Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

Mẹ nó là người đã dạy cho nó điều đó. Muốn tồn tại và đạt được những gì mình mong muốn thì hãy dùng tất cả những thủ đoạn dù là ghê tởm nhất để có được nó. Luôn ngẩng cao đầu và ác độc thêm một chút, sẽ ko ai dám cản đường của Minh Uyên này.
Lời mẹ thật đúng. Nhờ công mẹ mài dũa mà nó đã trở thành một con người như thế này đây, liệu nó có nên tự hào về điều đó ko nhỉ ?
Nó có tất cả mọi thứ, những cái đó đều được nó lấy một cách dễ dàng ko hề tốn chút sức lực nào, duy chỉ có...
Tình yêu !
Nó vẫn ko thể có được ngươì mà nó yêu. Huy ko thích nó.
Nó cứ ngỡ nó sẽ thay đổi được điều đó một cách dễ dàng, rằng Huy sẽ sớm là của nó, Huy sẽ thích nó cũng như nó yêu Huy.
Thế nhưng, một khi trái tim nó mỗi ngày một yêu Huy nhiêù hơn thì cũng là lúc nó biết rằng Huy cũng yêu người con gái kia nhiều như thế nào. Đâu phải chỉ mình nó ‘tình si’.
Trần Hà Linh đâu có gương mặt đẹp hoàn hảo như nó, cũng ko có đầu óc trí tuệ giống nó, gia đình cũng đâu nhiều tiền bằng nó. Vậy mà Huy lại chỉ thích con nhỏ đó, ko hề để mắt tới nó dù chỉ một lần.
Đâu phải tự nhiên mà nó lại thích Huy ? Chỉ là Huy khác biệt so với những tên con trai mà nó đã từng biết. Trái tim của nó luôn hướng về phía Huy thế nhưng Huy lại ko hề muốn chấp nhận nó, điều này lại càng thôi thúc nó chinh phục Huy, nó lại càng muốn Huy là của nó.
Một người hoàn hảo như Huy đâu phải chỉ có một hai người thích cậu ấy, có hàng tá, hàng tá cô. Và nó là người duy nhất doạ nạt, dẹp tan cái lũ đó, chỉ để chúng ko bao giờ dám bén mảng đến gần người mà nó yêu.
Người duy nhất mà nó chưa làm gì chính là Trần Hà Linh.
** **
Nhật tỉnh sau một giấc mơ dài đầy mộng mị. Đầu óc đau như búa bổ, toàn thân mỏi nhừ. Cậu cố gượng dậy, lắc đầu mấy cái để có thể tỉnh táo mà nhận ra rằng, đây là đâu.
Mùi cháo thơm bốc khói nghi ngút lan toả như đánh thức cái bụng rỗng của cậu. Nhật hướng mắt về phía cửa.
- Cậu dậy rồi à ? Ăn cháo nhé.
- Sao cậu...
- À, hôm qua cậu uống hơi nhiều, lại say khứơt nữa, tớ ko dám đưa cậu về nhà trong bộ dạng đó nên đã đỡ cậu về đây. Bố mẹ tớ đi công tác từ tuần trước nên chỉ có bác giúp việc ở nhà thôi. Cậu yên tâm.
- Tớ say lắm sao ?
- Ừ, mà cậu ăn cháo đi đã, đói lắm rồi chứ gì ? – Vy nhẹ cười rồi đặt bát cháo xuống thành giường, cầm thìa đưa về phía Nhật.
- Cám ơn...
- Gì chứ.
Nhìn Nhật ăn bát cháo một cách ngon lành, Vy chợt thấy vui vui trong lòng. Ít ra, Nhật cũng ko từ chối thành ý của Vy.

** **
Suốt đêm qua Linh ko ngủ được. Nó chỉ nằm im trên giường và suy nghĩ...về tất cả mọi chuyện...liên quan đến Huy.
Những lời mà Ken đã nói với nó, phải chăng...
Nó lưu luyến gì ở chốn đầy rẫy những đau thương mất mát này sao ? Nó muốn đi thật xa, thật xa cơ mà. Đâu còn gì để nó còn luyến tiếc.
Nhưng quả thật là nó thấy mình khang khác, trái tim cứ đập dồn dập ko thôi khi nó nghĩ đến Huy, đến những lời quan tâm. những cử chỉ dịu dàng mà Huy giành cho nó.
Ko phải, ko thể, ko thể được !
Nó tự cốc vào đầu mình một cái thật đau để thôi ko nghĩ đến những điều vớ vẩn ấy nữa. Nó và Huy là bạn mà, hơn nữa lại là bạn thân, quan tâm giúp đỡ nhau trên mức bình thường cũng là điều dễ hiểu thôi.
Giờ đây, nó chỉ mong sao thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, để nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới, vươn tới cái ước mơ của chính nó, để mẹ trên thiên đường có thể mỉm cười mãn nguyện và tự hào về nó. Còn những chuyện khác, nó ko muốn nghĩ tới.
- Này ! – Ken hé cửa ló đầu vào phòng nó.
- Gì ?
- Sáng nay chị có bận gì ko ?
- Ừm...hình như ko. – Nó lơ đãng đáp lại.
- Đi với em một lúc nhé chị. – Ken đứng ôm cửa, giọng thằng nhỏ vờ như nài nỉ làm nó bỗng nhiên thấy buồn cười.
- Đi đâu ?
- Mua quà sinh nhật cho My.
Ôi thằng em. Nó biết suy nghĩ chu đáo từ bao giờ thế nhỉ? Đáp lại Ken , nó chỉ tủm tỉm cười rồi gật đầu.
** **
Khu mua sắm hôm nay đông khủng khiếp, nhìn đâu đâu cũng toàn người với người. Ken muốn mua cho My cái gì đó vừa đẹp, vừa độc để My lúc nào cũng phải nhớ tới thằng nhỏ khi nhìn thấy. \
Mệt thật, có bao giờ nó phải lao tâm khổ tứ thế này khi đi chọn quà sinh nhật đâu. Nhưng khi nhìn thấy cái vẻ mặt háo hức của Ken nó lại chợt vui trong lòng mà quên hết những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán.
Mệt nhưng vui.
Nó và Ken lượn tất thảy các dãy hàng bán đồ lưu niệm trên phố, ấy vậy mà thằng nhóc ko hề ưng cái nào mới sợ chứ. Con trai cũng có cần phải kỹ tính như thế ko ?

- Rốt cuộc là cậu muốn mua gì cho My?
- Cũng chả biết.
- Trời ạ, vòng vèo hết nửa ngày trời mà chưa quyết định nên mua gì sao ? Tôi thấy bao nhiêu cái đẹp mà.
- Mấy cái tầm thường đó thì chị nghĩ My sẽ thích à?
Cái thằng. Chị nó thích cái gì thì nó bảo là tầm thường, thử mà đổi lại là cái My xem, có mà mua hết mấy cửa hàng rồi ấy chứ.
- Hay là mua gấu bông đi. – Nó tiếp tục “dụ”.
- My nó là trẻ con à mà gấu, My muốn “ôm” thì chỉ mình em là đủ rồi. hé hé..
Aiz! Nó bực mình lắm rồi đấy, có kẻ nào lại tự tin đến thế chưa nhỉ?
- Trang sức thì sao?
- Nhỡ đeo đẹp quá mấy thằng khác “nhòm” thì sao?
- Quần áo?
- Nhưng sợ My ko ưng.
- Vật lưu niệm? Mẹ nó là người đã dạy cho nó điều đó. Muốn tồn tại và đạt được những gì mình mong muốn thì hãy dùng tất cả những thủ đoạn dù là ghê tởm nhất để có được nó. Luôn ngẩng cao đầu và ác độc thêm một chút, sẽ ko ai dám cản đường của Minh Uyên này.
Lời mẹ thật đúng. Nhờ công mẹ mài dũa mà nó đã trở thành một con người như thế này đây, liệu nó có nên tự hào về điều đó ko nhỉ ?
Nó có tất cả mọi thứ, những cái đó đều được nó lấy một cách dễ dàng ko hề tốn chút sức lực nào, duy chỉ có...
Tình yêu !
Nó vẫn ko thể có được ngươì mà nó yêu. Huy ko thích nó.
Nó cứ ngỡ nó sẽ thay đổi được điều đó một cách dễ dàng, rằng Huy sẽ sớm là của nó, Huy sẽ thích nó cũng như nó yêu Huy.
Thế nhưng, một khi trái tim nó mỗi ngày một yêu Huy nhiêù hơn thì cũng là lúc nó biết rằng Huy cũng yêu người con gái kia nhiều như thế nào. Đâu phải chỉ mình nó ‘tình si’.
Trần Hà Linh đâu có gương mặt đẹp hoàn hảo như nó, cũng ko có đầu óc trí tuệ giống nó, gia đình cũng đâu nhiều tiền bằng nó. Vậy mà Huy lại chỉ thích con nhỏ đó, ko hề để mắt tới nó dù chỉ một lần.

Đâu phải tự nhiên mà nó lại thích Huy ? Chỉ là Huy khác biệt so với những tên con trai mà nó đã từng biết. Trái tim của nó luôn hướng về phía Huy thế nhưng Huy lại ko hề muốn chấp nhận nó, điều này lại càng thôi thúc nó chinh phục Huy, nó lại càng muốn Huy là của nó.
Một người hoàn hảo như Huy đâu phải chỉ có một hai người thích cậu ấy, có hàng tá, hàng tá cô. Và nó là người duy nhất doạ nạt, dẹp tan cái lũ đó, chỉ để chúng ko bao giờ dám bén mảng đến gần người mà nó yêu.
Người duy nhất mà nó chưa làm gì chính là Trần Hà Linh.
** **
Nhật tỉnh sau một giấc mơ dài đầy mộng mị. Đầu óc đau như búa bổ, toàn thân mỏi nhừ. Cậu cố gượng dậy, lắc đầu mấy cái để có thể tỉnh táo mà nhận ra rằng, đây là đâu.
Mùi cháo thơm bốc khói nghi ngút lan toả như đánh thức cái bụng rỗng của cậu. Nhật hướng mắt về phía cửa.
- Cậu dậy rồi à ? Ăn cháo nhé.
- Sao cậu...
- À, hôm qua cậu uống hơi nhiều, lại say khứơt nữa, tớ ko dám đưa cậu về nhà trong bộ dạng đó nên đã đỡ cậu về đây. Bố mẹ tớ đi công tác từ tuần trước nên chỉ có bác giúp việc ở nhà thôi. Cậu yên tâm.
- Tớ say lắm sao ?
- Ừ, mà cậu ăn cháo đi đã, đói lắm rồi chứ gì ? – Vy nhẹ cười rồi đặt bát cháo xuống thành giường, cầm thìa đưa về phía Nhật.
- Cám ơn...
- Gì chứ.
Nhìn Nhật ăn bát cháo một cách ngon lành, Vy chợt thấy vui vui trong lòng. Ít ra, Nhật cũng ko từ chối thành ý của Vy.
** **
Suốt đêm qua Linh ko ngủ được. Nó chỉ nằm im trên giường và suy nghĩ...về tất cả mọi chuyện...liên quan đến Huy.
Những lời mà Ken đã nói với nó, phải chăng...
Nó lưu luyến gì ở chốn đầy rẫy những đau thương mất mát này sao ? Nó muốn đi thật xa, thật xa cơ mà. Đâu còn gì để nó còn luyến tiếc.
Nhưng quả thật là nó thấy mình khang khác, trái tim cứ đập dồn dập ko thôi khi nó nghĩ đến Huy, đến những lời quan tâm. những cử chỉ dịu dàng mà Huy giành cho nó.
Ko phải, ko thể, ko thể được !
Nó tự cốc vào đầu mình một cái thật đau để thôi ko nghĩ đến những điều vớ vẩn ấy nữa. Nó và Huy là bạn mà, hơn nữa lại là bạn thân, quan tâm giúp đỡ nhau trên mức bình thường cũng là điều dễ hiểu thôi.
Giờ đây, nó chỉ mong sao thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, để nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới, vươn tới cái ước mơ của chính nó, để mẹ trên thiên đường có thể mỉm cười mãn nguyện và tự hào về nó. Còn những chuyện khác, nó ko muốn nghĩ tới.
- Này ! – Ken hé cửa ló đầu vào phòng nó.
- Gì ?

- Sáng nay chị có bận gì ko ?
- Ừm...hình như ko. – Nó lơ đãng đáp lại.
- Đi với em một lúc nhé chị. – Ken đứng ôm cửa, giọng thằng nhỏ vờ như nài nỉ làm nó bỗng nhiên thấy buồn cười.
- Đi đâu ?
- Mua quà sinh nhật cho My.
Ôi thằng em. Nó biết suy nghĩ chu đáo từ bao giờ thế nhỉ? Đáp lại Ken , nó chỉ tủm tỉm cười rồi gật đầu.
** **
Khu mua sắm hôm nay đông khủng khiếp, nhìn đâu đâu cũng toàn người với người. Ken muốn mua cho My cái gì đó vừa đẹp, vừa độc để My lúc nào cũng phải nhớ tới thằng nhỏ khi nhìn thấy. \
Mệt thật, có bao giờ nó phải lao tâm khổ tứ thế này khi đi chọn quà sinh nhật đâu. Nhưng khi nhìn thấy cái vẻ mặt háo hức của Ken nó lại chợt vui trong lòng mà quên hết những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán.
Mệt nhưng vui.
Nó và Ken lượn tất thảy các dãy hàng bán đồ lưu niệm trên phố, ấy vậy mà thằng nhóc ko hề ưng cái nào mới sợ chứ. Con trai cũng có cần phải kỹ tính như thế ko ?
- Rốt cuộc là cậu muốn mua gì cho My?
- Cũng chả biết.
- Trời ạ, vòng vèo hết nửa ngày trời mà chưa quyết định nên mua gì sao ? Tôi thấy bao nhiêu cái đẹp mà.
- Mấy cái tầm thường đó thì chị nghĩ My sẽ thích à?
Cái thằng. Chị nó thích cái gì thì nó bảo là tầm thường, thử mà đổi lại là cái My xem, có mà mua hết mấy cửa hàng rồi ấy chứ.
- Hay là mua gấu bông đi. – Nó tiếp tục “dụ”.
- My nó là trẻ con à mà gấu, My muốn “ôm” thì chỉ mình em là đủ rồi. hé hé..
Aiz! Nó bực mình lắm rồi đấy, có kẻ nào lại tự tin đến thế chưa nhỉ?
- Trang sức thì sao?
- Nhỡ đeo đẹp quá mấy thằng khác “nhòm” thì sao?
- Quần áo?
- Nhưng sợ My ko ưng.
- Vật lưu niệm?  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui