Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu
Huy, thì ra cậu ở đây, Uyên đi tìm Huy mãi từ nãy đến giờ. Ra nhảy với Uyên 1 bản đi.
-Uyên à, mình...
-Đi mà, tiệc tổ chức cho Uyên mà. Đừng làm Uyên thất vọng thế. Đi...
Không thể từ chối, Huy nắm tay Uyên và nhảy. Cậu cảm thấy rõ rằng Linh đang nhìn cậu. Nhưng cậu không thể đoán được những suy nghĩ của cô bạn đằng sau đôi mắt đen láy to tròn kia.
Lắc đầu, cậu chầm chập hoà mình vào điệu nhạc.
***
Clap, clap, clap...
Tiếng vỗ tay không ngớt từ phía những khách mời sau khi hoàn thành điệu nhảy. Bây giờ là nội dung chính của buổi tiệc.
-Kính thưa các vị khách quý có mặt trong buổi tối ngày hôm nay. - Một người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng trông bà vẫn rất trẻ, mang vẻ đẹp sang trọng và quý phái bước lên bục.
-Tôi rất vinh dự khi quý vị đã dành chút ít thời gian quý báu đến dự bữa tiệc chào mừng 2 đứa con của tôi về nước. Xin cảm ơn. Bây giờ, chúng ta cùng nhập tiệc đi nào…
Bà vừa dứt lời, lại một tràng pháo tay nữa nổi lên. Giòn giã.
Sau đó, Nhật và Uyên cùng mẹ hỏi thăm từng vị khách.
-Mẹ à, đây là Huy. bạn cùng lớp với con. Lớp trưởng đấy mẹ.
-Cháu chào bác.
-Ừ! Cháu học cùng lớp Uyên và Nhật hả? Thế bố mẹ cháu làm nghề gì?
-Dạ...Bố mẹ cháu đều làm kinh doanh, hiện đang ở bên Nhật Bản ạ.
-Vậy à. Rất tốt. – Bà nói, tỏ vẻ hài lòng.
-Còn đây...? – Bà Châu chỉ vào nó, quay sang Uyên
-Dạ. Cháu là Trần Hà Linh ạ.
-Bạn của Huy mẹ ạ . – Uyên nói nhỏ vào tai bà Châu.
-Bố mẹ tiểu thư đây làm nghề gì nhỉ?
-Mẹ cháu làm ...nhân viên của 1 doanh nghiệp nhỏ. Cháu không có bố ạ.
-Vậy sao? Hừ, mẹ cô chỉ làm 1 nhân viên bình thường thôi sao?
-Vâng…
- Vậy mà cô lại ăn mặc sang trọng như vậy. Cô định quyến rũ ai vậy.
-Cháu…
-Buổi tiệc này chỉ dành cho giới thượng lưu giàu có. Nên rất nhiều cậu ấm, ông chủ lớn . Cô định quyến rũ ai trong số họ? – Bà Châu nói, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nhưng từng lời nói của bà ta thâm độc như cứa sâu vào da thịt nó.
-Cô ơi, không...- Huy đang định nói đỡ cho nó thì bị nhỏ Uyên ngăn lại.
Nó đã lường trước được tình hình xấu nhất rồi. Không sao. Không sao, nó sẽ trấn tĩnh lại, trấn tĩnh lại. Hít 1 hơi dài, nó nhìn thẳng vào đôi mắt đang đứng đối diện nó.
-Thưa cô, cho dù mẹ con cháu nghèo. Nhưng cháu và mẹ cháu cũng có lòng tự trọng. Vậy xin cô không được xúc phạm tới danh dự của mẹ con cháu. Nếu như cô nghĩ, cháu đến đây chỉ bởi quyến rũ một ai đó thì tuỳ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Bởi chính con gái cô đã viết thiệp mời cháu đến chứ cháu không tự ý đến thưa cô.
-Cô còn biện minh sao? Vậy cô trang điểm như thế này để làm gì. Không phải quyến rrũ đàn ông thì là gì hả?- Giọng bà Châu đã có phần hằn học hơn.
-Chẵng nhẽ những người như cháu lại không được làm đẹp sao ạ? Quyền làm đẹp là quyền của mỗi công dân. Cô không thể cấm nó. Xin lỗi cô, Cháu không hề biện minh điều gì cả, cháu chỉ nói đúng sự thật thôi. Một lần, nữa cháu nhắc lại. Cô không được phép xúc phạm cháu.
Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nó và bà Châu.Hai người nhình nhau với ánh mắt toé lửa. Nó đã nói rồi, nó quyết định đến là không để ai chà đạp lên danh dự của nó đâu.
-Linh à, chúng ta về thôi. – Huy lay lay tay nó.
-Về thôi Linh. – Trang xù lo lắng.
-Mẹ à, mẹ đừng vậy nữa. Mọi người đang nhình kìa. Chúng ta ra chỗ khác thôi. - Nhật
-Cô khá đấy. – Bà Châu buông câu nói cuối cùng rồi sải chân bước đi. Ánh mắt sắc lẹm của bà ta sượt qua làm nó hơi lạnh nơi sống lưng.
-Mình xin lỗi.- Nhật quay sang nó
-Không sao mà. Vậy mình về đây.
Huy và Trang cũng bước theo nó. Trước khi rời khỏi, nó chợt bắt gặp nụ cười khẩy của Uyên. Chắc giờ con nhỏ đó đang vui lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...