thể đừng nói ba câu đều không rời con của tôi được không?
Liếc trộm phản ứng của Hạ Vũ, sau khi quan sát một lúc thì trong lòng hơi bình tĩnh lại, vì Hạ Vũ không phản ứng gì với chuyện này, nghe xong cũng giống như không nghe thấy. Có thể thấy được anh ta vốn không cho rằng con của Diệp Gia Dĩnh cô có quan hệ gì với anh ta, mà trực tiếp chuyển sự chú ý sang chiếc xe đạp Diệp Gia Dĩnh đang dắt, thấy giá của chiếc xe đạp cực kỳ rẻ. Đằng trước có giỏ xe, chỗ ngồi sau xe còn có chiếc ghế dựa cho trẻ em, khoé miệng cong lên ngay: "Phương tiện đi lại của cô Diệp rất có phong cách người phụ nữ của gia đình, cô thật có bản lĩnh! Có thể tự làm khổ mình nghèo khó đến mức bán cả xe ô tô."
Diệp Gia Dĩnh cãi bướng: "Đi xe đạp không có hại cho môi trường, không thải khí độc, tốt bao nhiêu, tôi đây là hưởng ứng lời kêu gọi bảo vệ môi trường của quốc gia. Đề nghị anh cũng thường xuyên sử dụng, còn có thể rèn luyện cơ thể, một công đôi việc."
"À.... " Hạ Vũ kéo dài giọng nói: "Hoá ra cô Diệp là vì bảo vệ môi trường à."
Có lẽ ông Hạ cảm thấy hôm nay rất có lỗi với Diệp Gia Dĩnh, vô cùng áy náy, một lòng muốn giúp Diệp Gia Dĩnh nói chuyện, nhất là lúc này có thể hiểu được cô đang nói gì nên vội vàng lên tiếng phụ hoạ: "Cô Diệp nói đúng! Đi xe đạp rất tốt, bảo vệ môi trường! Bây giờ người trẻ cần đi nhiều!"
Hạ Vũ thật buồn rầu liếc ông một cái, nghĩ thầm, ông chẳng biết cái gì cả, dám nói bậy bạ giúp cô ta!
Diệp Gia Dĩnh rất muốn đạp xe chạy lấy người, không nhiều lời với anh ta, nhưng dưới ánh mắt sáng rực của Hạ Vũ, dùng vẻ mặt đang xem trò vui nhìn chằm chằm mình, cảm thấy tay chân luống cuống. Nếu cứ lên xe đi như vậy, rất có thể tự khiến mình không giữ thăng bằng tốt, lao vào con sông nhỏ trang trí ven đường của tiểu khu, như thế rất nguy hiểm, nên hết sức khó khăn đề nghị: "Anh cứ vào nhà đi, dù sao đứng ngoài này sẽ rất mệt."
Bây giờ tâm trạng của Hạ Vũ gần giống với tâm trạng của Lý Hạo Nhiên lúc nhận ra Diệp Gia Dĩnh ở phòng trang điểm đoàn phim, vậy là diễn một vai phụ một bộ phim nào đó, thực sự là giải được hận, biết Diệp Gia Dĩnh không muốn nhìn thấy mình vì vậy càng không chịu buông tay, tay cầm túi giơ lên ngắt lời cô, khoé miệng nở một nụ cười vui vẻ, tự nhiên nói: "Đây là cửa nhà tôi, tôi thích đứng ở đây một lát."
Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ nhạy bén, xuất ra tuyệt chiêu đối phó với Diệp Ba Ni: "Cơm tối hôm nay có tôm bóc vỏ nhồi dưa chuột, đã chưng cách thuỷ xong ở trong nồi, nếu anh không về ngay thì nhân tôm trong dưa chuột sẽ bị nát vụn ra, như vậy thì hương vị sẽ kém hơn rất nhiều."
Cái này giống như nói với Diệp Ba Ni đang buồn bực chơi ô tô đồ: Ba Ni, mẹ làm cho con bát chè vân hương đậu phộng, bên trong có rắc ngũ cốc giòn tan, nếu không ăn nhanh ngũ cốc giòn tan sẽ bị ngâm nước mềm ra. Chắc chắn Diệp Ba Ni sẽ ngoan ngoãn bỏ ô tô sang một bên qua ăn đồ ngọt của bé.
Bây giờ chỉ cần chuyển đối tượng nói chuyện thành Hạ Vũ, nội dung cũng không cần phí công thay đổi, thế mà hiệu quả cũng không kém nhiều lắm, quả nhiên, anh ta do dự tầm năm giây sau đó lập tức quay người đi mất.
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh tràn đầy tự đắc, nhìn trời rồi vẫy tay chào ông Hạ, vội vàng đạp xe về nhà.
Về đến nhà thấy Diệp Ba Ni đang ngồi cạnh bàn nhỏ uống trà, dùng bộ bút màu của mình tô tô xoá xoá trên bức tranh, nghe thấy tiếng Diệp Gia Dĩnh về, theo thường lệ ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, dùng mắt to tròn trầm tĩnh liếc cô một cái, nhận được nụ cười cười rực rỡ của Diệp Gia Dĩnh: "Ba Ni, mẹ đã về."
"Vâng." Sau đó lại cúi đầu vẽ tranh.
Diệp Gia Dĩnh nhìn dáng điệu trầm tĩnh như thường của con trai, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình phiền muộn vì sự việc trưa nay trở lại bình thường, đi đến trước mặt bé. Sau đó cúi người nhìn xem Diệp Ba Ni đang vẽ cái gì, thì thấy bức tranh của bé vẽ một chiếc xe nâng đồ chơi, hình dáng sao chép y như đúc, có bánh xe, có thân xe, còn có một gàu múc đất ở guồng xe, chỉ là bánh xe to nhỏ không bằng nhau, thân xe và gàu xúc đất cũng không ra hình dáng gì.
Diệp Gia Dĩnh vỗ đầu bé khích lệ: "Bức tranh của Ba Ni thật đẹp, bánh xe chỉ cần vẽ tròn một chút là tốt rồi."
Diệp Ba Ni bỏ bút sáp màu xuống, đứng lên, dùng bàn tay bé nhỏ kéo cô về phía bàn ăn: "Mẹ đi ăn cơm."
Cô giúp việc làm theo giờ Chu Mai đang giúp Diệp Gia Dĩnh bày thức ăn, thấy thế liền cười: "Ba Ni thật thông minh, biết thúc giục mẹ ăn cơm tối."
Giống như tất cả những người làm cha, làm mẹ luôn cho rằng con mình là tốt nhất, Diệp Gia Dĩnh nghe thấy có người khen Diệp Ba Ni thì vô cùng tự hào: "Đúng vậy, Ba Ni là ngoan nhất."
Chu Mai lau tay cởi tạp dề, Diệp Gia Dĩnh về thì cô cũng hết giờ làm, trước khi đi có lòng nhắc nhở: "Cô Diệp, chiều hôm nay tôi đi đón Ba Ni về trời hơi lạnh, tôi sợ trời mưa, nhân tiện dùng thẻ rút tiền cậu Ba Ni đưa dẫn bé ngồi xe taxi về, lúc quẹt thẻ thấy, trong thẻ có hơn hai ngàn tệ!" Nói xong còn chậc lưỡi cảm thán, có lẽ cho rằng phúc lợi đối với nhân viên của công ty Diệp Thừa Trạch thật sự quá tốt, sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng cô phải cất kỹ tiền thừa, mười chiếc thẻ phải hơn hai vạn, tôi thấy cô đặt chúng ở trên mặt tủ ti vi, không an toàn, cho vào trong tủ khoá lại thì tốt hơn."
Diệp Gia Dĩnh đau đầu, còn phải tìm lúc đem đồ "trợ giúp người nghèo" của Diệp Thừa Trạch trả lại, một cái thì không nói làm gì, nhưng mấy thùng to kia thì mình cô không biết phải làm sao: "Cứ đi đi, tôi biết rồi."
Vài ngày tiếp theo Diệp Gia Dĩnh không cần đi đến nhà họ Hạ, nghĩ thấy ông Hạ cũng không tệ, tốt nhất cũng nên nói lời chào với ông, có lẽ buổi sáng ông ấy không bận việc gì thì gọi điện cho ông ấy cũng được.
Ông Hạ rất phiền não, nói với Diệp Gia Dĩnh, sau hôm đó cậu Hạ đã tính tiền với Sally, để cô ta rời đi. Trong nhà bỗng chốc thiếu hai người, ông đành phải để dì Vương làm theo giấy hướng dẫn mà Sally ghi chép bù vào chỗ trống của đầu bếp trước kia, sau đó lại phải tranh thủ thời gian đi tìm người gánh phần công việc của dì Vương. Trong lời nói còn có ý muốn Diệp Gia Dĩnh có thể quay về làm giúp vài ngày, lúc này không cần hướng dẫn Sally, đổi thành hướng dẫn dì Vương.
Đối với việc này Diệp Gia Dĩnh muốn mà chẳng giúp được, lúc trước cô làm ra chuyện thiếu đạo đức nghiêm trọng với Hạ Vũ, chính là cưỡng gian anh ta, đoán chừng Hạ Vũ không thèm để ý đến cô đâu, cho nên mới nhịn xuống, không đem chuyện này làm loạn lên, cũng không truy xét nhiều. Bây giờ cô không tiền không thế nên không thể không có chuyện gì mà liều lĩnh đâm đầu vào trước họng súng của anh ta, vì vậy chỉ kiên nhẫn an ủi ông Hạ vài câu, bằng lòng với việc khi dì Vương nấu ăn có vấn đề gì thì có thể gọi điện thoại hỏi cô bất cứ lúc nào cũng, cô nhất định sẽ hết lòng giải thích.
Về phần quan hệ giữa con trai và Hạ Vũ, tạm thời Diệp Gia Dĩnh không quá lo lắng, chủ yếu bởi vì Diệp Ba Ni lớn lên giống cô. Tuy mặt mũi cũng có vài nét giống Hạ Vũ, nhưng nếu không quan sát kĩ càng, tin rằng chỉ cần cô không nói thì người khác không có khả năng nghĩ đến hai người chẳng có chút quen biết nào sẽ có quan hệ huyết thống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...