Khi nghe điện thoại của mẹ, tôi thực sự đã rất hạnh phúc khi mẹ nói rất tò mò về món quà bất ngờ mà tôi sẽ giành tặng mẹ. Nhưng...thật trớ trêu thay, tôi và mẹ lại ko được hưởng niềm hạnh phúc dẫu là nhỏ nhoi đó. Ông trời đã cướp mẹ đi, khi mà tôi vẫn hân hoan đón chờ mẹ, dành toàn bộ niềm yêu thương vào món quà tặng mẹ. Vậy đấy, ông trời mãi mãi ko thương tôi. Ông trời ghét tôi nên đã để tôi chịu đựng sự đau khổ dày vò đến thế.
Cơn gió lạ lạnh lùng phả vào phòng mang theo hơi lạnh bao trùm lấy thân thể mẹ. Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm chặt lấy mẹ. Tôi sẽ sưởi ấm ẹ để mẹ biết rằng tôi luôn quan tâm tới mẹ, tôi yêu mẹ đến chừng nào.
Áp mặt vào người mẹ, tôi khe khẽ thầm thì tâm sự. Bởi tôi biết đây có lẽ là lần cuối tôi được gần mẹ đến vậy.
“Cho con khóc thêm lần cuối cùng mẹ nhé, rồi sau đó, con sẽ mạnh mẽ, sẽ sống tốt, sẽ không khóc... Con hứa.”
Tấm rèm cửa vẫn cứ đung đưa trong gió, mặc cho căn phòng có ngập tràn khí đêm lạnh lẽo. Tôi vẫn cứ ôm chặt mẹ, vẫn cảm thấy ấm áp và tôi tin rằng mẹ cũng vậy. Mẹ sẽ ko bỏ mặc tôi, mẹ sẽ luôn bên cạnh tôi dù tôi có làm gì, dù tôi có ở bất cứ nơi đâu.
...
...
...
...*...
-Cái gì?
Ông Phác bàng hoàng đến nỗi đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Tay chân ông ko đủ sức đứng vững nữa mà phải vịn tay vào thành ghế để khỏi ngã nhào ra đất. Người đàn bà mà ông đã từng yêu hơn cả bản thân nay đã ra đi mãi mãi, khi mà ông vẫn chưa có cơ hội gặp bà, nói với bà rằng trong suốt 17 năm qua ông đã hối hận như thế nào khi quyết bỏ bà đi tìm nơi hạnh phúc cao sang.
Suốt 17 năm ấy ông luôn tự dằn vặt mình. Ko có giấc mơ nào là ko có mặt bà. Hình ảnh cô gái với mái tóc thả dài đang cười thật tươi cùng đôi mắt đen trong sáng vẫn luôn ám ảnh ông trong suốt chừng ấy năm. Ông đã bồng bột nông nổi bỏ rơi bà khi ko chấp nhận cảnh nghèo hèn đeo bám, ông đã dám bỏ tình yêu để tìm đến người đàn bà cao sang hơn, quyền quý hơn mà ông đã lỡ phản bội bà trước đó mà bà ko hề hay biết. Nỗi ân hận dằn vặt mãi hằn sâu. Và giờ đây, nó lại được dịp khoét sâu hơn nữa vết thương ấy khi ông gặp đứa con gái ruột của mình. Sự ngây thơ trong sáng sao lại giống bà đến vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như ánh pha lê đang chiếu rọi giữa vùng Bắc cực băng giá.
Vậy mà bà ấy đã ko đợi ông, để ông nói một lời xin lỗi. Bà đã ra đi, mãi mãi bỏ lại mối tình còn dang dở ấy. Mãi mang theo nỗi ấm ức tủi hờn của tuổi thanh xuân chôn vùi mãi mãi.
Chậm chạp cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị đánh rơi, ông nói.
-Chuẩn bị xe cho tôi.
..**..
Chap 32:
..*...
Nó bước vào căn phòng màu ghi của mẹ. Mọi vật dụng trong căn phòng đều vẫn thế, chẳng hề có sự xê dịch nào. Nó lơ đễnh nhìn ngắm mọi vật bên trong, khẽ khàng chạm tay vào từng vật dụng dù là nhỏ xíu của mẹ. Bàn tay nhỏ bỗng khựng lại bên chiếc khung ảnh được đặt ngay ngắn ở đầu giường, bên trong, người phụ nữ ấy đang nhìn nó, cười thật tươi.
Mẹ đang cười với nó, với nụ cười tươi rói cùng niềm hạnh phúc vô bờ bến, bên cạnh, đứa con gái nhỏ cũng đang toe toét bằng một nụ cười ngây ngô nhất. Mẹ và nó, cả hai đang cười.
Nước mắt lại sắp rơi rồi, tại sao lúc nào nó cũng yếu đuối đến thế này cơ chứ. Thế nhưng, khi mường tượng lại cảnh mẹ nằm cô độc một mình trên chiếc giường trắng nhỏ với chi chít vết thương trên mình, nó lại...
Nó tiến nhanh đến bậc cửa sổ, mở toang cánh cửa để gió đêm có thể lùa vào một cách dễ dàng. Từng cơn gió mang theo hơi sương phả vào mặt, vào tóc mát lạnh, thổi bay những giọt nước mắt còn lấm lem trên gương mặt sầu não. Giương đôi mắt vô hồn thổi vào màn đêm, nó lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật xung quanh như muốn lấp đầy khoảng ko trống rỗng trong lòng nó lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...