“Khách đến rồi ! Khách đến rồi !” Ôn Hòa vừa thấy người đến , vẻ mặt liền lộ vẻ tươi cười , mặc dù đối phương sắc mặt âm trầm khó coi vô cùng .
“Xin hỏi Lạc tiểu thư đâu?” Diêm Vệ thay ông chủ mở lời .
“Cô ấy đang ở trong phòng ta nghỉ ngơi” Ngữ khí ám muội ngay lập tức khiến trán Diêm La nổi đầy gân xanh .
Diêm Vệ nghe vậy cũng đen mặt . “Ngươi không phải nói chỉ cần chúng ta đến đúng hẹn , sẽ đem Lạc tiểu thư còn nguyên vẹn trả lại cho bọn tôi sao?”
“Ta nói đúng như vậy nha ! Yên tâm , cô ấy toàn thân trên dưới hoàn hảo không chút khiếm khuyết , ta đã kiếm tra qua .” Lại là một câu 2 nghĩa ám muội , nhìn thấy người nào đó bắt đầu nổi điên , hắn mới cười hì hì đổi đề tài .
“A…” Điệu cười của người này sao lại có điểm giống với con hồ ly trong Diêm Minh vậy nhỉ? Trong đầu Diêm Vệ đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này .
“Ta nói Diêm Minh chủ cũng thật là có tâm , lại có thể thật sự vì một cô bé mà đơn thương độc mã đến hàn xá , thật đúng là ngoài dự liệu của ta đó!”
“Bớt nói linh tinh đi . Đem cô ấy mang ra đây .”
“Ồ ? Tôi đã nói cô ấy nghỉ ngơi rồi . Bây giờ chúng ta không phải nên ngồi xuống nói điều kiện trước sao?” Ôn Hoa ngồi lên trên ghế sa lon trước tiên , lấy tay mời Diêm La ngồi .
“Ngươi muốn cái gì ? Nói đi .”
“Muốn cô ấy .”
“Ta nói không có khả năng đấy .”
“Nếu như vậy thức ta muốn chính là Diêm Minh được không ?” Khuôn mặt tươi cười rốt cục cũng lạnh xuống .
“Ngươi …” Diêm Vệ so với Diêm La còn kích động hơn , bộ dạng như muốn đập chết hắn , nhưng vẫn là bị Diêm La ngăn cấm .
“Ngươi cần thứ gì của Diêm Minh ?” Diêm La sắc mặt âm trầm cũng không có biến hóa lớn .
“Tôi đối với “Diêm Hoàng Điện” rất có hứng thú , nghe nói các ngươi dựa vào nó mà buôn bán lời không ít .”
“Diên hoàng điện “ toàn bộ thuộc về Diêm Tuấn , ta không có quyền sử dụng . Còn về những thứ ta đều có thể cho ngươi.” Dứt lời , không chỉ có Ôn Hòa trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc , mà ngay cả Diêm Vệ đứng sau Diêm la cũng trợn lớn mắt .
“Hay , hay , hay ! Diêm Minh chủ thật sự là si tình .” Ôn Hòa vỗ vỗ tay , lại giống như tiểu hài tử nghiêng đầu thầm nghĩ : “Ta nghĩ thử xem nên muốn cái gì mới tốt đây ?”
“Ngươi …” Diêm Vệ lúng túng nhìn Diêm La . Tiểu tử này có cư nhiên có thể bảo hắn diễn tiết mục “ Chỉ cần mỹ nhân không cần giag sơn” nhưng giờ rất có khả năng sẽ trở thành sự thật .
“Đồ của ta ta có quyền xử lý , nếu của người khác , ta có một phần nào cũng sẽ không sử dụng .” Diêm La lạnh lùng đáp lại ánh mắt chỉ trích của Diêm Vệ .
Tâm ý của hắn đã quyết , vì cô , hắn có thể buông tha cho giang sơn mà mình gây dựng , cho dù sẽ trở thành kẻ đắc tội với cả nghìn người .
“Ngươi …” Diêm Vệ lần đầu nổi lên ý định muốn giết hắn . Tên khốn này chẳng lẽ không biết hắn lo lắng cái gì sao ? Ngộ nhỡ đối phương cần chính là mạng của hắn thì sao đây ?
Đại khái nghe được thanh âm trong lòng hắn , điều kiện như vậy ngay một giây sau từ miệng Ôn Hòa phát ra .
“Nếu ta muốn chính là mạng của ngươi thì sao ?” Đôi con ngươi sau cặp mắt kính lóe lên tia sắc bén .
Trong khoảng thời gian ngắn , không khí nhanh chóng đông lạnh tới cực điểm …
“Hừ !” Diêm La hừ lạnh một tiếng , đang định mở miệng , ngoài cửa liền vọt vào một bóng người nhỏ xinh .
“Không ! Không được .” Lạc lê Nhi run rẩy trả lời thay hắn , không thấy được vẻ kinh hỉ trong mắt hắn .
“Cô tới rồi !” Ôn Hòa vui vẻ đi về trước , căn bản là không để ý tới người nào đó hung ác nhìn chằm chằm hắn . “Lại đây ngồi .” Nhìn cô lảo đảo , hắn cũng có chút lo lắng , đưa tay muốn kéo cô đến .
“Không ! Tôi không muốn ! Anh không được đụng vào tôi.” Cô co rúm người lại tối lui về phía từng , không cho hắn chạm vào mình .
“Được ! Tôi không chạm vào cô ! Nhưng mà sắc mặt cô rất khó coi . Cũng không nên té xỉu . Bằng không sẽ lỡ mất trò chơi tốt thế này .” Biến cô khẩn trương , Ôn Hòa còn cố ý nói nước đôi . Hắn thật sự là tà ác … ha ha …
“Cầu xin anh buông tha cho tôi đi” Bộ dạng cô cố gắng kìm cho nước mắt không rơi xuống thực khiến người ta đau lòng , nhưng lại không chút dao động đến người nào đó đang có hứng chơi .
“Tốt thôi ! Chỉ cần hắn đáp ứng điều kiện của tôi , tôi sẽ lập tức thả cô . Nhưng mà hắn đã chết , các ngươi hình như cũng không thể ở cùng một chỗ ha .”
“Không ! Không cần ! Đừng lấy mạng anh ấy được không” Lạc Lê Nhi cầu xin .
“Ê … Như vậy không phải tiện nghi cho các ngươi quá sao ? Tôi thật sự rất thích cô ! Nếu không … dùng chính cô đổi mạng của hắn ?”
“Không muốn , không muốn ! Tôi không thích anh , miễn cưỡng cùng ở một chỗ cũng sẽ chẳng hạnh phúc gì .” Cô lại một lần nữa bác bỏ .
“Hừ ! Ta là thứ để cho cô trêu chọc hay sao ?” Ôn Hòa giả bộ thẹn quá hóa khùng , lấy ra khẩu súng giấu ở bên trong âu phục .
Không khí tức thì càng trở nên khẩn trương .
Khẩu súng trong tay Ôn Hòa di chuyển , cuối cùng chỉa thẳng vào trán Diêm la , hành động này khiến hai người bên cạnh hít một ngụm khí lạnh .
“Muốn giết hắn ngươi phải qua được ải của ta .” Diêm Vệ nhanh chóng chắn trước mặt Diêm La , tuy rằng trong tay không có vũ khí gì đủ để chống cự , nhưng hắn không thể để cho người mà mình bảo hộ từ nhỏ tìm cái chết vô nghĩa .
“Hừm ! Khá khen cho một hộ sĩ trung thành như thế !” Ôn Hòa tươi cười , vẫn khẩu súng vẫn không rời đi .
“Này ! Ngươi rốt cuộc có đáp ứng lấy mạng ngươi đổi tự do cho tiểu mỹ nhân không ? Tuy rằng ta cũng có thể giết ngươi xong rồi giữ cô ấy lại , nhưng thế thì thật phiền toái , hơn nữa thế cũng không phải tác phong của ta , cho nên … Chỉ cần ngươi gật đầu , ta cam đoan tuyệt đối sẽ không đụng đến cô ấy .”
“Nhìn có vẻ như ta chiếm được tiện nghi?” Diêm La cư nhiên còn có tâm cười , thậm chí vẻ mặt không buồn quan tâm . “Tốt thôi , cái mạng này nếu ngươi có thể lấy , thấy lấy đi đi” Nếu không thoáng nhìn thấy tiểu tử quen mắt đứng ngoài cửa kia , hắn còn không biết sẽ bị lừa đến bao giờ .
Hừ ! “đường đệ yêu quý” của hắn xem ra cũng chơi đùa quá lâu rồi . Hừ ! Chờ đến khi tính toán với ngươi . Muốn trách thì trách cái tiểu tình nhân không biết tránh nghi ngờ kia .
Tuy rằng Diêm La là bởi vì biết rõ màn diễn này nên mới thảnh thơi nhận lời yêu cầu của Ôn Hòa , nhưng những người khác thì không biết , đặc biệt là Lạc Lê Nhi , cô sớm đã khóc không thành tiếng , hành động kê stieeps càng khiến cho người liên can không kịp phản ứng.
Ai cũng không ngờ được người yếu đuối như cô sẽ đoạt lấy súng trong tay Ôn Hòa .
“Có .. có những lời này của ngươi là đủ rồi …” Cô khóc giữ lấy cò súng , trong tích tắc , máu tươi nhuộm bộ đồ trắng như tuyết của cô .
Còn người con trai trẻ tuổi núp ở sau cửa lập tức vọt vào , ôm lấy thân thể lảo đảo sắp ngã xuống của cô đau lòng khóc thành tiếng .
“Thực xin lỗi ! Thực xin lỗi ! Chúng ta là lừa chị .. lừa chị …ô…”
“Buông cô ấy ra .”
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến mệnh lệnh lạnh lẽo , là khuôn mặt trắng bệch của Diêm La .
Hắn đấy người con trai ra , đón lấy thân thể suy yếu .
“Không được phép ngủ ! Tỉnh !” Hắn che vết thương trước ngực cô , máu tươi chạy dọc theo khe hở xuống , vô cùng khó coi …
“Ưm… nóng quá … đau quá …”
Lạc Lê Nhi cố gắng mở mắt ra nhìn người đàn ông mình yêu .
“ Cám ơn anh … cám ơn anh chịu vì em mà không cần tính mạng của mình … cho dù …. cho dù đó là gạt … em chết cũng không uổng …”
“Lừa em cái quái gì ? Cái gì mà chết cũng không tiếc ? Anh ra lệnh cho em phải sống ! Phải sống ! Có nghe hay không ?” Diêm La không khống chế được rống to, ánh mắt không một khắc rời khỏi cô , sợ rằng chỉ không chú ý một cái , cô sẽ ra đi như vậy .
“Đúng … thật xin lỗi … em thật tùy ý …” Cô nâng lên bàn tay hư mềm xoa gương mặt không chút huyết sắc nào giống mình . “Nhưng mà em muốn người sống là anh …”
“Anh muốn sống , cũng muốn có em ở bên cạnh anh ! Nghe rõ chưa?”
“Em cũng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh … Em rất yêu anh … Anh có biết hay không ?” Cô cười vô cùng xinh đẹp , tựa như không chân thực .
“Anh biết ! Anh đã sớm biết !” Hắn gật gật đầu , ôm chặt lấy cô .
“Vậy còn anh ? Anh có yêu em hay không ?”
“Nói thừa ! Đến khi này rồi , em vẫn còn chưa rõ sao ?” Hắn căm tức rống lại .
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng gật đầu , cảm nhận được cô liền rơi lệ . “ Không nghĩ tới em rốt cuộc cũng chờ được … chờ được anh yêu em…” Còn chưa nói xong , bởi vì ngực truyền đến đau nhức mà ngất đi .
“Diêm Định Sinh ! Ngươi đi ra cho ta” Diêm La thay vào đó trầ giọng gào thét người ngoài cửa , đây là lần đầu tiên hắn mang cả họ cả tên đường đệ ra gọi , thức thời cũng biết nên hiện thân .
“Ách … Đường ca a…” Người xuất hiện . Không biết bây giờ bám víu vào quan hệ có hữu dụng hay không ? “ Tôi không phải đến rồi hay sao ? Đừng nóng vội , đừng nóng vội ! Tôi xem xem .” Mặt hồ ly tuy rằng vẫn lộ ra nụ cười nhưng kỳ thật mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng .
Kế hoạch đã sắp thành công , ai biết cô gái thích khóc kia lao tới làm ra cái chuyện ngu ngốc như vầy , loại dũng khí này thật đúng là không giống với vẻ yếu đuối ngày thường .
Ha ha ! Nhưng mà , mạo hiểm thì mạo hiểm , kế hoạch coi như cũng thành công ! Hơn nữa lại có thêm một tin vui , vừa lúc lấy ra làm tiêu cơn tức của người nào đó .
“Không có việc gì , không có việc gì ! Tôi ngay lập tức giúp cô ấy cầm máu , may mà cô ấy chưa từng cầm qua súng , đương nhiên bán không trúng tử huyệt …” Nhìn khuôn mặt nam chính nghiêm lại , hắn lại nhanh chóng sửa miệng . “Dù sao thì “mẹ con bình an” rồi.” Diêm Định Sinh đắc ý nhìn nam chính , quả nhiên khuôn mặt hung ác đã không còn thấy nữa .
“Mẹ con?” Người lên tiếng chính là cậu con trai đang khóc . Chẳng biết từ khi nào , hắn đã rúc vào bên cạnh Diêm Định Sinh , nhìn hắn một cái rồi lại nhìn cô gái đang hôn mê , bộ dạng rất là kinh ngạc .
“Đúng vậy ! Đại tỷ tỷ trong bụng có em bé ! là tin tốt lành ,cho nên đừng khóc ! Ngoan.” Diêm Định Sinh không coi ai ra gì ôm người yêu vào lòng , lau đi nước mắt trên khuôn mặt hắn .
“ừ ! ừ !” Người con trai gật gật đầu .
“Việc này ngươi muốn tính thế nào ?” Thở phào nhẹ nhõ Diêm La đột nhiên mở miệng , hiển nhiên cơn giận vẫn chưa tiêu .
“Ai … Ta đi ! Sẽ phụ trách trị liệu cho cô ấy đến khi mọi người vừa lòng , ngươi cũng đừng tính toán với tôi nưa . Đương nhiên , cả phần của hắn cũng phải xóa bỏ đi !” Chỉ chỉ vào vật nhỏ trong lòng , hồ ly thích thú thương lượng với Diêm La .
Diêm La nghĩ nghĩ , liền không làm khó dễ một lớn một nhỏ bọn họ nữa , xoay người nhìn một kẻ đồng lõa khác – Ôn Hòa .
“Này , này ! Ta chỉ nhận ủy thác của người khác , huống chi kết cục cũng viên mãn , ngươi cũng đừng tính toán như vậy .” Ôn Hòa gượng cười nói hỗn cho qua .
Diêm la nhìn vào người trong lòng đang hôn mê , sau đó trừng mắt nhìn Ôn Hòa . Cái này mà mà gọi là kết cục viên mãn ?
“Ai~… Nếu không thì đi theo đệ đệ của ngươi thảo luận nha .” Thấy đối phương không chịu từ bỏ ý đồ , Ôn Hòa vội vàng khai ra kẻ chủ mưu .
Hướng Dương Hi . “Hừ ! Lại là cô ta.” Xem ra kẻ cần phải bắt cũng thật nhiều .
Nhìn ba người đồng lõa xung quanh , Diêm La lúc này không nói một câu đứng dậy , ôm Lạc lê Nhi mang ra ngoài .
“Hô – may mắn , may mắn .” Ôn Hòa tiễn “khách quý” đi , nhịn không được há miệng thở gấp .
Từ nay về sau muốn hắn trêu chọc tên khủng bố như vậy nữa , có chết hắn cũng không làm .
“Em nha ! Lại gây họa đúng không ?” Người con trai xinh đẹp không gì sánh được ngắm nhìn cô gái đang mang theo gương mặt chột dạ .
Từ khi Lạc Lê Nhi bị thương được đưa về Diêm Minh , thì luôn thấy bộ dạng tự trách này của cô , tới giờ vẫn chưa hết .
“Lại đây !” Diêm Tuấn vẫy tay , ôm Hướng Dương Hi vào trong lòng , hôn lên hàng lông mày đang chau lại , hắn biết cô đang lo lắng cái gì . “ Đừng nghĩ , đường chủ sẽ chữa khỏi cho cô ấy . Huống chi em làm vậy cũng xuất phát từ hảo ý , không phải sao ?” Thái độ của đại ca đối với Lạc Lê Nhi lúc trước cũng cần đính chính lại .
“Nhưng mà cậu ấy bị thương nặng .” Đây là bất ngờ Hướng Dương Hi không nghĩ tới .
“Dù sao có đường chủ ở đây , không chết người được.” Đây là sự thật .
“Thật vậy sao ? Em nhìn ‘hắn’ rất tức giận.” Nhớ tới ánh mắt Diêm La trừng cô ,lưng Hướng Dương Hi liền run lên . Ngộ nhỡ Lạc Lê Nhi thật sự hết cách xoay chuyển , chỉ sợ ngay cả Diêm Tuấn ca ca cũng không bảo vệ được cô .
“Đúng thật là rất giận .” Diêm Tuấn buồn cười liếc mắt dò xét vị hôn thê một cái. Người đàn ông nào nhìn thấy người yêu thiếu chút nữa bị gặp nạn chết mà không tức giận kia chứ ?
“Đũng đã rồi …” Cô xấu hổ cười . “ Vậy bây giờ sao rồi ? Lê Nhi có khỏe không ?
Bởi vì không chịu nổi tức giận phát ra của Diêm La , cho nên hắn rời khỏi sớm , căn bản không biết tình trạng vết thương của Lạc Lê Nhi hiện nay thế nào .
“Đường chủ đã giúp cô ấy cầm máu , cũng đã lấy viên đạn ta , bây giờ chỉ cần chờ cô ấy tỉnh là ổn . Hơn nữa , tin tức này truyền ra ngoài , cũng đồng thời làm cho người trong liên minh thay đổi suy nghĩ về cô ấy , cho nên chuyện này coi như là nhất cử lưỡng tiện rồi .”
“Thật sao ? Vậy thì tốt quá .” Khuôn mặt tươi cười rốt cuộc cũng xuất hiện , mỹ nam thấy thế , cúi đầu hôn môi cô .
“Còn nữa . Cô ấy có con với đại ca .” Hắn tiếp tục báo tin vui , quả nhiên nhìn thấy cô hoàn toàn đã khôi phục tinh thần .
“Thật sao ? Quá tốt .” Hướng Dương Hi hâm mộ kêu lên .
“Anh nghĩ đây cũng chính là nguyên nhân đại ca vui vẻ .”
“Anh khẳng định hắn là hắn vui sao ? Thế nào mà em một chút cũng cảm giác không phải à?” Tên thổ phỉ kia chỉ toàn hé mặt dọa người ra.
“Ha ha …” Hắn chỉ cười không nói . Là em trai mấy chục năm chẳng lẽ không biết .
“Ai…” Người trong lòng đã sớm rục rịch , đôi mắt tỏa ra nững tia hưng phấn .
“Làm sao vậy?” Không phải là ..
“Chúng ta cũng sinh cục cưng đi .” Cô ngồi ở trong lồng ngực hắn sờ sờ , lớn mật trêu đùa hắn , chỉ có điều không lâu đã bi hắn cướp lấy quyền làm chủ đè xuống .
Nhưng bất kể thế nào , tin rằng cô có thể rất nhanh đạt được mục đích .
Lạc Lê Nhi từ từ mở hai mắt , xung quanh chỉ toàn một màu đen quen thuộc .
Thiên đường không phải là màu trắng sao ? Ừm … màu đen cũng được … như vậy cô có thể ảo tưởng bản thân vẫn còn ở bên cạnh Diêm La ….
“Tỉnh rồi?”
Thanh âm quen thuộc cắt ngang sự yên tĩnh , cũng phá hủy ảo tưởng của cô .
“A?” Tiếng trời sao lại giống mới tiếng nói của Diêm la vậy ?
“Nhìn anh !” Tiếng nói thô to kéo ý chí của cô quay lại .
Cô quay đầu về bên phải , bất ngờ nhìn thấy người không nên thấy ở thiên đường của cô .
“Ngay cả thiê sứ cũng giống như đúc anh ấy … thật tốt …” Cô vẫn tưởng rằng tất cả đều là ảo giác của mình .
Không hiểu ra sao , toàn bộ đều được Diêm La nghe hết . Cô nàng này đầu bị thương sao ? Cái gì mà tiếng trời , thiên sứ?
“Em tỉnh táo lại một chút cho anh.” Hắn không kiên nhẫn kêu lên , đồng thời đưa mặt hướng đến trước mắt cô , để cô nhìn cho rõ hơn.
“A?” Cô nhịn không được vươn tay sờ sờ khuôn mặt phóng đại . Ấm ấm ! Chẳng lẽ cô chưa chết ?
“Vô nghĩa” Diêm La đoán ra tâm tư của cô , thấp giọng nguyền rủa , lại vừa thở dài một hơi . “Em đần như vậy phải sinh con của chúng ta thế nào đây ?”
“Con ?” Cô giờ đã thực sự tin mình còn sống , hơn nữa hình như còn có một đứa con …
Vô cùng vui mừng , cô liền quân cả vết thương bị súng bắn , vội vã rúc vào ngực của hắn
“A! Đau quá !” Cô bị đau kêu lên , làm cho hắn vội vã đặt cô trở về giường .
“Em thật là ngốc đến không có thuốc nào chữa được . Muốn cho miệng vết thương lại vỡ ra sao ?” Hắn tức giận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô .
“Anh đừng tức giận …” Cô giật nhẹ tay hắn “ Em thật sự còn sống sao? Còn có … anh nói là con …”
“Đúng , con của chúng ta ! Em có con của chúng ta , cho nên tốt em phải tiếp tục sống cho anh , bình an sinh tiểu tử kia ra” Khẩu khí của hắn vẫn rất hung dữ , cô lại lộ ra nụ cười sáng lạn .
Cô có tiểu bảo bảo rồi .! là cô và hắn .
“Đừng chỉ có cười . Đợi láy nữa ăn cháo rồi uống thuốc,” Khẩu khí của Diêm la có chút mềm đi , nhưng mặt lại không chút thay đỏi .
kéo kéo tay hắn , Lạc Lê Nhi cười vô cùng ngọt ngào . “Em sẽ cố gắng bình phục khỏe mạnh , sinh cục cưng ra.”
“Vậy thì tốt.” Hắn vừa lòng gật đầu .
“Thật là vui … Thật là vui khi còn có thể ở cùng một chỗ với anh …” Nước mắt vui mừng chảy xuống .
“Nếu vui còn khóc cái gì ?” Mặc dù lớn tiếng , hắn vẫn cúi đầu hôn lên nước mắt của cô . “Anh sao lại đi yêu đứa ngốc như em kia chứ?”
“Hả?” Ý của hắn là …
“Anh yêu em .” Hắn hôn lên đôi môi anh đào quen thuộc ,lên búi tóc tăng thêm chút nhan sắc .
Hừ ! Tại sao lại khóc …
“Đừng khóc ! Bằng không sau này sẽ không nói nữa.” Hắn giả bộ uy hiếp .
“Ừ! Ừ !” Cô liên tục gật đầu , vội vàng thu hồi lại nước mắt .
Một cái hôn lại hạ xuống , môi mỏng lại lấn đi lên , lần nay là một cái hôn nồng nhiệt .
Cô biết ,hạnh phúc mà bản thân đợi từ lâu đã nắm ở trong tay
- HOÀN-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...