“Ừ”
“Tao xin lỗi”
“…”
“Nhất định tao phải đi.”
“…”
“Mày hãy hiểu cho tao nhé”
Nó vẫn kiên nhẫn cầm ống nghe. 1 phút, 2 phút rồi 5 phút trôi qua. Hai bên vẫn chưa có ai cúp máy. Khoảng thời gian yên lặng ấy khiến nó hiểu rằng, Trang đang giận lắm, và cũng buồn lắm. Xa con bạn, nó cũng đâu vui gì.
“Mày không muốn nói chuyện với tao sao. Ừ, tao hiểu mà. Tao biết mày giận lắm, tao…”
“Ai bảo tao giận mày. Đồ ngốc”
Giọng Trang nức nở qua điện thoại. Nước mắt nó cũng cứ thế trào ra.
“Trang…”
“Tao hiểu mà, chỉ là… tao không muốn xa mày. Mày đi, đến bao giờ mới về gặp tao. Những lúc buồn, tao biết chia sẻ cùng ai. Khi mày muốn khóc, ai sẽ bên mày an ủi. Thật sự…tao không muốn mày đi. Tao ích kỉ..”
“Mày đừng như thế. Tao sẽ đau lòng lắm. Mày cố gắng học hành cho tốt, giữ gìn sức khoẻ.”
“Mày vẫn sẽ liên lạc với tao chứ?”
“Tao sẽ gửi email…”
“Huhuu.. Tao ghét mày, cũng thương mày nhiều lắm..”
“Đừng thế mà”
“Huhuh..”
~~
Nhẹ nhàng cúp ống nghe điện thoại xuống, nó mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Chỉ hôm nay thôi, hôm nay là lần cuối nó ở trong ngôi nhà này, nơi gắn bó biết bao kỉ niệm từ thời ấu thơ.
Phải rồi. Nó kẽ cười, đôi môi khẽ cong lên hạnh phúc. Nó có tuổi thơ đẹp hơn bất cứ ai.
*
-Á, Huy ơi, nhìn này.
Đôi tay vẫy vẫy, ánh mắt nheo nheo trong sáng nhìn Huy. Huy bực bội quay đầu lại, Linh đã 15 tuổi rồi, sao vẫn như trẻ con thế nhỉ, lúc nào cũng pha trò mà trêu Huy thôi.
-Lại cái gì nữa.
-Ớ, sao lại tức, tớ chỉ bảo cậu nhìn cái này này…
Nói rồi, Linh xoè bàn tay ra, chú đom đóm nhỏ nhẹ bay lên trời cao, toả ánh sáng lấp lánh như một vì sao nhỏ.
-Đẹp không, đẹp không?
Nó hấp háy đôi mắt nhìn Huy, nụ cười như toả sáng dưới ánh trăng. Mặt Huy bất giác đỏ bừng, may mà đứng quay lưng lại với ánh đèn nên nó không nhận ra.
-Thôi đi nhanh đi, cậu bảo tập thể dục, sao cứ chơi mãi thế hả ?
-Ừ nhỉ, quên mất. Tớ phải giảm cân. Chết tiệt.
Cái vẻ mặt hừng hực quyết tâm ấy của Linh khiến Huy phì cười. Có đứa con gái nào lại đi rủ một thằng con trai đi tập thể dục vào lúc…10h tối không? Dám chắc là chỉ có mỗi mình Linh thôi, mè nheo ỉ ôi với Huy rằng, cái áo đẹp-ơi-là-đẹp mới mua chật quá, nên phải giảm cân ngay. Mà nó lại không dậy sớm được, trước 10h nó còn đang bận xem phim lãng mạn Hàn Quốc, đang đến mấy tập gay cấn không thể nào bỏ, thế nên chỉ còn cách là đi giảm cân vào tầm này thôi.
Mà nào thấy Linh tập bài thể dục giảm cân nào đâu, từ lúc bước ra khỏi cổng đã lon ton nói đùa như một con sáo, cứ như chim sổ lồng ấy, nào là ngắt hoa cài lên tóc Huy, nào là chạy lại nhà hàng xóm bấm chuông rồi chạy vụt đi, để lại Huy ngớ ngần chẳng hiểu chuyện gì, kết quả là bị bà chủ nhà ghê gớm chạy ra mắng Huy một trận vì cái tội nghịch dại,còn nó thì đứng sau gốc cây cười như một con ngố.
Cứ thế, nó chạy đằng trước, không đứng bên này thì ngồi bên nọ, than trời than đất rằng Huy đi như một con rùa, chân dài mà sao đi chậm thế.
Còn Huy thì tay đút túi quần, lững thững theo sau, đôi mắt lấp lánh yêu thương.
Nó bất giác mỉm cười. Những ngày tháng ấy sao đẹp thế. Nó ước sao bây giờ nó có thể vô tư được như thế, nói cười vui vẻ với Huy, đùa vui tinh nghịch với mẹ. Đáng tiếc…
Tất cả đã không còn nữa rồi.
Nó cũng không thể hiểu được bản thân mình, đáng nhẽ nó có thể chấp nhận tình cảm của Huy, sống tiếp những tháng ngày vui vẻ mà quên hết những chuyện không vui. Nhưng nó lại không muốn như thế, chẳng ai biết trước được tương lai sẽ thế nào, Huy liệu có phải chịu đau khổ vì nó? Nó nghĩ rằng, thà để Huy chịu tổn thương nho nhỏ lúc này để sau này mãi mãi được hạnh phúc. Bởi niềm tin và ước mơ của nó đều không ở nơi này nữa, nó đã mất tất cả ở nơi này, thế nên nó phải đi, đi thật xa, để quên hết.
Mắt đã nhoè đi từ lúc nào, nó mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Từng giọt lệ long lanh chảy xuống.
Khóc đi, để ngày mai không bao giờ khóc nữa.
Sáng nay nó dậy sớm lắm, dậy để tận hưởng nốt buổi sáng thanh bình nơi đây lần cuối chứ.
Vẫn ngôi nhà đó, vẫn cánh cổng đó. Cảnh vật vẫn thế mà con người lại đổi thay quá nhiều.
Nhiều thứ đã mất đi thì mãi mãi không thể tìm lại được nữa.
Cánh cổng này đã từng chất chứa biết bao kỷ niệm vui. Đâu đây vẫn còn thấy bóng dáng của Huy đang đợi nó đi học, bóng mẹ hiền từ vẫy tay chào tạm biệt nó, tất cả như chỉ hôm qua thôi.
-Linh.
Bóng dáng cao lớn từ sau bức tường đi ra, nó nín thở, tim đập mạnh. Có phải Huy không? Nó không muốn gặp Huy lúc này. Thế nhưng người đó không phải cậu ấy, nó thoáng tiếc nuối, rõ ràng không muốn gặp người ra nhưng lại cảm thấy hụt hẫng khi người đó không phải là Huy.
Nhật đi tới trước mặt Linh, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, quần áo nhàu nhĩ, khác hẳn với vẻ chỉn chu tươm tất thường ngày.
-Chúng ta nói chuyện một lát được không?
Nó gật đầu. Cả hai cùng đi đến chiếc ghế đá được đặt bên mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn gần nhà Linh. Linh đã từng đến đây nhiều lần đám bạn nhưng phần lớn đều đi với Huy.
Lại Huy, tại sao lúc nào nó cũng nghĩ đến Huy thế?
Nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ của Nhật, nó quay sang. Gió thổi bay bay mái tóc của Nhật, dường như Nhật đang có rất nhiều tâm sự.
-Thật không ngờ, chúng ta lại là chị em.
Nhật khó nhọc mở lời. Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là sự thật không thể chối bỏ được.
-Tôi không có bố, ông ta cũng không phải bố tôi. Bố tôi đã chết lâu rồi.
Nhắc đến ông ta, sự tức giận lại bắt đầu dâng lên. Ông ta là cái gì mà lại là bố nó chứ. Nó không chấp nhận, mãi mãi không chấp nhận.
Sự im lặng lại bao trùm hai người, mỗi người một ý nghĩ khác nhau mơ hồ nhìn về khoảng không phía trước.
Chắc hẳn Nhật không biết hôm nay nó sẽ đi. Nhưng nó không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ mấy tiếng nữa thôi, tất cả sẽ chấm dứt.
-Cậu có tâm sự gì đúng không? Hãy nói ra, tâm trạng sẽ bớt nặng nề.
Nó hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn vẻ tiều tuỵ của Nhật. Dù sao thì Nhật cũng là một người bạn rất tốt.
-Tôi đã từng yêu một người. Yêu sâu sắc người đó. Chúng tôi đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, thề non hẹn biển rằng mãi mãi không xa rời. Thế nhưng cô ấy đã không giữ lời và bỏ tôi đi, mãi mãi không về nữa
Chắc hẳn phải đấu tranh nội tâm dữ dội lắm, Nhật mới trút được những lời này ra, nói với Linh, Nhật có cảm giác yên bình và tin tưởng hơn cả. Quên hết đi về mối quan hệ đó của hai người. Lúc này, họ chỉ là những người bạn tốt mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...